Chương 32: Sự thật tàn nhẫn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cùng, Hạ Minh không nhớ nỗi mình đã về tới nhà bằng cách nào. Đầu óc cậu lúc này chỉ toàn là hình ảnh Vương Vĩ Thành xuất hiện dưới ánh hoàng hôn cùng với chiếc bánh sinh nhật trong tay, hình ảnh hắn cúi đầu đeo lên cho cậu chiếc lắc bạc nọ, hài hoà và ôn nhu biết bao nhiêu. Cuối cùng đọng lại trong đầu cậu, chỉ còn lại ánh mắt hoảng loạn, ghét bỏ và xa cách khi đẩy cậu ra.

Cậu thất bại thật rồi.

Hạ Minh không có tâm trạng để làm gì hết. Một mực nằm trên giường, co người lại trong chăn, ấm ức khóc không thành tiếng. Cậu và hắn chính thức làm bạn từ mùa thu năm ngoái, đến nay cũng đã được nửa năm. Đôi lúc cậu thấy hắn rất quan tâm cậu một cách đặc biệt, cứ ngỡ như tình cảm giữa hai người đã vượt qua ngưỡng bạn bè. Nhưng đôi lúc cậu lại nghĩ hắn sẽ không phải kiểu người giống cậu, sẽ thích một người con gái nhỏ nhắn xinh đẹp, xứng đôi với hắn, sau đó kết hôn sinh con như bao người khác. Chính vì vậy cậu đã cân nhắc rất lâu việc tỏ tình với hắn, vì cậu thực sự sợ, khi cậu nói ra tiếng lòng của mình, hắn sẽ cứ thế mà bỏ lại cậu. Cậu cũng không còn đủ tư cách để đứng bên cạnh hắn như một người bạn nữa.

Cậu vẫn luôn tính toán cẩn thận, đợi thời điểm thích hợp, cảm nhận được tình cảm đến từ phía hắn có dành cho cậu, thì cậu mới mạnh dạn bày tỏ. Nhưng mà dù có tính toán chi li đến đâu, cũng không tránh khỏi những biến cố bất ngờ. Lúc nhìn thấy hắn vì mình mà xuất hiện như vậy, Hạ Minh tự nhủ rằng, hay mặc kệ tất cả đi, bày tỏ đi, nói ra hết đi. Được hay mất lúc này không còn quan trọng nữa.

Nhưng Hạ Minh lại không ngờ, kết cục lại thất bại đến thế. Cậu cuối cùng chỉ nhận lại được sự ghét bỏ và khinh thường không rõ lí do. Hạ Minh nghĩ rất lâu, cậu hình như sai ở đâu đó rồi, rõ ràng, rõ ràng cậu cũng cảm thấy hắn có chút thích cậu, dù chỉ một chút. Thái độ thay đổi nặng nề như thể hắn ghét cậu, ghét loại người như cậu từ lâu, chỉ cần đụng chạm vào thôi cũng khiến hắn ghê tởm.

Rõ ràng hắn đã từng ôm lấy cậu rất nhiều lần cơ mà...

Cả một đêm dài Hạ Minh không ngủ, nghĩ mình đã thực sự mất đi Vương Vĩ Thành, cậu lại đau xót không thôi. Cậu thở dài, không biết mai phải đối mặt với hắn như thế nào đây.

Sáng hôm sau, Hạ Minh đứng trước gương, nhìn đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều. Lần đầu tiên Hạ Minh sinh ra ý định xin nghỉ học không lý do. Nhưng cuối cùng cậu lại nghĩ, chuyện đã xảy ra rồi, cũng không thể cứ mãi trốn tránh như vậy, phải đối diện với hiện thực thôi.

Nghĩ vậy, Hạ Minh vẫn tiếp tục bắt xe buýt đến trường. Ngồi trên xe, cậu dựa đầu vào cửa kính, mắt nhắm nghiền lộ rõ vẻ mệt mỏi, bài nhạc vui vẻ được bật trên điện thoại cũng không khiến tâm trạng của cậu khá hơn.

Tới nơi, cậu đứng trước cổng trường chần chừ vài giây, mới chậm rãi bước vào. Không hiểu sao Hạ Minh luôn cảm thấy có những ánh mắt đang dõi theo cậu, những lời bàn tán và cười cợt không mấy tốt đẹp trắng trợn vang lên bên tai. Hạ Minh không hiểu mình có gì mà bọn họ lại chú ý đến như vậy, hay do mắt mình bị sưng lên? Cũng không nghiêm trọng như vậy đi. Cho tới tận khi bước vào lớp, tất cả mọi người trong lớp đều hướng tới cậu một ánh nhìn kì lạ như kiểu cậu đã thực sự làm ra chuyện gì đó không tốt.

Quả nhiên, một lúc sau cậu đã biết đáp án.

Dụ Hàn vừa tới lớp, lập tức đã xộc thẳng vào chỗ ngồi của Hạ Minh, khi nhìn thấy cậu mệt mỏi nằm sấp xuống mặt bàn liền không đành lòng. Dụ Hàn chậm rãi chạm tay vào đầu của Hạ Minh, nhẹ nhàng gọi cậu:

- Hạ Minh. Cậu ổn không?

Hạ Minh nghe tiếng Dụ Hàn gọi mình, liền ngẩng đầu dậy, nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng đôi mắt sưng đỏ kia vẫn ảm đạm, nói:

- Dụ Hàn, có phải ở trường xảy ra chuyện gì rồi không? Sao ai cũng nhìn đến tớ vậy?

Dụ Hàn nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Hạ Minh liền thấy thương cậu, có chút không đành lòng nói cho cậu biết chuyện kia. Nhưng dù sao Hạ Minh cũng là nhân vật chính, cậu không thể không biết được.

- Hạ Minh... Tối qua cậu tỏ tình với Vương Vĩ Thành sao?

Hạ Minh liền khựng lại. Dù cậu biết Dụ Hàn không cố tình tọc mạch, nhưng mỗi lần nhắc tới là một lần đau đến thấu tim gan. Hạ Minh gật đầu một cái, cậu cũng đoán được, nếu Dụ Hàn biết chắc hẳn là có người tung tin rồi.

Sự thật còn tệ hơn thế nữa khi cậu nghe Dụ Hàn nói, trên diễn đàn của trường đang tràn lan đoạn video quay lại cảnh cậu tỏ tình với Vương Vĩ Thành, từng câu từng chữ rõ mồn một. Cuối đoạn video, tất nhiên rồi, chính là cảnh Vương Vĩ Thành mất kiên nhẫn mạnh mẽ đẩy cậu ra. Hạ Minh nghe Dụ Hàn dè dặt kể lại từng chút một, khiến cậu lại đau nhói một trận. Từ hôm qua tới giờ, cậu vẫn luôn không online. Giờ bật mạng lên, lại thấy một loạt thông báo tới, tính ra số thông báo này còn nhiều hơn gấp mấy lần thông báo cậu nhận được trong một năm gần đây.

Đa số các thông báo là tag tên cậu vào video nọ, thật không khó để tìm được đoạn video, vừa vào tới trang chủ, video full HD đã đập ngay vào mắt. Dưới ánh hoàng hôn đẹp đẽ đến lạ thường có hai người con trai đang ôm lấy nhau, Hạ Minh nhắm mắt thốt ra lời tỏ tình, sau đó đặt lên môi Vương Vĩ Thành một nụ hôn. Hạ Minh khổ sở mà nghĩ, giá như mọi thứ chỉ dừng lại ở thời khắc tươi đẹp này thì tốt biết mấy. Nhưng cuộc đời sẽ chẳng tồn tại cái giá như, hiện thực rất nhanh đã tới, trong video là tiếng ồn ào không thể nhẫn nhịn của đám nam sinh nọ, nhanh chóng tiến lại gần cả hai. Vương Vĩ Thành mở to mắt như bừng tỉnh, vội vã đẩy cậu ra, xa lánh cậu như một thứ gì đó hắn ghê tởm.

Hạ Minh dù chính mình đã trải qua nhưng khi xem lại rõ mồn một như vậy, vẫn là đau không nói lên lời. Cậu run run tay đọc từng bình luận và mở mục tin nhắn, toàn là những lời chửi bới nhục mạ cậu là đồ gay không biết xấu hổ mà đeo bám theo Vương Vĩ Thành, nặng lời hơn nữa thì không cha không mẹ lớn lên không được dạy dỗ đàng hoàng. Rằng cậu là một đồ đồng tính ghê tởm, còn Vương Vĩ Thành chính là một đóa hoa cao lãnh bị cậu vấy bẩn. Đáng đời cậu.

Hạ Minh bỗng cảm thấy thế giới này đối xử thật nặng nề với cậu, tỏ tình đã thất bại, lại còn bị đem ra làm trò cười cho người đời miệt thị chửi bới. Cậu bỗng chốc cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Mất đi Vương Vĩ Thành, cậu mất đi mặt trời của mình, chỉ còn lại một thân tàn héo úa. Cậu bỗng chốc trở về với sự cô đơn.

Từ đó trở đi, Hạ Minh bỗng trở thành đối tượng bị tất cả mọi người xa lánh. Thỉnh thoảng Hạ Minh lại bị người ta chơi mấy trò bẩn thỉu sau lưng như hắt nước bẩn lên người hoặc vô cớ nhận được đồ ăn thừa bay thẳng vào đầu ngay trong trường học. Cậu luôn nhẫn nhịn chịu đựng, cho rằng một thời gian nữa mọi chuyện sẽ qua, chỉ có Dụ Hàn, vẫn luôn đứng lên bảo vệ cậu trên mọi mặt trận, từ trên mạng tới ngoài đời. Hạ Minh vốn muốn nói, tớ không sao, nhưng thực sự cậu cũng không chịu được sự cô lập như vậy. Vương Vĩ Thành từ ngày đó cũng không tới gặp cậu nữa. Hai người từ thân thiết như vậy bỗng hóa thành hai người dưng xa lạ là nỗi phiền muộn lớn nhất mà cậu gặp phải. Thi thoảng cậu sẽ chạm mặt Vương Vĩ Thành trong trường, nhưng hắn thờ ơ, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn đến cậu. Còn đâu là Vương Vĩ Thành từng ôm cậu ngủ trên giường, từng nói cậu là một người bạn đặc biệt của hắn, từng nói hắn cũng rất nhớ cậu mỗi khi hai người cách xa nhau.

Ngoảnh mặt xoay đầu, người ôn nhu dịu dàng trong quá khứ kia như chưa từng tồn tại.

Cho tới một ngày nọ, Hạ Minh đang trên đường đi học về, cậu liền bị một đám bạn của Vương Vĩ Thành kéo lên xe. Cậu sợ hãi nhìn bọn họ, cảnh giác nói:

- Mấy cậu muốn làm gì?

Tên đầu đinh Tuấn Việt, một tay chơi thân cùng Vương Vĩ Thành, hắn vỗ vỗ vào mặt của Hạ Minh, nở một nụ cười khoái trá nói:

- Đi cho cậu mở mang tầm mắt về Vương Vĩ Thành.

Hạ Minh thầm cảm thấy không ổn, giãy dụa muốn trốn thoát:

- Tôi không đi, các cậu thả tôi xuống!

Tuấn Việt cùng hai tên còn lại chen chúc vào xe giữ chặt lấy tay của Hạ Minh. Hạ Minh liền hoảng hốt, đưa mắt cầu cứu bác tài. Nhưng cậu chỉ nhận lại ánh mắt lạnh tanh, cậu chợt hiểu, đây hẳn là tài xế riêng của một trong những người bạn thuộc hội chơi thân với Vương Vĩ Thành. Hạ Minh liền liều mình giãy dụa một phen, cắn thật mạnh vào cánh tay đang chèn ép mình của Tuấn Việt khiến hắn bị đau mà la lên. Một tên khác thấy thế liền đánh mạnh vào gáy của Hạ Minh, trong chốc lát một trận đau đớn truyền đến, cả thế giới liền quay cuồng thành màu đen rồi Hạ Minh ngất lịm đi. Mấy tên trong xe lúc này mới thở phào, một nam sinh nọ lên tiếng chửi đổng:

- Đm, sao nó khỏe thế.

Tuấn Việt nhìn vết cắn vẫn còn in trên tay của mình, tức giận mắng một câu:

- Lại còn dám cắn cả tao. Thứ súc vật ghê tởm.

Chiếc xe mang theo Hạ Minh di chuyển trên đường lớn, rất nhanh đã tới một Club lớn trong thành phố. Anh trai của Tuấn Việt là chủ của Club này, thế nên đám học sinh này có những đứa còn chưa đủ 18 tuổi có thể dễ dàng ra vào cửa như vậy.

Lúc Hạ Minh tỉnh lại vì bị dội nước lạnh, cậu thấy cả người lạnh lẽo, nhưng lại không di chuyển được. Thì ra cậu đã bị trói chặt vào một cái cột trong góc phòng, ánh sáng mờ mịt không tới được đây, cậu và bóng tối như hòa vào làm một, không dễ phát hiện ra được. Cậu muốn mở miệng kêu nhưng trong miệng bị nhét một miếng giẻ lớn, lại còn bị băng dính dính chặt, thành ra không thể phát ra tiếng.

Hạ Minh thử di chuyển hay cựa quậy đều không được, qua một lúc thì kiệt sức ngồi thở trong vô vọng. Cậu không hiểu mục đích của đám bạn Vương Vĩ Thành là gì, vì sao lại đem cậu trói ở một nơi tối tăm như này. Phải qua một lúc sau, cánh cửa phòng mới bật mở, một đám người đi vào trong. Hạ Minh ngồi trong bóng tối mở to mắt, thấy được Vương Vĩ Thành cùng với đám bạn của hắn cùng đi vào trong, theo sau là một nhân viên tiếp rượu.

Cậu thấy Tuấn Việt có nhìn về phía cậu trong chốc lát, hắn nở một nụ cười khó đoán, khiến Hạ Minh run lên. Hạ Minh nhìn chằm chằm về phía đám người nọ, thấy họ bắt đầu khui rượu và uống với nhau. Một lúc sau, chẳng biết ai bắt đầu, hắn lên tiếng nhắc tới Hạ Minh trước mặt Vương Vĩ Thành:

- Vương Vĩ Thành mày thấy thấy bọn này được không? Giúp mày cắt đi cái đuôi nhỏ phiền phức chết tiệt kia. Phải uống một ly chúc mừng thôi nào.

Hạ Minh ớn lạnh một phen, đây là có ý gì? Mọi chuyện đã được tính toán từ trước sao? Cậu lại nghe Vương Vĩ Thành nói:

- Dù bọn mày không làm thì tao cũng sẽ tự có cách của tao để cắt đứt với cậu ta thôi.

Tuấn Việt nhấp một ngụm rượu xong, cười khẩy nói:

- Thế nào, bị một tên gay chết tiệt hôn môi là cảm giác ra sao? Trải nghiệm khó quên nhỉ.

Vương Vĩ Thành ngừng lại một chút, Hạ Minh không nhìn thấy vẻ mặt của hắn hiện tại, chỉ thấy hắn cũng cầm chén rượu lên từ từ phun ra ba chữ:

- Tao ghê tởm.

Hạ Minh nghe xong cũng cứng đờ người, một cảm giác đau đớn chạy dọc theo cơ thể. Sao có thể đau đến mức này, cậu chỉ biết lặng im chịu đựng. Vương Vĩ Thành, cậu cũng thật quá đáng, cậu thẳng thắn nói ra như vậy thì tôi làm sao có thể chịu nổi chứ.

- Cũng phải thôi. Chính loại người đồng tính đã phá hủy gia đình mày, khiến cha mẹ mày li hôn. Mày không hận loại người đó mới là lạ. Ầy trước đó bọn tao thấy mày với cậu ta thân thiết, còn tưởng mày đã thích cậu ta rồi cơ.

- Tao thích cậu ta? Không đời nào. Tao căm ghét loại người đó còn không hết, hơn nữa mặt mũi Hạ Minh lại tầm thường như vậy, tao không thèm để vào mắt! Tao chỉ là đang muốn chơi đùa với cậu ta một chút, sau đó đá cậu ta một cú thật đau. Không trút giận được lên người đàn ông kia của ba tao, trút giận lên người cậu ta cũng không tệ. Dù sao tao chơi cũng rất vui.

- Ha ha, hóa ra là như vậy. Vương Vĩ Thành, mày cũng đủ ác độc đi. Người ta lại thích mày như vậy.

Hạ Minh mở lớn mắt, cậu vừa nghe thấy sự thật khủng khiếp gì thế này? Từ chính miệng Vương Vĩ Thành nói ra, cậu có thể chọn không tin được không? Cậu từ đầu đến cuối chỉ là một trò đùa để Vương Vĩ Thành xoay qua xoay lại, chơi đến chán thì thôi. Cách đây mấy ngày, Hạ Minh còn có suy nghĩ muốn tìm hắn, hỏi hắn rằng trước kia hắn coi cậu là gì? Trong lòng hắn, có hay không một chút để tâm đến cậu? Thế mà hắn thậm chí còn không để cậu vào mắt, hắn căm ghét loại người như cậu... Chân tướng bị vạch trần trắng trợn này, Hạ Minh không tiếp thu nổi. Hạ Minh bỗng cảm thấy đau đớn như toàn thân muốn rỉ máu. Cậu mở lớn mắt muốn nhìn rõ người kia hơn một chút, nhưng càng nhìn càng không nhận ra người trước mặt lúc này, và người ở chung với cậu vài tháng qua là một. Sao có thể khác nhau tới vậy, sao có thể tàn nhẫn đến vậy.

Mắt cậu đã nhòe đi, nước mắt từ đâu thi nhau chảy xuống, miệng bị bịt kín khiến cậu khóc không thành tiếng. Ở trong bóng tối lặng lẽ chỉ có mình cậu đau, bên ngoài ánh sáng, người cậu luôn dành cả trái tim để yêu lại như có như không vô hình đâm từng nhát dao vào tim cậu khiến nó chảy máu đầm đìa.

Nhưng đám người kia còn chơi chưa đủ, bọn họ uống một lúc liền đem Vương Vĩ Thành chuốc say, tranh thủ bỏ thêm thuốc kích dục vào trong rượu. Sau đó bọn họ rời đi hết, trong phòng chỉ còn Vương Vĩ Thành và một cô gái phục vụ cho cơn dục vọng của hắn.

Hạ Minh cảm thấy mình muốn điên mất rồi. Cậu tận mắt chứng kiến người mình yêu, trước mặt mình làm tình cùng với một cô gái khác. Tiếng thở dốc trầm thấp của Vương Vĩ Thành, cùng tiếng rên rỉ chói tai của cô gái cứ thi nhau đánh vào thính giác của cậu, khiến cậu muốn bò ra khỏi đây ngay lập tức. Nhưng bọn khốn kia trói quá chặt, Hạ Minh không thể làm gì được ngoài trơ mắt nhìn Vương Vĩ Thành chìm đắm trong tình dục. Cậu không nhìn nổi nữa, cậu ngoảnh mặt quay đi, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống không ngừng được.

Hạ Minh thấy mình không chịu đựng nổi nữa. Làm ơn, ai đó hãy đưa cậu ra khỏi đây. Cậu thực sự muốn biến mất ngay lập tức, không muốn phải nhìn thấy cảnh này thêm một giây phút nào nữa. Tôi cầu xin các người!

Tiếng va chạm cùng rên rỉ diễn ra trong vòng hơn một tiếng đồng hồ mới ngừng lại. Trong khoảng thời gian ấy, Hạ Minh bị tra tấn một cách vô hình, vì quá đau đớn nên cậu ngất đi lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro