Chapter 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em gái Lan Ngọc đã thi đỗ vào học viện âm nhạc, Lan Ngọc đã mất rất nhiều thời gian để thuyết phục cậu mình cho phép đứa cháu gái của ông được học piano như cô bé mong muốn.

"Chị dâu, sắp đến Tết rồi, hai chị có định về nhà không ?"

Thùy Trang đang ở trong phòng khách gọi video. Cô bé vẫn quen miệng gọi nàng là chị dâu. Thùy Trang mỉm cười gật đầu:

"Ừm, hai ngày nữa chị và chị Ngọc sẽ về"

Cô bé nghe thấy liền vui mừng đến nhảy cẫng lên, la hét ở đầu dây bên kia. Thùy Trang loáng thoáng có thể nghe được tiếng mẹ Lan Ngọc đang mắng cô bé vì tội làm ồn.

Lan Ngọc tắm xong đi đến vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, trên người cô vẫn còn chút lạnh lạnh từ hơi nước hòa cùng mùi hương ngọt ngào của chai sữa tắm mà Thùy Trang vừa đổi phản phất quanh đầu mũi nàng.

"Ngọc, sao lại không sấy khô tóc, sẽ bị cảm đó, trời lạnh lắm !"

Bị Thùy Trang càu nhàu nhưng Lan Ngọc vẫn mỉm cười hôn lên má nàng. Em gái cô ở bên kia màn hình thấy cảnh vừa rồi của hai chị mà bĩu môi, mẹ cô bé đi đến giục cô bé mau đi ngủ.

Thùy Trang kéo Lan Ngọc vào phòng ngủ rồi giúp cô sấy khô tóc.

.......................

Bây giờ đã hơn chín giờ tối, Lan Ngọc đang vội nghe điện thoại, Thùy Trang giúp cô chỉnh lại trang phục, Cô dập máy rồi nhìn vào Thùy Trang, vẻ mặt tiếc nuối và buồn bã:

"Bây giờ mình phải đến đó ngay, ngày mai cậu hãy đón xe về nhà trước, khi nào giải quyết xong mình sẽ về sau"

Thùy Trang chỉnh lại cổ áo sơ mi giúp Lan Ngọc, nàng dịu dàng mỉm cười.

"Ừm, không gấp, hôm nay mới chỉ hai mươi bảy tết, cậu lái xe cẩn thận, nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy lái xe về"

Lan Ngọc gật đầu rồi hôn lên má nàng, sau đó cô cầm túi xách rời đi ngay trong đêm.

Hai mươi phút trước, cô nhận được điện thoại của Diệp Anh, cô ấy nói phim trường quay phim xảy ra tai nạn, người đại diện của diễn viên đó đang đi công tác nước ngoài, không thể đến xem tình hình chỉ có thể nhờ Lan Ngọc đến đó.

Thùy Trang bắt xe về nhà mẹ Lan Ngọc vào sáng hôm sau, em gái Lan Ngọc vẫn luôn đứng ngoài cổng chờ nàng, nhìn thấy chị Thùy Trang, cô bé liền hí hửng giúp nàng mang đồ vào nhà. Bà Ninh đã ra ngoài mua sắm, Thùy Trang đem đồ của mình và Lan Ngọc để ở phòng ngủ của cô rồi ở nhà chơi với cô bé.

Đường phố những ngày cuối năm tấp nập, Lan Ngọc mất hơn nửa ngày mới về đến nhà. Cô mở cửa xe bước xuống, cảm giác như một chút sức lực cũng không còn, cả lưng và vai cô đều mỏi nhừ.

Cô nằm sấp trên giường, dáng vẻ mỏi mệt, Thùy Trang mang cho cô một ly nước ép đặt ở bàn trang điểm rồi nàng đi đến giường giúp cô xoa bóp lưng.

"Mọi việc ổn chứ ?"

"Đều ổn rồi"

Lan Ngọc trả lời với chất giọng vô cùng lười biếng khiến Thùy Trang bật cười. Nàng vỗ vào lưng cô một cái khiến Lan Ngọc la lên.

"Cậu chỉ mới hai mươi sáu thôi mà cột sống cậu như sáu mươi hai vậy !"

Lan Ngọc trở mình nằm nghiêng nhìn nàng, giả vờ giận dỗi:

"Cậu không biết thương hoa tiếc ngọc sao ?"

"Cậu là hoa lúc nào ?"

Thùy Trang hất cằm lên nói, Lan Ngọc nhếch miệng cười.

"Mình thật không phải hoa sao ? Chẳng phải có người vẫn luôn muốn hái hoa trên người mình sao ?"

Thùy Trang xấu hổ đến đỏ mặt đưa tay che miệng Lan Ngọc lại.

"Cậu im miệng đi, sao có thể nói ra mấy lời xấu xa như vậy với gương mặt bình thản chứ ?"

Lan Ngọc đưa lòng bàn tay nàng lên ngửi khiến Thùy Trang hét lên, giật tay lại. Cô đưa tay bắt lấy eo nàng nằm xuống giường, rồi cùng nàng đùa giỡn một lúc cho đến khi cái lưng cô kêu lên một tiếng.

"Đáng đời cậu lắm, đã đau lưng mà còn thích làm mấy chuyện xấu"

Thùy Trang cười lớn, Lan Ngọc cuộn người lại nằm im không động đậy nữa, Thùy Trang chống tay nằm nghiêng nhìn cô, nàng vuốt tóc mai của Lan Ngọc rồi ấm áp nói:

"Thôi, mình sai mà, có muốn ăn gì không, chiều mẹ cậu có làm mì bò đó, cậu ăn thì mình hâm nóng lại cho cậu"

Lan Ngọc vẫn tiếc nuối vì còn muốn làm chuyện xấu với Thùy Trang, cô vươn tay ôm lấy nàng rồi vùi mặt vào trong ngực Thùy Trang như đứa trẻ làm nũng với mẹ.

"Cậu ta làm ra chuyện xấu gì sao ? Tự nhiên lại tốt như vậy ?"

Mặc dù Lan Ngọc chỉ nói đùa nhưng Thùy Trang lại chột dạ, nàng đêyr Lan Ngọc ra rồi nhảy khỏi giường.

"Mình đi hâm đồ ăn cho cậu, nghỉ ngơi chút đi"

Lan Ngọc nằm trên giường nhìn nàng chân trái hai bước chân phải ba bước vội vàng chạy khỏi phòng, cô khẽ cong môi lên cười.

Buổi sáng, Thùy Trang ở trong bếp giúp bà Ninh nấu ăn, Lan Ngọc ngồi ở bàn ăn kiểm tra mail. Em gái cô lạch bạch chạy từ trên tầng xuống, hớt ha hớt hải hỏi chị gái:

"Chị có thấy tin gì chưa ?"

Bà Ninh bưng nồi súp nóng hổi đặt lên bàn rồi cốc vào đầu cô bé.

"Mới sáng mà con đã ôm điện thoại rồi"

Cô bé bĩu môi xoa xoa cái chỗ bị đau.

"Có tin tức rất lớn muốn cho chị xem mà mẹ !"

"Là gì ?"

Lan Ngọc cất laptop lại, đặt sang một bên rồi nhìn cô bé hỏi.

"Tối hôm trước chị chạy đến phim trường sao ?"

"Ừm !"

"Bị đám báo là cải chụp được rồi này !"

Cô bé nói rồi đưa điện thoại cho Lan Ngọc, cô nhìn vào tiêu đề bài báo mà nhíu mày, mẹ cô cũng đưa đầu vào nhìn:

"NÓNG: Sao nữ bất chấp giới tính bám theo nữ phó giám đốc của công ty để đối lấy danh tiếng"

"Cái bọn không ra gì, bài viết như vậy cũng làm ra được !"

Bà Ninh cau mày, bên dưới tiêu đề là một loạt hình ảnh Lan Ngọc mở cửa cho nữ diễn viên ấy đi vào khách sạn, sáng hôm sau lại cũng cô ấy rời khỏi khách sạn.

Phần bình luận như bùng nổ, bọn người này ngày rảnh rỗi lên mạng xã hội để bới móc đời tư của người khác.

Thùy Trang cầm bát và thìa đi ra, nàng mỉm cười trấn an ba mẹ con Lan Ngọc:

"Mấy người săn tin cũng chỉ dựa vào những tin thất thiệt như vậy để kiếm tiền, cơ hội tốt như thế sao bọn họ bỏ qua được. Hơn nữa, đã làm trong ngành giải trí thì phải chấp nhận bị theo dõi và chụp lén"

Bà Ninh và cô bé nghe nàng nói vậy cũng yên tâm phần nào. Lan Ngọc trả lại điện thoại cho em gái, cô cầm điện thoại của mình rời khỏi bàn ăn.

"Con đi gọi điện một chút"

Cô đi gọi điện cho Diệp Anh nói về tiêu đề bài báo sáng nay. Diệp Anh đang đọc bài báo này.

"Cậu muốn mình bắt họ gỡ bài báo đó xuống ?"

Lan Ngọc chỉ "ừm" một tiếng, Diệp Anh gật đầu nhưng cô nhận ra Lan Ngọc không có ở chỗ cô, liền nói:

"Được, cứ giao cho mình"

Lan Ngọc yên tâm quay lại bàn ăn. Diệp Anh liên hệ với tòa soạn đó, cô gay gắt cho bọn họ một tiếng để gỡ bài báo đó xuống và phải lên tiếng xin lỗi nếu không cô sẽ kiện bọn họ ra tòa vì tội xúc phạm, bôi nhọ nghệ sĩ công ty.

Buổi trưa hôm đó, bài báo kia lập tức bị gỡ xuống. Giám đốc tòa soạn phải lên bài đính chính và xin lỗi đến Lan Ngọc và cô diễn viên ấy, đồng thời sa thải nhà báo viết bài báo kia ngay trong buổi sáng.

Buổi tối ba mươi tết, sau khi ăn xong bữa tối, Lan Ngọc cũng Thùy Trang đi dạo phố, sau đó cô đưa nàng đến công viên giải trí trước đây, hai người canh đúng thời gian ngồi trên cái vòng quay khổng lồ cùng ngắm pháo hoa.

Khi những đóa pháo hoa bung nở trên bầu trời, ánh sáng chớp nháy rực rỡ án lên gương mặt xinh đẹp của Thùy Trang, Lan Ngọc ôm nàng từ phía sau, kê đầu lên vai nàng.

"Lần trước đưa cậu đến đây, mình đã nói vẫn còn thiếu một bước, hiện tại cậu đã biết bước còn thiếu là gì chưa ?"

"Mình vẫn chưa biết"

Thùy Trang bật cười rồi lắc đầu, nàng nói ra lời thật lòng, Lan Ngọc bĩu môi lắc lắc người nàng.

"Cậu không có tì lãng mạn nào cả !"

"Vậy cậu nói cho mình biết đi, rốt cuộc bước cuối cùng của cậu là gì ?"

"Cậu không cảm thấy ngắm pháo hoa cùng người yêu khác với ngắm với pháo hoa cùng bạn thân sao ?"

Thùy Trang nghe xong liền bật cười thành tiếng.

"Cậu sến quá !"

Lan Ngoc mỉm cười theo nàng, cô đưa tay ôm lấy hai gò má của nàng rồi cúi đầu hôn lên môi nàng. Nụ hôn sâu kéo dài hơn một phút, môi Lan Ngọc mới lưu luyến rời khỏi môi nàng để cho bầu trời rực rỡ pháo hoa kia được phép chen vào giữa khoảng cách của hai người. Lan Ngọc nhu tình nhìn vào đôi mắt sóng sánh ánh nước của nàng.

"Thùy Trang, cậu không ghen sao ?"

Thùy Trang vừa nghe liền biết Lan Ngọc đang nói đến chuyện gì, nàng đưa tay sờ lên khuôn mặt của Lan Ngọc, xúc cảm nơi những ngón tay mịn màng có chút lạnh. Nàng mỉm cười dịu dàng nói với cô:

"Sao cậu biết là mình không ghen ?"

Lan Ngọc cúi đầu áp trán mình lên trán của nàng.

"Cậu có ghen sao ? Mình không nhìn thấy, mấy ngày nay cậu đều rất bình thường"

Thùy Trang ngẩng mặt hôn lên chóp mũi Lan Ngọc rồi vuốt ve má cô, nàng nói:

"Mình tin tưởng cậu, cũng biết bài báo đó không phải là thật, mình không để ý không có nghĩa là mình không biết ghen"

"Thật sao ? Mình còn không nhìn ra đấy !"

"Vậy cậu nói mình phải ghen như thế nào đây ?"

Lan Ngọc bật cười, cô nhéo chóp mũi của nàng, vừa nũng nịu vừa cưng chiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro