Chương 29: Thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Nguyệt Đình nhận ra giọng của Chấp Minh, mà cho dù không nhận ra thì cũng dễ dàng đoán được. Cả thiên hạ này, người có thể vì Mộ Dung Ly mà điên cuồng như thế chỉ có hắn mà thôi. Dĩ nhiên, có thể là còn một người nữa, nhưng người ta không nóng nảy hấp tấp như cái tên đang gào thét ngoài kia.

Bạch Nguyệt Đình nhìn Trọng Khôn Nghi một cái, quay lưng ra ngoài, bảo lính canh để cho Chấp Minh vào. Có điều Chấp Minh chẳng cần đợi Bạch Nguyệt Đình nói hết câu đã gạt cả hai người chắn đường mình ra mà lao thẳng vào trong. Hắn bây giờ chỉ muốn biết rốt cuộc là kẻ nào đã hại A Ly của hắn. Hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi đọc thư Bạch Nguyệt Đình gửi cho hắn, trái tim giống như tụt xuống hố sâu vạn trượng vậy. Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn chạy băng băng ra khỏi cung, thét người hầu chuẩn bị ngựa. Cứ thế, hắn phi ngựa suốt một đường, đêm ngày không nghỉ để đến Dao Quang. Dù chưa rõ tình hình, hắn vẫn rất sợ, sợ chậm một khắc liền không thể gặp được y nữa...

Khi đến trước vương cung Dao Quang, có một nam tử vận áo xanh ra đón. Nam tử này dung mạo như tiên, nhưng lại rất lạnh lùng cao ngạo. Y chỉ nói với Chấp Minh duy nhất một câu: "Dẫn ngươi đi gặp Mộ Dung Ly.", sau đó liền quay lưng đi thẳng, tốc độ cực nhanh, Chấp Minh đuổi theo vô cùng vất vả. Hắn vẫn không hề kêu than, cắn răng đẩy nhanh tốc độ của bản thân đến cực hạn. A Ly đang chờ hắn...

Mộ Dung Ly được đặt nằm trên chiếc giường trong tẩm điện. Gương mặt thanh tú, làn da trắng bệch không có lấy một chút hồng hào, nổi bật giữa màu chăn gối đỏ tươi rực rỡ. Rèm mỏng đỏ rực theo gió bay bay, khiến người nhìn có cảm giác mơ hồ huyền ảo. Chấp Minh từng bước tới gần, không khống chế được thân thể run rẩy muốn ngã. Hắn gượng nhẹ ngồi xuống, ôn nhu chạm tay lên gò má lạnh băng của y, khẽ khàng gọi: "A Ly, A Ly, ta đến rồi đây. Ngươi làm sao vậy? Sao lại lạnh thế này? Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy nói cho ta biết ngươi đã xảy ra chuyện gì. A Ly..." Mặc cho hắn gọi, y vẫn cứ im lìm như vậy. Nếu không phải cảm nhận được nhịp hô hấp yếu ớt của y, Chấp Minh sẽ nghĩ y đã chết rồi. Rốt cuộc là chuyện gì? Y vốn đang khỏe mạnh bình thường, sao mới qua không bao lâu đã thành ra thế này?

- Bị hành thích. - Nam tử áo xanh nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, đúng lúc lên tiếng - Trong đại lao. Theo ta.

Vẫn với cách nói chuyện tích chữ như vàng đó, nam tử lại xoay người đi trước dẫn đường. Tuy nhiên, lần này y chỉ đưa Chấp Minh tới gần đại lao chứ không đưa tới tận cửa. Nơi này không sạch sẽ, Bạch Nguyệt Đình không cho phép y vào. Cũng vì thế, Chấp Minh mới bị chặn lại ở cửa cho đến khi Bạch Nguyệt Đình đi ra.

Chấp Minh mang theo nộ khí cùng sát khí bừng bừng nửa đi nửa chạy giữa những lao phòng tối tăm bụi bặm, tới tận cuối dãy mới thấy có phạm nhân, đoán chắc là người mình muốn tìm, vì thế liền quát lên:

- Kẻ nào? Tại sao hãm hại A Ly?

Người kia dường như không để tâm tới hắn, vẫn một mực quay lưng về phía hắn, chẳng nói một lời. Chấp Minh sắp phát hỏa thì từ phía sau lại vang lên một giọng nói khác, lạnh lẽo u uất:

- Không phải ngài ấy, là ta làm.

Chấp Minh mạnh mẽ quay người sang hướng phòng giam đối diện, thấy rõ dung mạo kẻ bị giam rồi thì liền ngây ngẩn cả người. Là Lạc Mân sao? Khi nãy quá vội vàng, Chấp Minh chỉ nhìn thấy người kia, không để ý bên này cũng có phạm nhân. Lạc Mân... đã lâu lắm rồi không gặp lại y...

- Chấp Minh, còn nhận ra ta chứ? - Lạc Mân hỏi, giọng nghe chua chát vô cùng.

- Lạc... Mân... - Chấp Minh hơi ngập ngừng. Đối với Lạc Mân, hắn vẫn luôn rất áy náy. Hắn biết ngày đó để hắn đi, hẳn là y phải chịu nhiều khổ sở. Chỉ là, dù có áy náy đến mấy, hắn cũng không cách nào đáp lại tình cảm của y. Trong lòng hắn sớm đã không chứa nổi ai khác ngoài Mộ Dung Ly.

Lạc Mân cười lớn, tiếng cười như thấm đẫm khổ sở cùng bức bách, nghe vào tai thật khiến người ta khó chịu.

- Chấp Minh, ngày ấy ta đã nói, từ đây về sau, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt... Ta đúng là đã cắt hết ân nghĩa với ngươi rồi, thế nhưng... có một thứ ta mãi không cắt nổi. Ngươi biết là gì mà đúng không?

- Lạc Mân - Sắc mặt Chấp Minh tối sầm lại - Nếu ngươi không cam lòng, cứ tìm tới ta, tại sao phải hại A Ly? Y hoàn toàn không có lỗi.

- Ta biết. - Khóe mắt Lạc Mân đã phiếm hồng - Ta biết đối với ngươi, y là người tốt nhất thiên hạ này. Nhưng ngươi không biết, đối với ta, y là kẻ khốn kiếp nhất! Y xuất thân tốt hơn ta, dung mạo xuất chúng hơn ta, tài năng cũng hơn ta. Y một tay khuấy đảo thiên hạ, hại ta nước mất nhà tan. Rồi y lại chiếm được ngươi, người mà ta coi trọng nhất đời này. Bây giờ, y lại cùng ngươi hại ân sư của ta thê thảm. Ngươi nói xem, y thật sự không có lỗi sao? Ta không chỉ muốn bắn y một tên, ta còn muốn lăng trì y, khiến cho y chịu đựng đau đớn khổ sở sống không bằng chết!

Chấp Minh nắm chặt tay, áp chế cơn giận đang trào dâng trong lồng ngực. Nếu không vì trước đây Lạc Mân thả hắn ra, để hắn có cơ hội gặp lại A Ly, giành lại giang sơn, hắn thật sự đã muốn xông tới đánh Lạc Mân một trận tơi bời rồi.

- Ngươi chỉ biết nhìn một phía, ngươi vĩnh viễn không bằng được A Ly. - Chấp Minh nói, từng chữ đều nặng tựa ngàn cân - Y cũng từng nước mất nhà tan, y cũng phải bôn ba lưu lạc. Ngươi còn có ân sư có bằng hữu, y lại chỉ có một mình. Ngươi nghĩ phải chịu đựng cô độc, chịu đựng khuất nhục bày mưu tính kế hại người như vậy, y hạnh phúc lắm sao? 


Chấp Minh nói rất nhiều, rất rất nhiều, càng nói càng thấy xót xa. Hóa ra A Ly của hắn lại chịu nhiều khổ sở như vậy. Một mình vất vả giành lại giang sơn, báo thù rửa hận cho dòng tộc, từng bước đều như đạp lên gai nhọn mà đi. Phải trả giá bao nhiêu máu và nước mắt, chỉ có y mới biết. Cả một đoạn đường dài như vậy, y đã tổn thương bao nhiêu người, y chẳng hề bận tâm, chỉ để tâm đến duy nhất một người là Chấp Minh hắn. Vậy mà hắn lại vứt bỏ y. Hắn từng muốn cho y tất cả, phụ cả thiên hạ cũng không phụ y, cuối cùng lại không làm được, vô tâm để y tổn thương hết lần này đến lần khác. Nhưng không sao, bây giờ hắn hiểu rồi, từ nay về sau, hắn tuyệt đối sẽ thương yêu y, dù hi sinh bản thân cũng sẽ bảo vệ y một đời bình an vui vẻ.

- Lạc Mân, tất cả những lỗi lầm A Ly và ta gây ra cho ngươi cùng Thiên Xu của ngươi, ta thay y nhận hết. Nhưng ngươi cũng phải hiểu, ngươi và Trọng Khôn Nghi cũng đã phạm không ít tội, hiện tại quay đầu...

- Được rồi. - Lạc Mân cắt ngang Chấp Minh, y đã nghe đủ, quá đủ rồi. - Ngươi đi đi, ta hiểu ta phải làm gì rồi. Đi đi...

Chấp Minh đứng nhìn một lúc, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi. Những gì cần nói hắn đã nói hết, không cần thiết phải ở đây nữa. Chuyện quan trọng bây giờ là A Ly. Hắn phải chăm sóc A Ly của hắn, chờ y tỉnh lại. Mà nếu không tỉnh... hắn sẽ cứ như vậy mà chăm sóc y cả đời...

Sau khi Bạch Nguyệt Đình và Chấp Minh đều đi cả, nhà lao trở nên yên tĩnh lạ thường. Trọng Khôn Nghi im lặng, Lạc Mân càng im lặng hơn, không ai để ý ai nữa, tự mình chìm trong thế giới của riêng mình. Ngày hôm sau, Lạc Mân đã tự sát trong lao. Có thể vì hối hận muốn chuộc tội, cũng có thể vì đã quá tuyệt vọng. Nhưng dù là vì cái gì thì y cũng đã ra đi với nụ cười rất thanh thản. Có lẽ... Y đã được giải thoát rồi. Còn Trọng Khôn Nghi, hắn đột nhiên thay đổi hoàn toàn. Hắn ở trong lao mà ngâm thơ làm phú, suy luận về thời thế nhân sinh, giống như một hiền sĩ ẩn dật sơn lâm chứ không phải phạm nhân ở tù. Bạch Nguyệt Đình cũng không lý giải nổi hắn muốn làm gì, nên lại bước vào nhà lao kia lần nữa để tìm gặp hắn. Trọng Khôn Nghi nhìn thấy Bạch Nguyệt Đình đến, thái độ đột nhiên rất cung kính, cúi đầu chắp tay làm lễ:

- Bạch tiên quân!

Bạch Nguyệt Đình suýt chút nữa thổ huyết, mấy trăm năm rồi không nghe cái xưng hô này, thật là... Có chút không diễn tả được.

- Các người muốn xử ta tội gì đây? - Trọng Khôn Nghi giữ nét cười ôn hòa trên mặt, hỏi.

- Không biết. Nhưng Tiểu Thanh Thông nói muốn ta giao ngươi cho nó. Chỉ là nó sợ ngươi không muốn.

Đáy mắt Trọng Khôn Nghi thoáng xẹt qua chút dao động, nhưng rất nhanh lại biến mất.

- Ta bằng lòng để vương thượng xử lý ta. Ta biết Bạch tiên quân ngài cùng Chấp Minh nhất định không tha mạng cho ta lần nữa. Nếu có thể, xin hãy để ta được gặp vương thượng lần cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro