Chương 5: Vô lo, vô nghĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...:"Thiên Vọng Anh, con là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Nghe lời bọn ta, mau đi đi, bọn ta có thể mất, nhưng không thể để con vì bọn ta mà ra đi oan uổng được"
Thiên Vọng Anh:"Không, phụ thân, mẫu thân!!!"
...:"Tiểu thiên kim, thay bọn ta...bảo vệ thằng bé... đến nơi...an toàn, bọn ta chỉ đủ sức để chống chọi...trong vòng nửa canh giờ, còn không mau đi... sẽ không kịp mất!"
"Phịch" một tiếng, mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.

Thiên Vọng Anh bất chợt tỉnh giấc, bây giờ đang là giờ Sửu (1h-3h), thấy người bên cạnh biến mất, y vội vã khoác ngoại y vào, chạy khắp sân tìm kiếm. Giữa vườn hoa lưu ly, Phong Tiêu Tử dựa người vào một góc cây, trên tay cầm một chiếc lá, y đưa lên miệng thổi, âm thanh du dương vang lên. Phía sau là Thiên Vọng Anh đi đến, ngồi vào hàng ghế bên cạnh, Phong Tiêu Tử dường như biết người đi đến là ai, không quay đầu nhìn mà hỏi:"Ban nãy ngươi ngủ như lợn chết, sao giờ lại dậy rồi?".

Thiên Vọng Anh liền đáp trả:"Ngươi ồn ào như thế, ta có nhắm mắt cũng không tài nào ngủ được"
Phong Tiêu Tử cười một cái, thầm nghĩ:"Tai của người này là cẩu hay sao mà thính thế". Thiên Vọng Anh nhìn y, sau đó lại nhìn xuống hồ nước đang phản chiếu ánh nguyệt trước mắt mình, hỏi:"Ban đêm lại tự dưng chạy đến nơi này, ngươi rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Phong Tiêu Tử trả lời:"Không có gì, chỉ là khó ngủ mà thôi".
Thiên Vọng Anh giọng điệu nhỏ đi, nói:"Mẫu thân ta thường nói, nếu một ngày cảm thấy bản thân không ngủ được thì hãy nghĩ đến chuyện mà con cảm thấy hạnh phúc nhất, tự khắc sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ"
Phong Tiêu Tử cười tự giễu, không nói nhưng lại nghĩ trong lòng "bản thân ta thì làm gì có chuyện nào hạnh phúc chứ".
Hai người tức khắc im lặng, trong lòng ai cũng có chuyện sầu não không muốn nói ra, liền chỉ chọn cách im lặng mà che giấu. Bỗng dưng, có tiếng chạy dồn dập đến, hai người rơi vào trạng thái cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu thì từ trong bụi hoa lưu ly, "tiểu thiên kim" bất ngờ nhảy vọt ra, lao thẳng đến người Phong Tiêu Tử, y đưa tay đón lấy "tiểu thiên kim" vào lòng, đi đến ngồi bên cạnh Thiên Vọng Anh, "tiểu thiên kim" bây giờ mới nhận ra sự hiện diện của Thiên Vọng Anh, mà vẫy đuôi mừng, Thiên Vọng Anh chê trách nhìn "tiểu thiên kim" nhà mình bị người khác ôm đi dễ dàng, tay ấn nhẹ vào đầu nó mà nói:"Ngươi đó, thấy người khác đẹp hơn ta là lại lao vào quyến rũ".

Dưới ánh nguyệt mờ ảo, hai người vui đùa với "tiểu thiên kim" vô tư, không lo nghĩ chuyện ngày mai.
(Tác giả: tiểu thiên kim là bé chó baby đáng yêu của Thiên Vọng Anh nha🌟)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro