Chương 18.1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chanyeol nhìn tập tài liệu báo cáo trên mặt bàn, mỗi nhất cử nhất động của Kyungsoo đều có tác động mạnh mẽ đến tâm trí hắn. Vén rèm cửa màu xám khói trầm, ánh đèn tản mát bên ngoài thoảng qua cửa kính hắt trên khuôn mặt nhuộm nửa phần u ám, khóe môi ngậm điếu thuốc còn cháy dở, khói thuốc mờ ảo tựa tâm trạng hắn, vất vưởng, rối bời. Hắn ghen tị ánh mắt ôn nhu cậu dành cho người kia, hắn ghen tị dịu dàng ấm áp giữa hai người, nhưng tất cả đều không bằng đau lòng khi cậu vì cậu ta mà tự dằn vặt vết thương. Cậu ta vĩnh viễn là giới hạn bất kì ai cũng muốn vượt qua trong lòng cậu. Hắn không ngoại lệ. Bốn năm trước phá hủy người kia không thành, cậu lại vì cậu ta mà tâm nứt vỡ, hắn cho dù ghen tị bao nhiêu cũng không muốn thương tổn cậu. Hai năm trước cậu bởi cậu ta mà dấn thân vào cái thế giới hỗn tạp này, hắn ngoài bảo hộ cùng lấy lòng đều không có suy tính khác. Rõ ràng bất an như vậy, yêu thương như vậy, lại vẫn chẳng sánh bằng một phần nhu tình người kia đáp trả cho cậu.

---------------------------------------------------

Kí túc xá.

Hơn một tuần từ khi Luhan rời đi, chấn thương của Kyungsoo chậm rãi hồi phục. Cậu hôm nay khoác lên người một thân tây trang đen, vóc dáng hài hòa giữa thành thục cùng đơn thuần, mái tóc nhuộm phủ nâu trầm hất ngược hiển lộ vầng trán rộng, lông mày lưỡi mác đậm tựa nét bút thủy mặc, làn da trắng mượt tinh thuần thêm phần nhân khí, môi mọng nổi bật, liếc mắt qua liền kinh động nhân tâm.

Jong In tiến đến thay người kia cân chỉnh nơ, trong lòng dây dưa bộn bề rối loạn, ngoài mặt thản nhiên mỉm cười :

- Xong rồi, đi thôi. Xe đã chờ ngay bên dưới lầu.

Kyungsoo điềm nhiên đáp :

- Được.

.

Hôm nay công ty đặc biệt cất nhắc Do Kyungsoo cùng Kim Jong In đến dự tiệc rượu bên phía nhà sản xuất phim nổi tiếng Lee Joon Suk, đương nhiên từ thái độ biểu hiện của hai người sẽ ảnh hưởng đến dự án thu về công ty. Bữa tiệc được bao trọn trong khuôn viên khách sạn năm sao đứng đầu Seoul, ánh đèn vàng pha lê cắt lát khúc xạ uốn quanh đại sảnh, Kyungsoo choáng ngợp giữa dòng người hoa lệ, tiếp nhận ly rượu vang đỏ từ phục vụ bàn, thả chậm cước bộ lại so với Kim Jong In phía trước, lặng lẽ tiến về ban công vắng vẻ. Dù sao đối với địa hạt điện ảnh, cậu vốn dĩ chưa từng nghĩ đến, tốt nhất nhường bước, đem cơ hội toàn bộ cho Jong In.

.

Bóng lưng thiếu niên tịch mịch theo ánh đèn đổ xuống loang trên sàn kéo đến cảm giác cô độc, ly rượu vang đỏ đặt trên thành ban công, Kim Joon Myeon tiến đến từ đăng sau khẽ chạm ly, tiếng vang thanh thúy lập tức kinh động thiếu niên, cậu quay đầu, mờ mịt nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, khóe môi đối phương tạo thành đường cong hoàn hảo nhẹ nhàng nói :

- Thực trùng hợp.

Cậu bảo trì im lặng, đôi đồng tử trầm thẫm xa lạ cảnh giác nhìn người đối diện, hắn nhướn mi ngậm cười gặng hỏi :

- Không nhớ tôi ?

Từ sau bỗng truyền đến tiếng nói lười nhác châm biếm :

- Kim tổng, tôi không nhớ ngài có thói quen gần gũi nhân viên đấy.

Người xuất hiện một thân lệ khí phiêu dật, vest trắng, tóc nâu trầm lượn sóng tùy hứng, vài sợi rủ trên vai áo nổi bật, cước bộ thong thả thản nhiên tiến đến phá vỡ cuộc đối thoại của hai người nơi góc ban công vắng vẻ.

Joon Myeon nâng ly vang đỏ, ôn hòa mỉm cười đáp lại :

- Đã lâu không gặp, Park Chanyeol.

Dường như hữu ý vô tình nhấn trọng âm tại chữ "Park".

Người đối diện vẫn giữ bộ dáng biếng nhác tuấn dật, khẽ chạm ly, khóe miệng kiêu ngạo gợn lên, nhẹ nhấp một chút vang đỏ, lại vô cùng tự nhiên đẩy ly rượu trên ban công ra xa tầm tay Kyungsoo, nhắc nhở:

- Lần sau đừng học người khác tùy tiện đụng vào mấy thứ thế này.

Ngừng một chút, quay đầu thẳng thắn đối diện Kyungsoo, ánh mắt thoáng chốc tan chảy ôn nhu, dịu dàng hỏi:

- Nhớ chưa?

Kyungsoo ngẩng đầu đón nhận đường nhìn của đối phương, bình tĩnh giữ tay Chanyeol, góc lông mày khẽ nhướn:

- Cậu tốt nhất cũng đừng học người tùy tiện đụng, thứ này vốn dĩ không tốt cho thân thể, uống ít vẫn tốt hơn.

Nói xong liền tiện tay đón lấy ly vang đỏ trên tay hắn đặt trên thành ban công, mà hắn vô cùng phối hợp thuận theo, sóng mắt đong đầy cưng chiều.

Joon Myeon thản nhiên chứng kiến một màn đưa đẩy giữa hai người, lại giả như đã quên đi sự xuất hiện của tên phá đám Park Chanyeol, trên môi vẫn giữ ý cười hữu lễ nhu hòa, tiếp tục nói chuyện cùng Kyungsoo:

- Không phải hôm nay cậu cần thể hiện tốt với các nhà sản xuất sao? Tôi tự hỏi với thái độ này có cần nên cân nhắc lại mức chiết khấu lợi nhuận hàng năm cho W.E.E.K?

- Đôi khi khí chất quan trọng hơn lời nói. Tôi nghĩ đây là cách thể hiện của tôi.

Kyungsoo từ từ nói, thái độ cũng vị giám đốc trước mặt vĩnh viễn điềm nhiên lãnh đạm.

Người kia bật cười lớn, nhún vai:

- Cậu là thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu nguyên tắc vậy?

- Tùy cách nhìn nhận mỗi người.

Nhấc ly rượu, nhẹ gật đầu thay cho lời chào hỏi rồi mới cất bước chuyển hướng, vốn dĩ muốn chọn một góc an tĩnh chờ đến giờ về, cuối cùng lại bất ngờ bị phá vỡ kế hoạch, Kyungsoo âm thầm thở dài bỏ đi.

Chanyeol nhẹ mỉm cười, ánh mắt vẫn mải miết đuổi theo bóng lưng người kia, hiểu rõ cậu luôn giấu đi dáng vẻ thiếu kiên nhẫn dưới lớp khí chất trầm tĩnh, cũng hết cách, đồng tử dịu dàng dung túng luân chuyển đủ thứ cảm xúc, lưu quang sắc bén lướt qua ẩn nấp tia phức tạp.

Joon Myeon nhìn thiếu niên cô độc đứng lại góc ban công đang dõi theo bóng hình mới rời đi, dáng vẻ mang chút tùy ý, từng lọn tóc nâu trầm thả theo chiều gió ôm ấp trên làn da mang đến thứ cảm giác kiệt ngạo, anh tây y xanh thẫm tựa biển, đối phương một màu trắng đơn thuần tựa trời, đã định trước cả đời đối nghịch, vĩnh viễn không cùng một chiến tuyến, rõ ràng bên trong mỗi người phân nửa chảy cùng một thứ chất lỏng ấm áp, lại xa cách hơn cả người xa lạ. Anh nhếch khóe môi đầy nét chế nhạo, trên khuôn mặt vẫn giữ vẻ điềm đạm hỏi người kia:

- Cậu định bao giờ ghé về thăm nhà?

Chanyeol quay đầu, ánh mắt sắc bén lạnh lùng:

- Người làm ăn, thương trường cũng là nhà, anh em chung huyết thống, nhà còn đáng sợ hơn thương trường. Xin hỏi Kim tổng muốn gặp tôi ở đâu?

Kim Joon Myeon khẽ mỉm cười, anh vẫn chỉ đáp lại bằng vẻ trầm tĩnh điềm nhiên, trên tay nhẹ nâng ly vang đỏ thưởng thức thứ chất lỏng lạnh lẽo theo đầu lưỡi từ từ chảy đến yết hầu, lặng lẽ nhìn người kia hất cằm kiêu ngạo bỏ đi.

suppuw

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chansoo