Chương 5 - Hiện tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12 giờ đúng, Đỗ Cảnh từ trong xe cảnh sát được đưa ra ngoài.

Nhưng đúng lúc đang sải bước ra khỏi xe, một khắc đó đứng lại, y bỗng nhiên phát hiện, xe không phải dừng ở trước cổng đồn công an, mà là trở về đến trước đại môn dưới lầu công ty của Dư Kiện cường.

Đỗ Cảnh : " ? "

Đỗ Cảnh theo quán tính quay đầu liếc nhìn, chiếc xe cảnh sát lúc trước chở y đến, không biết từ lúc nào đã biến thành chiếc xe màu đen của Dư Kiện Cường, bản thân đang đứng tại chỗ phụ lái ngoài cửa xe.

Đỗ Cảnh : " ??? "

Đỗ Cảnh liên tục 48 giờ không ngủ, cho rằng bản thân đã sản sinh ra ảo giác. Sau lưng tài xế gõ gõ cửa xe, nói : " Cậu gọi điện thoại cho ông chủ đi, đợi lát nữa ở trên đường nói không chừng còn có chút kẹt xe, bảo ông ấy sớm chút xuất phát. "

Đỗ Cảnh móc ra điện thoại, mù mờ liếc nhìn, nhíu mày lại, điện thoại còn chưa quay số, Dư Kiện Cường đã bước xuống lầu.

" Không ngồi chiếc này. "  Dư Kiện Cường ung dung huýt sáo, bước nhỏ xuống bậc thềm, nói: " Đỗ Cảnh, cậu lái chiếc Mercedes cho tôi."

Chìa khoá xe bay tới, Đỗ Cảnh nâng tay tiếp lấy, nhìn xem Dư Kiện Cường giống như bình thường nhìn thấy quỷ, tâm tư hỗn loạn vô cùng.

Dư Kiện Cường : " ??? "

Đỗ Cảnh : " ........... "

Đồng thời cùng lúc này, Chu Lạc Dương ngáp một cái, từ trên giường ngồi dậy, gãi gãi đầu.

Đỗ Cảnh đâu ? Chu Lạc Dương vô ý thức nhìn xem xung quanh, làm sao lại vô thanh vô tức biến mất rồi ? Cái gia hoả này có thể chào hỏi chút hay không ?  Đang muốn gửi tin nhắn hỏi y, liền phát hiện ra vẫn chưa add phương thức liên hệ, liền ngay cả số điệm thoại cũng đều không biết.

Chu Lạc Dương nghiêm túc nhìn điện thoại, suy nghĩ có cần để lại tờ giấy trên cửa cho y hay không ? Đã có cuộc gọi đến của người bạn.

" Này, bảo bối. Buổi chiều nhớ đi nói chuyện cùng người hợp tác với cậu, đừng quên nha. "

Chu Lạc Dương tảo một chiếc xe đạp công cộng ở phía sau con hẻm, đẩy ra nói: " Làm sao vẫn còn, tha cho tôi đi, hôm qua vừa mới gặp qua."

" Okay, phải không đó ? Là người làm bất động sản, khoảng 40 tuổi, họ Dư, dù sao cậu cũng rảnh rỗi mà, đi xem xem chút đi."

" Tôi nói cho cậu biết, ngày hôm qua đã cùng cái họ Dư kia ăn cơm, cậu đoán xem tôi đã gặp ai ..? "

Chu Lạc Dương : " ? "

Chu Lạc Dương đột nhiên phát hiện ra có điều không đúng.

Điện thoại vẫn đang tiếp tục: " Ơ ? Tối qua cũng đã đi ? Người có tiền họ Dư nhiều như vậy sao ? "

Chu Lạc Dương một chân giẫm lên bàn đạp, dừng ở trước đèn giao thông, không có nói chuyện, mở ra Alipay, ngón tay thon dài lướt qua, tìm kiếm từng mục ghi chép chuyển khoản của hắn có hay không .

Ấn xuống điện thoại, lại bấm vào, một khắc cuối cùng, tầm mắt của hắn dừng tại ngày tháng trên màn hình khoá điện thoại: Thứ sáu ngày 7 tháng 9.

Chuyện gì đã xảy ra ? Trong lòng Chu Lạc Dương nghĩ ngợi.

" Đã gặp ai ? "

" Không có gì . " Chu Lạc Dương mê mang trả lời, " Vậy tôi cúp máy đây ? "

" Nhớ đi đó, 5 giờ tôi lại nhắc cậu một lần nữa."

" Biết rồi." Chu Lạc Dương quả quyết trả lời,
" Sẽ không quên đâu. "

Lịch trình hôm nay của Dư Kiện Cường được sắp xếp rất dày đặc, sau bữa trưa có hẹn với giám đốc ngân hàng uống trà, nói chuyện kéo dài thời hạn cho vay. Buổi chiều gặp luật sư hai tiếng đồng hồ, thương lượng làm sao giải quyết tranh chấp kinh tế. Tiếp theo đến, 4 giờ 45 phút đi cắt tóc. Buổi tối, vẫn ở dưới sự giới thiệu của bạn bè, đã an bài một buổi xem mắt, đối tượng là đại nam sinh khoảng 20 tuổi.

Đúng vậy, đồng tính luyến.

Dư Kiện Cường cuối cùng quyết định đối mặt với giới tính thật, phóng túng một chút, rốt cuộc trong khoảng thời gian này, áp lực hiện tại đã quá lớn, trợ lí ban giám đốc vừa mới thăng chức đã không minh bạch mà chết. Cái chết này liên quan đến một trận tình sát, không thể công bố ra bên ngoài. Công ty trông giống như ngày càng phồn thịnh nhưng tuỳ thời có thể đối mặt với nguy cơ chuỗi tiền vốn bị phá vỡ, quy mô của xí nghiệp bất động sản trải ra quá lớn, các cổ đông từ lâu đã đối với hắn bất mãn.

Một khi hắn bị bỏ phiếu trục xuất ra khỏi ban giám đốc, công ty bắt đầu tổ chức lại trình tự, hắn sẽ mất đi toàn bộ mọi thứ trước mắt, hắn ngày hôm nay trông giống như phong quang vô hạn, thực ra là đang đứng trên vách đá dựng đứng.

Nhưng Dư Kiện Cường từ trước đến này là một người dũng cảm, bằng đôi tay của mình mà có được tất cả, ai cũng không thể đoạt đi, hắn đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu. Chỉ là trước mắt, hắn cần sự kích thích của tình yêu đồng tính để bản thân tạm thời quên đi rất nhiều chuyện phiền lòng.

Chỉ là hôm nay hắn đột nhiên cảm thấy ánh mắt Đỗ Cảnh nhìn hắn có chút không đúng.

Tên trợ lí này đến bên cạnh hắn cũng đã 2 tháng, gia hoả này ít nói chuyện, còn rất trung thành, Dư Kiện Cường đối với y rất hài lòng. Không biết vì sao hôm nay Đỗ Cảnh luôn nhìn hắn trong kính chiếu hậu.

" Làm sao vậy ?" Dư Kiện Cường hỏi.

Đỗ Cảnh dời ánh mắt, nói:" Mái tóc này của ông chủ cắt rất đẹp, trông trẻ hẳn ra, rất đẹp trai."

Dư Kiện Cường cười cười không nói, hắn đối với dung mạo của bản thân vẫn là có tự tin, hơn 40 tuổi, vóc dáng còn được bảo dưỡng rất tốt, có cơ bụng có cơ ngực lại có tiền, đây  chính là lúc nam nhân có mị lực nhất trong đời.

Lúc Đỗ Cảnh kéo mở cửa xe, nghĩ đến chính là sau 11 giờ Dư Kiện Cường sẽ nằm trên công trường, huyết nhục mơ hồ thi thể. Hắn đi cùng Dư Kiện Cường tiến vào phòng riêng sang trọng đã được hẹn trước đó, sai người mang lên nước trà thượng hạng.

" Đến giờ rồi, cậu tan ca đi." Dư Kiện Cường nói : " Gọi tiểu Ngũ qua đón tôi về."

Đỗ Cảnh gật đầu, về đến trong đại sảnh phòng ăn gửi tin nhắn cho người lái xe.

5 giờ 50, Chu Lạc Dương đẩy cửa ra, tiến vào phòng ăn.

Đỗ Cảnh: " .........."

Chu Lạc Dương nhất thời dừng bước, mang theo ánh mắt mê mang đánh giá bốn phía, không có phát hiện Đỗ Cảnh ngồi trong góc khuất. Cuối cùng bước vào căn phòng số 12.

Đỗ Cảnh lại ngồi chờ gần 20 phút, thẳng đến người lái xe đến, đem chìa khoá xe giao cho hắn, liền đứng dậy đi đến bên ngoài căn phòng, thủ ở trước cửa, hơi hơi nghiêng tai lắng nghe thấy bên trong phòng truyền đến đối thoại của Dư Kiện Cường cùng với Chu Lạc Dương.

" 27 năm trước, người khác đều ở độ tuổi học cao trung......" Dư Kiện Cường nói.

Chu Lạc Dương : " Dư huynh vẫn đang thu gom phế phẩm ? "

Dư Kiện Cường : " ............ "

" Cậu làm sao biết được ? " Dư Kiện Cường hỏi.

Cả người Chu Lạc Dương hôm nay đã triệt để đần độn luôn rồi. 12 giờ trưa, bản thân ở trong nhà kho tỉnh dậy, mà sau khi Đỗ Cảnh biến mất không thấy, hắn tựu như đã trải qua một lần, từ đầu đến cuối, cùng một ngày giống nhau như đúc.

Cũng tức là nói, hắn lại lần nữa sống qua một lần ngày 7 tháng 9.

Đi xe trải qua giống nhau đèn giao thông, tiếp đến là giống nhau cuộc điện thoại, Chu Lạc Dao ở trong nhà online, trang wed đều giống nhau ! Chu Lạc Dương bắt đầu đối với thế giới này nảy sinh ra cực độ nghi ngờ. Giống như một cái trò chơi điện tử, đột nhiên tua lại suốt 24 tiếng.

Hắn đi đến phòng ăn cùng ngày hôm qua giống nhau, lại lần nữa gặp Dư Kiện Cường. Đây là chuyện gì đang xảy ra ? Nhân sinh của tôi sụp đổ rồi.

Nhưng Chu Lạc Dương đem cảm xúc khống chế rất tốt, một đường đi đến hắn nhiều lần hoài nghi, đây có phải hay không trong truyền thuyết gọi là " Ký thị cảm " này nọ ? Đại não lâu lâu sẽ gạt người, lúc đi đến trước vài cảnh tượng nào đó, tuyến yên sẽ tiết ra tổ hợp
Hóc-môn đặc biệt, khiến cho người ta sản sinh ra cảm giác quen thuộc như " Tôi đã từng đi qua nơi này" hoặc là " Việc này đã từng phát sinh rồi ".

Thế là, Chu Lạc Dương đã dùng đến biện pháp đơn giản trực tiếp nhất đến tiến hành thí nghiệm.

Sự tràn ra của Ký thị cảm chỉ phát huy tác dụng đối với những việc đã thành sự thật nhưng lại không ảnh hưởng đến tương lai. Hay nói cách khác, nếu Chu Lạc Dương căn cứ theo quỹ tích vạn vật tái diễn này, trong đó đã nói tiếp nhận đến những sự việc sắp phát sinh, liền đủ có thể chứng minh toàn bộ sự việc trong  ngày 7 tháng 9 là chân thật đã phát sinh qua.

Nhưng vạn nhất chứng thực rồi thì sao ? Nội tâm Chu Lạc Dương nổi lên một loại sợ hãi, cái này quả thực là quá quỷ dị rồi. Hắn thật không dám kiểm tra, thậm chí cưỡng bách bản thân không được nghĩ nhiều. Thôi miên bản thân thế nào đều vô dụng, ở trên đường đến gặp mặt, Chu Lạc Dương đã làm ra vô số lần xây dựng tâm lí, cuối cùng hạ xuống quyết tâm, đem Dư Kiện Cường coi như đối tượng thử nghiệm của hắn.

Chính là ngay lúc Dư Kiện Cường lộ ra biểu tình đó, Chu Lạc Dương so với hắn lại càng sợ hãi hơn, cái này chứng minh bản thân phỏng đoán đúng rồi.

Không phải ảo giác, cũng không phải Ký thị cảm.

Một ngày này đã phát sinh qua một lần rồi !

Mẹ ơi.....Chu Lạc Dương nghĩ thầm " Ta đã quay về một ngày trước ?"

" Sau này ông ở tại một trạm thu mua phế phẩm làm việc được một năm, đã quen biết một vị đại ca ở trên đường, rồi đi cùng với ông ta làm chút đầu cơ trục lợi sinh ý. Sau nữa, đại ca sinh bệnh phải đi Mỹ khám bệnh, người trong nhà đều cùng đi theo ra nước ngoài, nên ông đã tiếp nhận sinh ý của đại ca. "

Dư Kiện Cường: " .............. "

" Ông đã kết hôn một lần, có một đứa con trai, về sau đã li hôn, con trai ông tuổi tác cùng tôi tương đương nhau, nhưng cậu ta không thích nói chuyện. Ông hoài nghi cậu ta cũng là người đồng tính, trước đây ông thỉnh thoảng sẽ xem xem chút ít bộ phim, hoài nghi cậu ta lúc dùng điện thoại của ông đã phát hiện ra nhưng cậu ta cái gì cũng không nói,  mọi người lẫn nhau giả vờ không biết."

Dư Kiện Cường : " ............. "

Chu Lạc Dương dựa vào biểu tình của Dư Kiện Cường, một bên ngầm phán đoán, một bên đem lời đã nói qua của ông ta một lần nữa bát ra ánh sáng. Rốt cuộc tại 24 giờ trước, những lời này toàn bộ đều là lúc Dư Kiện Cường sau khi uống rượu đã nói cho cậu ta biết.

Nhưng mà đối với Dư Kiện Cường mà nói, điều kinh hãi lớn nhất không phải là việc Chu Lạc Dương đối với bản thân mình rõ như lòng bàn tay, mà ở đây là có con mắt ở phía sau lưng.

" Cậu đã điều tra tôi ? " Giọng Dư Kiện Cường biến đổi.

Trong lòng Chu Lạc Dương như sóng lớn dâng trào, biểu tình nhưng lại như không sợ sóng dữ, uống một ngụm trà, hời hợt nói : " Tôi có thể xem tướng, do Tổ tiên truyền lại. Tra tư liệu của ông, vẫn có thể tra đến sự tình suy nghĩ trong lòng ông hay sao ? "

Dư Kiện Cường há hốc mồm, rượu cũng không uống nữa, ngớ người ra nhìn chằm chằm Chu Lạc Dương.

" Cậu....cái này xem tướng có thể xem ra được ư ? " Dư Kiện Cường hỏi.

Chu Lạc Dương gần như hoàn toàn có thể xác định rồi, nhưng cùng lúc này, hắn nhưng đã xem nhẹ một vấn đề khác, từng việc từng việc hắn đã cố xác nhận, không nghĩ đến lại đem Dư Kiện Cường cấp doạ không nhẹ. May mà não của hắn chuyển động cực nhanh, lập tức tận lực cố gắng thay đổi, cho bản thân bịa ra một người trong giả thiết, đột nhiên cảm thấy chơi khá vui. Hắn xê dịch đến một vị trí, lại nói : " Đến, tôi xem tướng tay cho ông."

Dư Kiện Cường vô ý thức vươn tay ra đưa cho Chu Lạc Dương, Chu Lạc Dương lại giả vờ nóng lòng muốn xem vân tay của hắn, thực chất cái gì cũng đều không có xem ra đến, nói : " Ông xem đường đây này, chính là cho thấy rõ ông sẽ có một cậu con trai...."

Dư Kiện Cường : " ................... "

Chu Lạc Dương bắt đầu phát huy năng lực đầy miệng bắn hoả xa của mình, thầm nghĩ cần phải làm sao để kết thúc nhanh nhất cuộc đối thoại này, cho bản thân một chút thời gian rảnh để suy tư.

Dư Kiện Cường nhưng lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nắm giữ lấy tay Chu Lạc Dương, nói :
" Nhìn không ra cậu tuổi tác nhỏ như vậy nhưng lại là một vị thần tiên sống. "

Chu Lạc Dương : " Ách...."

Dư Kiện Cường một câu " Thần tiên sống " phút chốc đã bộc lộ bản tính của hắn, lập tức truy vấn : " Tôi hỏi cậu, việc tôi đang phiền não, gần nhất có thể có kết quả hay không ?"

Chu Lạc Dương rút tay về, hít sâu, kế tiếp hướng Dư Kiện Cường xua tay, đồng thời cười một cách sâu xa khó hiểu.

Biểu tình của Dư Kiện Cường tức thì biến đổi càng ngưng trọng.

Chu Lạc Dương nói : " Tôi chỉ có thể xem quá khứ, vẫn chưa thể học xem tương lai, ông nội không chịu dạy tôi."

" Tổ phụ.... của ngài ở đâu ? " Dư Kiện Cường truy vấn.

" Đã qua đời rồi." Chu Lạc Dương lại bắt đầu hồ biện, nói : " Thuyết nói sự việc đã qua đi đều không là gì cả, báo trước tương lai, tiết lộ thiên cơ, nhưng là sẽ dẫn đến phiền phức. Trời nổi cơn giông bất ngờ, người gặp hoạ sớm tối, không phải sao ? Ngài hãy nghĩ thoáng một chút đi. "

Khoé miệng Dư Kiện Cường không ngừng co rút, hai người im lặng nhìn nhau.

Chu Lạc Dương đối với tiền bao nuôi mỗi tháng 1 vạn 2 kia không có quá nhiều hứng thú, nói : " Vậy.... chúng ta hôm nay chính là  như thế này ?"

" Thần tiên sống " tràn đầy khí chất tiêu sái, đạp xe đạp đến, đạp xe đạp đi, một bàn thức ăn động cũng không động, phảng phất ý bất tại tương thân, mục đích là để cấp chỉ điểm cho Dư Kiện Cường nhân sinh, giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh.

" Nghe nói cậu đã mở một cửa hàng đồ cổ ?"

Chu Lạc Dương cuối cùng nhớ ra ý nguyện ban đầu lúc gặp mặt lần đầu, là tìm một người nguyện ý cùng hắn hợp tác kinh doanh, cùng nhau dốc sức kết phường. Có điều, hắn đối với Dư Kiện Cường không quá lớn hứng thú, bọn họ không phải người chung đường.

Điều hắn muốn làm tiếp theo là đi ra cửa phòng ăn, tìm một chỗ ẩn nấp chờ Đỗ Cảnh xuất hiện, dựa theo đạo lí nói, Đỗ Cảnh không lâu sau sẽ tiến vào, lại đem Dư Kiện Cường hộ tống đi.

" Cậu thiếu tiền không ? " Dư Kiện Cường móc ra điện thoại, nói : " Nghe nói cậu đang mở cửa hàng, cần khởi động tiền vốn, thiếu bao nhiêu ?" Cùng lúc này, Dư Kiện Cường đã nảy ra một chủ ý khác: Không quản tiểu tử này thật sự có thể xem tướng hay là thần côn chỉ biết đoán ý qua lời nói cùng sắc mặt, sau này đều có thể phái thượng công dụng. Lúc cùng đối thủ làm ăn hợp tác, có thể đưa hắn mang theo bên cạnh, cung cấp ý kiến cho mình.

" Không cần," Chu Lạc Dương cười nói, " Không thiếu, tôi đi đây, buổi tối còn có chút việc."

" Trao đổi phương thức liên lạc đi, khi nào cần ca ca, tuỳ lúc nói một tiếng. " Dư Kiện Cường đang muốn add Chu Lạc Dương, Chu Lạc Dương nhưng lại lấy ra bút, ở trên giấy ăn viết xuống số điện thoại cùng với tên mình.

" Hữu duyên gặp lại," Chu Lạc Dương cười nói, đẩy ra cửa sương phòng, cùng Đỗ Cảnh đụng thẳng vào nhau.

Giống như bọn họ lần đầu tiên gặp nhau hôm ấy, ở trong ký túc xá đầy nước mưa cùng cuồng phong.

Giống như hai tia lượng tử năng lượng kéo dài bất diệt, ở dưới sự an bài của số mệnh mịt mờ cùng với nhân quả, cố chấp bay đến gần nhau, gào thét xuyên qua vô nhai thời không, vượt qua vũ trụ mênh mông, mang theo tất cả năng lượng đã bị chôn vui lúc trước, bộc phát ra chấn động huỷ thiên diệt địa, trở thành một tia năng lượng nóng rực, ngôi sao mới hoàn toàn, ở trong thế giới hắc ám phóng thích ra hào quang rực rỡ.

" Tiểu Đỗ, tiễn Chu tiên sinh một bước. " Dư Kiện Cường nói.

Hoa đăng sơ thượng, khắp phố đèn Neon, chiếu vào trước cửa kính trong quán Cà phê, Chu Lạc Dương vẫn còn có chút hoảng hốt, nghi thần nghi quỷ đánh giá Đỗ Cảnh, y cũng trùng lặp trải qua một ngày ngày 7 tháng 9 như vậy sao ? Hay là nói, y cùng với Dư Kiện Cường giống nhau, đều chỉ là một người qua đường trong lúc bản thân mạo hiểm hồi hoàn?

" Cũng giúp tôi xem xem ?" Đỗ Cảnh mở ra tay trái, đặt ở trước mặt Chu Lạc Dương, " Đường tình cảm,  các đường sinh mệnh đại biểu cho cái gì ?"

" Vài năm nay, cậu đã đi đâu ?" Chu Lạc Dương đã chọn một câu như vậy để khai màn.

" Không phải đã nói cho cậu biết rồi sao ?" Đỗ Cảnh diện vô biểu tình trả lời , " Đã đi trị bệnh."

Chu Lạc Dương: " ! ! ! "

" Cậu cũng nhớ được. " Chu Lạc Dương lập tức cầm lấy ngón tay Đỗ Cảnh, chấn kinh nói:
" Không phải chỉ có một mình tôi trải qua cùng một......"

" Xuỵt." Đỗ Cảnh nhíu mi, tay trái tuỳ ý Chu Lạc Dương nắm lấy, ngón trỏ tay phải dựng ở trước môi, tỏ ý bảo Chu Lạc Dương đừng kích động.

" Cậu........tôi........" Chu Lạc Dương buông tay Đỗ Cảnh ra, hiểu rõ ý y, hạ thấp thanh âm gấp rút nói : " Tôi ban đầu cho rằng mình đang nằm mơ, lúc trưa tỉnh lại, cậu đã đi nơi nào ? Một ngày này tôi rõ ràng đã từng trải qua một lần rồi ...."

Đỗ Cảnh nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, từ trong ảnh ngược nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Chu Lạc Dương, trả lời :" Tôi ở dưới trạng thái thanh tỉnh liền phát hiện bản thân trở về đến 24 giờ trước, đây không phải ảo giác. "

Nói xong, y quay đầu, lại cùng với Chu Lạc Dương nhìn nhau, sắc mặt thập phần ngưng trọng.

" Tại sao cậu lại muốn cùng Dư Kiện Cường nói những lời này ? " Đỗ Cảnh nói, " Làm sao không trước tiên gọi điện thoại cho tôi, chỉ cần một cuộc gọi, mọi thứ đều sẽ rõ ràng. "

Chu Lạc Dương hỏi ngược lại : " Tôi nơi nào biết được số điện thoại của cậu ?"

" Hôm qua sao không lưu lại ?"

" Lưu lại thì sẽ nhớ được sao ? Cậu nhớ được số điện thoại của tôi sao ?"

Đỗ Cảnh lấy ra số điện thoại của Chu Lạc Dương, thế là Chu Lạc Dương đã thua một ván.

" Thế sao cậu không gọi điện thoại cho tôi ?" Chu Lạc Dương không cam tâm bắt đầu phản kích.

Đỗ Cảnh : " Tôi cho rằng chuyện này chỉ phát sinh ở trên người tôi, tôi không dám đi thử nghiệm, sợ doạ đến cậu. Tôi còn tra qua mục ghi chép chuyển khoản." Cách xác nhận đầu tiên của Đỗ Cảnh chính là đi tra khoản tiền đã chuyển cho Chu Lạc Dương hôm qua, lúc phát hiện việc chuyển tiền biến mất, y liền biết được đó không phải là ảo giác.

Chu Lạc Dương nói : " Tôi cũng đã tra qua, nhưng tôi vẫn là không thể xác định. "

Đỗ Cảnh hỏi lại : " Tại sao không tin tưởng bản thân ? "

" Ký ức có thể gạt người. " Chu Lạc Dương đã nhớ ra, vươn tay ra nói : " Điện thoại. "

" Nhớ phải lưu số điện thoại." Đỗ Cảnh lành lạnh nói, " Không có lần thứ hai."

Cậu hung dữ với ai chứ? Chu Lạc Dương thầm nghĩ.

Chu Lạc Dương oán hận đem điện thoại đến trước mặt Đỗ Cảnh, mở khoá, lại lần nữa chuyển khoản, đúng lúc điện thoại có cuộc gọi đến, hiển thị " Dư tổng". Chu Lạc Dương nhìn cũng không nhìn, thuận tay quẹt qua, đem cuộc gọi Dư Kiện Cường gọi đến cho Đỗ Cảnh tắt đi.

Đỗ Cảnh thuỷ chung nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của Chu Lạc Dương, nói: " Cậu không nên nói ra những lời vô vị đó với Dư Kiện Cường, cậu đã khơi dậy lòng nghi ngờ của ông ta, ông ta hoài nghi có người đang điều tra mình. "

" Hứ ? " Chu Lạc Dương nói , " Ông ta là đại nhân vật khủng khiếp nào sao ? Ông ta có thể làm gì tôi ? "

" Ông ta sẽ không thể làm gì cậu, nhưng 9 tiếng sau, 4 giờ khuya, ông ta sẽ từ trên tầng 27 nhảy xuống." Đỗ Cảnh lạnh nhạt trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro