Chương 7 - Hiện tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe dừng lại ở ngoại ô Uyển Thành, một nơi bên ngoài công trường đang khai phá, tử khí trầm trầm, vươn tay không thấy năm ngón.

Đỗ Cảnh vốn muốn để Chu Lạc Dương ở trên xe tiếp tục ngủ, một tiếng động đóng cửa xe nhưng lại đem hắn đánh thức.

Chu Lạc Dương đánh ngáp một cái, mắt lim dim nhìn Đỗ Cảnh, trong ánh mắt mang theo một chút cáu kỉnh. Đỗ Cảnh đành phải làm cái " Cấm khẩu" thủ thế, bỏ qua dự định một mình tiến vào, đem theo Chu Lạc Dương lách qua công trường.

" Làm sao biết được là ở đây ?" Chu Lạc Dương phát hiện bản thân hiện tại có rất nhiều câu hỏi.

Đỗ Cảnh trả lời : " Tin tức thời sự. "

" Đây là hạng mục khai phá của công ty cậu ?" Chu Lạc Dương hỏi.

Đỗ Cảnh trả lời : " Mua à ? Giảm giá cho cậu 20%."

Chu Lạc Dương nói : " Toà nhà còn dang dở vậy còn muốn giảm 20%, sao không đập đi."

Đỗ Cảnh có chút bất ngờ : " Cậu đều biết cả rồi ?"

Chu Lạc Dương trả lời : " Nhìn hình ảnh môi trường ở đây. "

Một hàng dài các nhà ở tập thể công nhân dùng thùng container cải tạo thành không có thắp đèn, đẩy xe ngang 7 dọc 8 mà đặt vào một bên.

Đỗ Cảnh không dám đi thang máy công trường, sợ âm thanh kinh động đến người khác. Men theo giàn giáo, bên trong là cầu thang xi-măng đổ đầy bê-tông mà đi. Muôn vàn âm thanh đều trở nên yên tĩnh đi xuống, gió vù vù thổi qua, trời hạ xuống cơn mưa nhỏ.

" Dư Kiện Cường sở hữu 16% cổ phần bất động sản Phúc Mậu," Đỗ Cảnh hạ thấp thanh âm nói, " Tôi hoài nghi ông ta cùng với hai vụ án mạng có liên quan,.......đi bên này."

Chu Lạc Dương không có truy vấn Đỗ Cảnh vì sao muốn điều tra Dư Kiện Cường, tin tức trước mắt đã đủ để hắn phán đoán ra rất nhiều việc: Đỗ Cảnh có lẽ là làm nội ứng trong công ty của Dư Kiện Cường, đang tìm kiếm vài tài liệu trọng yếu nào đó.

" Hai vụ nào ?" Chu Lạc Dương hỏi,

Đỗ Cảnh nói : " Vụ thứ nhất là vụ án đối tượng kết hôn của ông ta tự sát. 19 năm trước, ông ta nhờ dựa vào tài sản của cha vợ mà trở nên giàu có, đã cưới con gái của ông chủ trung tâm thu mua phế liệu. "

" Đã nghe qua, " Chu Lạc Dương trả lời, " Là ở trong miệng hắn cái kia ' đại ca '. "

" Kết hôn được 9 năm, nguyên phối thê tử bởi vì chứng bệnh trầm cảm đã uống một lượng lớn thuốc ngủ tự sát," Đỗ Cảnh nói, " Tài sản của vợ chồng được ông ta thừa hưởng."

" ừm."

Đỗ Cảnh vươn tay ra, dùng cánh tay trái không đeo găng tay nắm lấy Chu Lạc Dương, một bên cẩn thận đi lên thang gác không có hàng rào bảo vệ, một bên ngẩng đầu nhìn, căn cứ vào chút ánh sáng ban đêm yếu ớt để phán đoán tung tích của Dư Kiện Cường.

" Sau khi có được tiền của cha vợ, từ từ trở nên giàu có, dựa trên chính sách phong khẩu, cùng với 2 cộng sự đã tạo ra bất động sản, tài vụ của công ty có rất nhiều chỗ không rõ ràng.
Sau này vốn điều lệ xảy ra vấn đề, cần gấp niêm yết, khởi đầu tài chính. Nhưng mục tiêu tài chính cùng với trong đó một cộng sự gọi là Vương Khắc không hợp ý tưởng, Vương Khắc biết rất nhiều bí mật có liên quan đến các khoản mục. Dư Kiện Cường đã nhận thức được kinh sợ, biết điều mà tạm hoãn niêm yết. "

" Nhưng sáu tháng sau, cũng tức là đầu năm ngoái, Vương Khắc đã bao nuôi một cô nhân tình, ở khu Đông Sơn đã thuê một căn thượng hạng thì bị bạn trai của nhân tình tìm đến tận cửa, hai bên động thủ, Vương Khắc bị bóp chết tại chỗ. "

Chu Lạc Dương : " Cậu hoài nghi toàn bộ việc này đều là Dư Kiện Cường bố trí ?"

Đỗ Cảnh tránh né không đáp: " Sau khi Vương Khắc chết, Dư Kiện Cường lại lần nữa mở ra kế hoạch niêm yết tài chính. "

" Tầng thứ mấy rồi ?"

" Vẫn còn sớm," Đỗ Cảnh ngẩng đầu vọng hướng đỉnh lầu, trả lời : " Mệt rồi thì nghỉ ngơi chút đi, thời gian vẫn còn nhiều."

" Nghi phạm đâu ?" Chu Lạc Dương dựa vào một cái trụ xi-măng hình vuông mà hỏi.

" Chạy rồi," lần cuối có được thông tin là đã đi Papua New Guinea nhưng tìm không được. Thi thể bị bọn hắn giấu trong tủ lạnh của căn hộ cho thuê, qua hơn một tháng mới bị phát hiện.

Chu Lạc Dương nói : " Điều này không hợp lí, Đổng sự của công ty, chức vụ quan trọng như vậy, làm sao có thể mất tích một tháng sau mới bị phát hiện ?"

Đỗ Cảnh dùng ngón tay kéo mở ra một chút lưới xanh ở trên giàn giáo nhìn ra, trả lời :
" Vương Khắc hậu kỳ đã rất ít quản việc của công ty, đại bộ phận thời gian đều là làm một cái ông chủ nhàn hạ, du lịch tứ phương. Thường thường cùng với Dư Kiện Cường một đường liên hệ, là tình nhân cầm lấy điện thoại của hắn với công ty, người nhà gửi gửi tin nhắn, trên lí luận thì Dư Kiện Cượng không có phát hiện, miễn cưỡng nói qua loa, trên thực tế chính là mỗi người một ý. "

Chu Lạc Dương : " Cho nên cậu hoài nghi ông ta trước tiên là lộng chết thê tử kết tóc của mình, lại thuận tay làm chết một người cộng sự. "

Đỗ Cảnh nói : " Hai vị cộng sự này đều từng là hậu bối của cha vợ ông ta, việc này xác thực là do ông ta làm. "

" Vì sao lại tiếp nhận vụ án này " ? Chu Lạc Dương hỏi, " Bởi vì người vợ bị mắc chứng trầm cảm của ông ta mười mấy năm trước sao?"

Đỗ Cảnh không có trả lời, bất quá ở trong bóng tối, Chu Lạc Dương có thể cảm giác đến y đang chần chừ.

" Nghỉ ngơi xong rồi thì đi thôi." Cuối cùng, Đỗ Cảnh nói ra.

Toà dự án dang dở vẫn chưa bị niêm phong, mưa rơi xuống tí tách, Chu Lạc Dương vừa mới thở hồng hộc leo lên 26 tầng thang gác liền bị cánh tay hữu lực của Đỗ Cảnh kéo trụ, hai người ẩn thân ở giữa tầng 26 với tầng 27 ở dưới thang gác.

Dư Kiện Cường đã đến rồi.

Chu Lạc Dương xuyên qua khe hở của tấm mộc bản, hướng trên đỉnh nhìn lên, Đỗ Cảnh nhẹ nhàng thả tay xuống.

" Cái gì cũng đừng làm." Đỗ Cảnh cực thấp thanh âm nói, một cái đầu gối quỵ xuống, một tay ôm lấy vai Chu Lạc Dương, lấy ra bút ghi âm, bật lên.

Chu Lạc Dương bó gối khoanh chân mà ngồi.

" Không nói chút gì sao ?" Đỗ Cảnh sáp lại gần lỗ tai Chu Lạc Dương, khí tức thập phần kề cận.

Chu Lạc Dương ra hiệu cậu không phải đang thu âm sao ? Đỗ Cảnh trả lời : " Trở về tôi có thể tẩy trừ."

Chu Lạc Dương nhè nhẹ khua tay, hắn vẫn còn rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng hắn biết Đỗ Cảnh cũng không muốn che giấu mình, sự thật có thể cùng hắn trùng phùng sau nhiều năm xa cách, Chu Lạc Dương đã vô cùng vui vẻ. Y của ba năm sau, đã so với trước đây thu liễm hơn rất nhiều, nguyên nhân không có hắn, tâm tư Đỗ Cảnh phi thường mẫn cảm, vạn nhất lại tới một lần nữa, Chu Lạc Dương sợ đem y doạ chạy.

" Tôi sắp ngủ rồi " Đỗ Cảnh nói, " nói chút gì đi, thanh tỉnh tinh thần. "

Chu Lạc Dương chỉ nói một câu : " Lần này trở về, vẫn sẽ đi sao ?"

Câu hỏi này quả thật phi thường thanh tỉnh tinh thần, Chu Lạc Dương thậm chí cảm giác đến cánh tay Đỗ Cảnh đặt trên vai hắn hiển lộ rõ khẩn trương.

" Cậu hi vọng tôi không đi ?" Đỗ Cảnh hỏi.

" Tôi từ trước đến nay đều hi vọng như vậy. " Chu Lạc Dương trả lời.

Nhưng Đỗ Cảnh vẫn chưa đạt đến được đáp ứng thì lại có tiếng bước chân vang lên, người tống tiền cuối cùng đã đến.

Đỗ Cảnh ở trên vai Chu Lạc Dương ấn xuống một cái, nhanh chóng ẩn thân đến phía sau một cột trụ khác. Đi tới là hai nam nhân, không có phát hiện ra bọn họ đang theo dõi, lần lượt từ thang gác ở trên đỉnh đầu của Chu Lạc Dương nâng bước đi lên, đến tầng 27 cao nhất.

Chu Lạc Dương có điện thoại đến, liếc nhìn là Lạc Dao gọi đến, hắn đem điện thoại tắt đi, biết được đây là giây phút khẩn yếu.

Đỗ Cảnh cất kỹ bút ghi âm, ẩn thân trong bóng tối, đi lên sân thượng tầng 27.

" Đây là một lần cuối cùng." Mũ lưỡi trai của Dư Kiện Cường kéo lên, che khuất diện mạo của hắn, bên chân đang để túi tập thể hình của hắn ta. Hắn hít sâu, ở trong mưa nói : " Đồ đâu ?"

Nam nhân cầm đầu đưa ra một phong thư, Dư Kiện Cương nhận lấy, mở ra phong thư, lấy ra một cái đĩa U nhìn xem.

" Tiền ở trong túi," Dư Kiện Cường trả lời, đang muốn quay người xuống lầu thì một người nam nhân khác đã chặn lại cửa thang gác.

Nam nhân ban đầu kia lại nói : " Đừng vội đi, Dư tổng nói mấy câu đi ?"

Dư Kiện Cường nói : " Trở về nói với thủ lĩnh của các ngươi, lại muốn nữa, chúng ta chính là xem như cá chết lưới rách. "

" Ngươi xem xem bản thân mình, " nam nhân cười nói, " nơi nào có nửa điểm hình dạng của Tổng giám đốc công ty ? Chúng tôi cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, hút một điếu không ?"

Nói xong, nam nhân lấy ra thuốc lá đưa cho Dư Kiện Cường, Dư Kiện Cường đã rất lâu không hút thuốc nhưng vẫn nhận lấy.

Bản thân nam nhân nhưng lại không hút, thuận tay đem hộp thuốc rỗng cùng với diêm quẹt vứt trên mặt đất.

Dư Kiện Cường hút hai ngụm, đột nhiên nói :
" Vương Khắc thật sự không phải do tôi giết. "

" Cái kia tiểu Xa Mạc là do ngươi giới thiệu cho," nam nhân nói, " Ngươi sớm đã biết, hắn ta đã chết rồi."

Dư Kiện Cường phòng ngự chặt chẽ đến mức giọt nước cũng không rỉ, nói : " Tôi thật sự không biết."

Nam nhân hời hợt nói : " Như thế vì sao ngươi không đi báo cảnh sát ?"

" Tôi nói rồi, tôi không biết !"  Dư Kiện Cường phẫn nộ nói, " Tôi cùng hắn có quan hệ gì, mắc gì tôi phải làm như vậy ?"

Nam nhân đi qua một bên, sờ sờ đầu, như có điều suy nghĩ, nói : " Ngoài bản ghi chép này ra, hắn còn cùng người khác nói qua chuyện của ngươi, có muốn xem xem không ?"

Dư Kiện Cường nhất thời lại khẩn trương lên, nam nhân cười nói : " Đừng khẩn trương, không cần tiền đâu, chúng tôi từ trước đến nay đều nói chuyện giữ lời, đã lấy không ít tiền ở trên tay của ngươi, phần ghi chép này là tặng kèm thôi."

Nói xong, nam nhân lại lấy ra một cái túi nhựa đựng văn kiện, hướng Dư Kiện Cường đưa qua.

Dư Kiện Cường cảnh giác hỏi: " Cùng ai ?"

" Cùng vợ của ngươi," nam nhân nói, " 10 năm trước."

Dư Kiện Cường : " .......... "

Nam nhân dường như rất có hứng thú, nói :
" Huynh đệ, cái sở thích mất mặt này của ngươi, xem qua còn rất nhiều, ngay cả huynh đệ cùng nhau phát tài cũng không buông tha. "

Dư Kiện Cường bước tới hướng nam nhân, vươn tay ra, người đang trông giữ bên ngoài cửa thang gác liền bước qua đến, ngăn chặn Dư Kiện Cường minh thương, nam nhân nhưng lại khua tay tỏ ý không sao, nói :
" Bản ghi chép chúng tôi đang giữ, muốn lấy bất cứ lúc nào đều được. "

Dư Kiện Cường sắp nổi điên rồi, tự từ khi bị tên này dán mắt lên, chính là bị tống tiền một cách bất tận không hồi kết, vốn cho rằng hôm nay toàn bộ sẽ kết thúc, không nghĩ đến nhưng là vẫn còn đến tiếp sau ! Ánh mắt Vương Khắc đang nhìn, dường như đã trở thành ma quỷ, âm hồn bất tán mà cứ đi theo phía sau bản thân.

" Người không phải do tôi giết. " Dư Kiện Cường thở hổn hển nói, thô bạo vồ lấy túi văn kiện, nam nhân ngược lại rất khách khí, lấy ra điện thoại, chiếu sáng giúp ông ta. Dư Kiện Cường vừa xem, sắc mặt liền thay đổi liên tục, kia là nội dung đoạn tin nhắn 10 năm trước, cư nhiên ngay cả cái này cũng tìm được đến ?

" Vương Khắc không có vu khống ngươi đi ?" Nam nhân nghiêm túc nói, " Nghe nói, hôm nay ngươi đã tìm được một cậu người yêu trẻ tuổi ?"

Dư Kiện Cường ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Như thế trong một khắc, nam nhân nói : " Được, tổng xem như đã xác nhận rồi. "

Lời nói rơi xuống, Dư Kiện Cường thình lình cảm giác đến nguy hiểm, có lẽ là do trong mắt nam nhân kia biểu lộ ra sát cơ, cũng có lẽ là trực giác ở giây phút sinh tử sản sinh ra.

Hắn đột nhiên lùi ra sau nhưng lại va vào một người nam nhân khác ở phía sau lưng, khẩn tiếp bị cái kia nam nhân khoá trụ cánh tay của hắn, kéo lên trước một bước, ấn bả vai của hắn xuống, đem hắn kéo đến bên cạnh tầng thượng.

Dư Kiện Cường : " Cứu......."

" Bye bye."  Nam nhân kia nói một cách sạch sẽ chỉnh tề.

Con ngươi Dư Kiện Cường thốc nhiên mở to ra, nửa người đổ ra khỏi tầng thượng, mặt hướng xuống phía dưới nền xi-măng của tầng trệt toà lầu 27 tầng.

Chu Lạc Dương lúc nghe đến có liên quan đến mình liền lưu tâm nhưng không nghĩ đến biến cố đến nhanh như vậy.

Nhưng phản ứng của Đỗ Cảnh so với hắn còn nhanh hơn, từ phía sau buồng xi-măng của tầng thượng đột nhiên hiện thân, giẫm lên nước mưa, một bước lướt qua, duỗi chân nhào đến, hai người kia nháy mắt mất đi cân bằng, vạn vạn không nghĩ đến nơi này cư nhiên còn có người.

Dư Kiện Cường trở mình một cái, suýt nữa rơi xuống, lại nhất quyết ôm lấy người bên cạnh, trở mình hướng lên.

Một tên nam nhân lập tức nói : " Còn có người. "

" Đi nhanh ! " Tên cầm đầu hét lên.

Đỗ Cảnh nhưng một tay ấn đất, đột nhiên bay lên đá, một cước đá bay tên cầm đầu, Dư Kiện Cường đem người ôm chặt mình ở phía sau đẩy ra, xông lên nắm trụ một tên khác, cho hắn ta một cước.

Chu Lạc Dương xông lên tầng thượng, Đỗ Cảnh quát : " Trở về !"

" Đỗ Cảnh ? " Dư Kiện Cường chấn kinh hỏi.

Dư Kiện Cường xông lên phía trước, vung mạnh cái túi lên, vung ra cái túi thể thao chứa khoảng 60 vạn tiền mặt quét ngang qua, Chu Lạc Dương vừa lên đến tầng thượng liền nghe đến một tiếng kêu thảm thiết, chưa kịp nhìn rõ đã phát sinh chuyện gì, người kia bị Dư Kiện Cường đấm một cái vào bả vai, ngã bật ra khỏi tầng thượng, phát ra một tiếng hô to kinh hãi.

Một khắc đó, máu của Chu Lạc Dương dường như ngưng kết lại, Đỗ Cảnh lập tức nắm lấy Chu Lạc Dương, đem hắn mang qua một bên.

Dư Kiện Cường lảo đảo một cái, liền vững vàng cầm lấy cái túi chứa đầy tiền , tiếp theo dưới lầu truyền đến một tiếng " phanh ".

Chu Lạc Dương : " ............ "

Trên tầng thượng 4 người đồng thời yên tĩnh lại, tên lâu la cùng đến lúc trước chầm chậm thối lui, sau đó từ trên thang gác lảo đảo tháo chạy.

Ba người đều không có đuổi theo, đuổi theo thì lại có thể làm được gì ?

Thanh âm Dư Kiện Cường phát ra run rẩy :
" Hắn........ngã chết rồi ?"

Đỗ Cảnh không có trả lời, đứng ở trong mưa, dường như cùng quỷ hồn giống nhau, Chu Lạc Dương trốn ở sau lưng Đỗ Cảnh, trong đầu đều là : Chết người rồi ! Bây giờ phải làm sao ?

Đây là lần đầu tiên trong đời này của hắn tận mắt nhìn thấy hiện trường giết người, hàn ý trong nháy mắt bao phủ toàn thân của hắn, từng lỗ chân lông, từng tấc da thịt đều đang cảm thụ đến nỗi sợ hãi tập kích tuỳ thời mà đến trước khi chết. Nước mưa lạnh thấu xương, thuận theo cổ áo Chu Lạc Dương chảy xuống, khiến hắn không lạnh mà run.

" Vừa mới....ai đã đẩy hắn ? "

" Ngươi," Đỗ Cảnh nhặt túi văn kiện từ dưới đất lên, nhét vào trong ngực Dư Kiện Cường, vỗ vỗ bả vai của hắn, đáp đạo : " Ngươi đem hắn đẩy xuống rồi. "

Dư Kiện Cường nói : " Hắn vừa mới đứng ở bên trên, tôi......không cẩn thận đã đụng vào hắn một cái. " Nói xong tức thì phản ứng lại:
" Còn có ai, cái người ở phía sau lưng kia, cậu là ai ? Ra đây cho tôi nhìn xem ? Đỗ Cảnh, sao cậu đến đây ?"

" Tôi không đến thì ông đã chết rồi," Đỗ Cảnh lạnh lùng trả lời, " Không nhìn thấy lúc nãy hai người kia muốn đem ông đẩy xuống sao ?"

Dư Kiện Cường rốt cuộc cũng hồi thần lại, suyễn khí nói : " Cậu theo đến lúc nào ? Sao tôi lại không phát hiện ra ? Cậu.....cậu lại là ai ?"

Chu Lạc Dương trả lời : " Tôi."

Đỗ Cảnh liếc mắt nhìn xem Chu Lạc Dương, nghĩ nghĩ rồi nói : " Hắn tính đến tối nay ông sẽ có việc nên bảo tôi quay lại công ty nhìn xem ông. "

Chu Lạc Dương trong lòng nói : Này, có thể nghiêm túc một chút hay không ?

Dư Kiện Cường trong thoáng chốc nhìn thấy Chu Lạc Dương, cả người phảng phất đều mềm nhũn xuống, quỵ trên mặt đất, mái tóc đã ướt sũng hết rồi.

Đỗ Cảnh lành lạnh nói : " Chúng tôi vừa mới đến, cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không nghe thấy, đi thôi. "

" Tiểu Đỗ, " Dư Kiện Cường gọi : " Đợi...đợi đã,"

" Nước mưa có thể sẽ xuôi theo thang bộ, rửa sạch giấu chân, " Đỗ Cảnh nói, " Đừng lại đi thang bộ nữa, toạ thang điện xuống đi. "

Dư Kiện Cường thở sâu, tận lực bình tĩnh xuống, Đỗ Cảnh liếc nhìn hộp thuốc lá rỗng không với hộp diêm ở dưới đất, tay trái đeo lên găng tay ấn vào thang máy công trường, cởi ra áo vest, trải ở trên đất, cùng với Chu Lạc Dương cùng nhau trạm ở trên.

Dư Kiện Cường đánh giá Đỗ Cảnh, Đỗ Cảnh nhưng vẫn là một bộ mặt lạnh lùng như cũ, Chu Lạc Dương nhìn nhìn Dư Kiện Cường, lại nhìn xem Đỗ Cảnh.

Thang máy không ngừng đi xuống.

" Dư tổng," Đỗ Cảnh nói, " Ngày mai tôi xin nghỉ phép một ngày. "

" Được. " Dư Kiện Cường nói, " Cậu......ở nhà nghỉ ngơi vài hôm đi, tôi sắp xếp cho cậu đi nước ngoài ?"

" Không cần," Đỗ Cảnh hời hợt nói, " Người cũng không phải do tôi đẩy xuống. "

" Tôi sẽ lập tức nghĩ biện pháp giải quyết." Dư Kiện Cường trả lời.

Dư Kiện Cường trong lòng trăm ngìn mối, trong đầu đều là những việc mà tên tội phạm tống tiền này đã làm, thậm chí không chú ý đến Đỗ Cảnh bình tĩnh đến mức có chút không hợp lẽ thường, cách biệt rất lớn với thân phận trợ lí thông thường.

" Đi xem xem không ?" Chu Lạc Dương hỏi.

Thang máy đã đến dưới tầng 1, trên đất đầy bùn nhão, tức phía toàn là dấu chân của công nhân, người ngã chết kia đang ở ngoài 20m.

" Không đi," Đỗ Cảnh từ đầu đến cuối đều nắm lấy tay Chu Lạc Dương, nói : " Trên đất có máu loãng, qua đó sẽ dễ dàng lưu lại dấu chân"

Lời này tự nhiên là nói cho Dư Kiện Cường nghe, nhưng Đỗ Cảnh thực tại quá lo rồi, lúc này cho Dư Kiện Cường gan trời thì hắn cũng không dám tuỳ tiện đi kiểm tra.

Dư Kiện Cường nhanh chóng thu lại túi văn kiện, hỏi : " Có lái xe tới hay không ?"

" Đậu ở ngoài công trường, ở một nơi rất xa. " Đỗ Cảnh lễ phép nói, " Dư tổng thì sao ?"

" Ngồi cùng xe với tôi đi về không ?"

Dư Kiện Cường đã trở thành con chim sợ cung tên, dường như lúc này Đỗ Cảnh đã thành lão bản, còn hắn mới là tuỳ tùng.

" Không cần," Đỗ Cảnh nói , " Dư tổng ngủ ngon.

Bọn họ đi qua hai con phố, một khắc Chu Lạc Dương ngồi vào ghế lái phụ mới bắt đầu mãnh liệt suyễn ra một hơi.

" Bị doạ rồi ?" Đỗ Cảnh khởi động xe, quay đầu, nhìn xem Chu Lạc Dương, cởi xuống găng tay, móc lên cái gióng, thuận tay vuốt trán Chu Lạc Dương.

" Đy báo cảnh sát không ? " Chu Lạc Dương thở hổn hển một chút mới trả lời.

" Không đi," Đỗ Cảnh nói, " Người lại không phải do tôi giết.

Chu Lạc Dương nói : " Cái này có trách nhiệm liên đới đó. "

Đỗ Cảnh cúi đầu gửi tin nhắn, nói : " Sẽ có người đến giải quyết hậu quả. "

Chu Lạc Dương xoay đầu, liếc nhìn màn hình điện thoại của Đỗ Cảnh phát sáng, nhìn thấy người liên hệ trong cuộc trò chuyện là " Lão đại ", Đỗ Cảnh chỉ gửi đi hai chữ : " Ngủ chưa ?"

Chu Lạc Dương thầm nghĩ : Đỗ Cảnh nhất định có tổ chức.

" Nhưng mà lúc đó chỉ có ba người chúng ta tại hiện trường," Chu Lạc Dương nói , " Có chứng cứ không ? Tôi làm nhân chứng cũng không có tác dụng. "

Đỗ Cảnh lấy ra bút ghi âm, hướng Chu Lạc Dương trình ra, lông mày nhếch lên.

Chu Lạc Dương : " ........... "

Đỗ Cảnh đóng lại bút ghi âm, nói : " Bản thân Dư Kiện Cường chính miệng thừa nhận. "

Chu Lạc Dương vẫn như cũ nghi thần nghi quỷ, đột nhiên quay đầu lại hỏi : " Cậu từng giết người ?"

" Không có ." Đỗ Cảnh trả lời một cách lễ độ, lái xe ra khỏi vùng ngoại ô, " Chú ý, chúng ta tối nay không có giết người. "

" Vì sao cậu bình tĩnh như vậy ?" Chu Lạc Dương khó tin hỏi, giống như đã quen biết với một người hoàn toàn không giống Đỗ Cảnh, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì Đỗ Cảnh ban đầu dường như cũng là cái loại này.

Đỗ Cảnh tập trung lái xe, Chu Lạc Dương nói: " Vân tay, dấu chân.......cậu đem hiện trường vụ án xử lí rất thận trọng. Bình tĩnh đến mức có chút.........."

Chu Lạc Dương vốn muốn nói " Cậu bình tĩnh đến mức khiến tôi có chút sợ hãi " nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại không nói ra khỏi miệng.

" Cậu ở bên cạnh," Đỗ Cảnh nói, " Không thể không bình tĩnh. "

Chu Lạc Dương : " Ở đâu học được vậy ?"

Đỗ Cảnh như thường trả lời : " Một cái lớp huấn luyện, chỉ học qua 3 tháng, học và khoe ngay, chê cười.

Chu Lạc Dương : "............."

Lúc này trong xe đột nhiên có cuộc gọi đến, Đỗ Cảnh ra hiệu Chu Lạc Dương không cần nói chuyện, kết nối vào loa bluetooth, đầu dây bên kia là thanh âm trầm ổn của người trung niên.

" Sao rồi ?" Người kia hỏi.

Đỗ Cảnh nói : " Đồ trong két sắt đã lấy được rồi, Dư Kiện Cường ở trên công trường giết người rồi. "

" Đem việc đã xảy ra nói lại một chút. "

Đỗ Cảnh đang lái xe, đem toàn bộ sự tình thuật lại một lượt, quá trình cực kỳ mạch lạc, người kia nghe được một nửa thì ngắt đoạn hỏi : " Trên xe chỉ có cậu ?"

Đỗ Cảnh mặt không đổi sắc nói: " Đúng vậy. " Tiếp theo từ lúc mai phục Dư Kiện Cường bắt đầu, đem toàn bộ quá trình kể hết.

Bên kia chỉ nói : " Biết rồi. "

Đỗ Cảnh nói : " Ở chỗ cũ lấy đồ, phiền đem án mạng giải quyết sạch, ngày mai tôi muốn nghỉ phép. "

" Nghỉ phép làm gì ?" Đầu dây bên kia nói, " Trở về giám thị Dư Kiện Cường.

" Ngủ," Đỗ Cảnh nói, " Đã 3 ngày không ngủ rồi. "

Bên kia lại không nói thêm gì nữa, tắt máy. Tâm tình Chu Lạc Dương cực kỳ phức tập, mắt thấy xe chạy gần đến nội thành, rạng sáng 5 giờ 20 phút, mưa đã ngừng. Đỗ Cảnh lắc lắc cửa xe, trong lúc chạy xe liền đem túi văn kiện mà Chu Lạc Dương lấy ra được từ trong két sắt ném ra ngoài, vô cùng chính xác hướng vào trong một cái thùng rác ở ven đường.

" Bây giờ thì sao ? " Chu Lạc Dương hỏi.

" Đưa cậu về nha. " Đỗ Cảnh trả lời.

Chu Lạc Dương nói : " Đến nhà tôi đi, bồi cậu ngủ một chút. "

Đỗ Cảnh không trả lời, Chu Lạc Dương lại hỏi : " Cậu ở chỗ nào ?"

" Ký túc xá công ty sắp xếp. " Đỗ Cảnh thuận miệng trả lời.

" Ở một mình ? "

" Có bạn cùng phòng, cậu bạn trẻ."

Chu Lạc Dương lại không tiếp tục truy vấn, Đỗ Cảnh suy nghĩ chốc lát lại nói : " Có chút giống cậu lúc đó. " Nói xong làm cái thủ thế, nói bổ sung thêm : " Chỉ có một điểm, một ít giống như thế. "

" Một điểm nào ?"

" Cuối tháng luôn luôn không có đủ tiền để xài, là điểm này. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro