Chương 4: Giải khóa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giản Gia." Giản Gia không buông ra súng chỉ vào chàng trai kia ngay. Hắn cẩn thận nhìn cái người tên là Diệp Hằng này. Hắn cảm thấy người đàn ông này trên người có thứ gì đó rất kỳ lạ, thành công khơi dậy lòng hiếu kì của hắn.

Thiên đường Cực lạc tuy rằng đúng là nguy hiểm thật, nhưng khi hắn ở đây hắn cảm nhận được sự nhẹ nhàng chưa bao giờ có. Bỏ đi gánh nặng của thân thể, khiến hắn có loại xúc động muốn buông thả bộc lộ hết tất cả những cảm xúc của bản thân.

Người bình thường ở dưới loại ánh mắt này của Giản Gia, đều sẽ không chịu nổi mà dời tầm mắt. Nhưng Diệp Hằng thì hoàn toàn khác, câu chăm chú nhìn lại, trong ánh mắt lấp lóe tia sáng sung sướng, thậm chí ưỡn ngực, tùy ý mặc Giản Gia đánh giá, cậu còn đi về phía trước vài bước, đôi tay nhét trong túi quần, khóe môi gợi lên ý cười mang chút phóng túng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, trong nháy mắt cái loại mị lực gợi cảm của phái nam lộ rõ toàn bộ.

"Ôi! Thượng đế! Đáng chết!" Henry lảo đảo chạy vội tới bên người Giản Gia, vẻ mặt hoảng hồn chưa hết, vừa trải qua cảm giá suýt bị người khác cầm súng bắn nổ sọ, làm nhà khoa học đào hoa bay loạn này khó có thể thừa nhận.

Joy cũng theo lại đây, ánh mắt anh ta cứ như người bị mộng du nhìn Diệp Hằng, lẩm bẩm nói: "Ông trời của tôi ơi, hôm nay là ngày mấy? Sao mà người mới đều là loại quá vật như thế này hả? Còn có một tên tự tiến hành giải khóa gen. Khí thế cũng đã theo kịp sử ma giải khóa gen ba tầng rồi."

"Bạn nhỏ, thả em trai ngốc nhà anh đi, anh nghĩ nhóc này đã chịu đủ giáo huấn rồi." Diệp Hằng khóe miệng ngậm cười, khóe mắt nhẹ nhàng mà liếc Joy một cái, Joy co rúm lại một chút, vậy mà lại trốn phía sau Giản Gia.

Giản Gia buông chàng thanh niên ra, công khai mà cất súng lục kia đi.

"Anh ba......" chàng thanh niên nhanh nhẹn nhảy dựng lên, phi đến trước người Diệp Hằng, lại ợm ừ nói không nên lời, cậu ta xoay người hung tợn mà nhìn chằm chằm Giản Gia, "Thằng nhóc này......"

"Được rồi, đem con mồi này xử lý đi, cái nơi quỷ quái này nhìn qua cũng biết sẽ không có tiệm cơm, chúng ta chỉ có thể tự mình động tay. Lần sau so chiêu với người ta nhớ phải mang não, anh chú không muốn nhặt xác cho chú đâu." Diệp Hằng vỗ vỗ bả vai chàng trai.

"Anh ba, em có phải đánh không lại hắn đâu, chỉ là chiêu thức của hắn kì quái quá, chớp mắt đã lấy mất cây súng của em rồi." Chàng trai cúi đầu, không phục lắm, lẩm bẩm lầm bầm.

"Đi xử lý con mồi." Nụ cười trên mặt Diệp Hằng không đổi, thanh âm hơi đè thấp, trên người lập tức xuất hiện một loại khí thế không cho phép kháng cự.

"Vâng! Anh ba!" Thanh niên lập tức đứng thẳng người, một câu vô nghĩa cũng không dám nói nữa, nhanh chóng chạy đi xử lý hai con lợn rừng Diệp Hằng ném ở một bên. Hai con lợn rừng kia bị vũ khí sắc bén thọc xuyên cổ, máu chảy đi đúng lúc vừa vặn không nhiều không ít.

"Tiểu Lục, đừng ủ rũ, chờ anh cùng em luyện tập, bảo đảm khiến em như sói tựa hổ, tuyệt đối sẽ không còn yếu như liễu mềm như tơ thế nữa, một đấm là gục." Nhìn thấy em trai biết nghe lời, khóe môi Diệp Hằng lại nhếch trở lại, cả người lại trở nên cà lơ phất phơ.

Tiểu Lục kia nghe được lời này, thân thể đột nhiên cứng đờ một cách rõ ràng, mặt lộ vẻ đau khổ, đây rõ ràng là một chút cũng không muốn "luyện tập" với anh trai nhà mình".

"Giản Gia, em trai nhà anh không hiểu chuyện. Vừa lúc anh có chút tay nghề làm thịt nướng, mời cậu ăn chân giò nướng, thay cho lời xin lỗi được không?" Diệp Hằng dịu dàng nói, ngữ khí cứ như đang dỗ dành một bạn nhỏ.

Ở bên kia, Tiểu Lục đang xẻ thịt heo suýt nữa cắt cả vào tay mình, anh ba nhà mình từ khi nào dễ nói chuyện như vậy? Đó là anh ba a, "Dạ ma" uy danh hiển hách ở thế giới ngầm đấy! Giáo chủ tiền nhiệm của "Cộng tế hội" giết người không chớp mắt đấy! Thời điểm ông già còn sống, muốn ăn một bữa thịt ảnh nướng đều phải ba mời bốn mọc, hiện tại thế mà vội vàng phải nấu cơm cho người ta ăn! Ngữ khí còn dịu dàng săn sóc như vậy!

Giản Gia có ý kiến, chỉ là không nhanh không chậm nói: "Lại có người tới, mục tiêu hình như là các người."

Diệp Hằng ngẩn ra, ngay sau đó hình như cũng phát hiện gì đó, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, ai oán thở dài nói: "Thật là âm hồn không tan, anh đã đi tận nam California, vậy mà còn còn quấn lấy cắn chặt không buông, còn đuổi đuổi tới tận nơi này, cắn dai hơn cả rùa nữa."

Anh ta lại cười với Giản Gia, mặt mày rực rỡ lấp lánh, gương mặt điển trai mị lực kinh người: "Bạn nhỏ, người mới tới không phải người tốt, phải trốn cho kỹ nha."

Nói xong liền bật nhảy mấy cái, thân ảnh lạng yên không một tiếng đông mà biến mất ở trong rừng sâu. Tiểu Lục cùng hai gã đi theo, hơi thở lạnh băng mà âm trầm.
Sau đó không lâu liền nghe được bên kia truyền đến vài tiếng súng nặng nề sau đó chính là tiếng vang khi vũ khí lạnh va chạm.

Ba người đàn ông lạ mặt với bộ mặt nặng nề từ trong rừng cây chạy ra.

Diệp Hằng đuổi sát ở phía sau, bước từng bước quỷ dị, thân hình vậy mà lập loè tỏa ra một làn tàn ảnh. Vũ khí màu bạc trong tay chợt lóe, yết hầu của một người đàn ông trong ba người chợt xuất hiện một tia máu, mất mạng tại chỗ.

"Giờ mới biết chạy à. Sao không sớm chạy đi." Diệp Hằng cười nhẹ, ánh sáng màu bạc trong tay lập loè như dải lụa trắng, chỉ một thoáng lại thêm một đầu người bay lên.

Người cuối cùng cắn chặt răng, liều mạng chạy về phía trước.

Diệp Hằng một bên đuổi người, còn một bên nhàn rỗi quay đầu lại hô với Giản Gia: "Chỉ còn một tên, đợi chút, lập tức xong việc ha." Cai loại giọng điệu cứ như anh ta đang rút củ cải chứ không phải giết người.

Động tác trên tay lại rất dứt khoát và hung ác, ánh bạc nhanh chóng xuyên qua yết hầu của người cuối cùng, Giản Gia dường như có thể nghe thấy thanh âm xương cổ vỡ vụn.

Trước sau chẳng qua chỉ tốn một phút đồng hồ, phe địch tất cả đều bỏ mạng, Diệp Hằng nhẹ nhàng lắc vũ khí dính máu, Giản Gia mới thấy rõ được đó là một thanh nhuyễn kiếm, hiện giờ đã một lần nữa sáng như mới, tựa như dòng nước mùa thu sâu thẳm.

"Chém...... Chém đầu...... Oẹ......" Henry nhìn cái đầu xuống lăn đến bên chân mình, cuối cùng hai tay hống gối, nhịn không được nôn mửa, những gì trải qua hôm nay quả thực muốn đập vỡ vụ tam quan của cậu ta.

Diệp Hằng nhìn Giản Gia với gương mặt bình tĩnh không có một tia khác thường, trong mắt xẹt qua một tia sáng khó lường.

Đúng lúc này, trong không khí dườngnhư có một bóng đen hiện lên, chỉ nghe coong một tiếng, Diệp Hằng dùng kiếm chặn công kích, động tác sắc bén, tràn ngập mỹ cảm.

Hắn đứng thẳng, tư thế cực kỳ cảnh giác, biểu cảm vẫn như cũ, mang theo ý cười nhẹ nhàng không để bụng.

"Bạn nhỏ, cẩn thận, là là một thàng to xác, tốc độ khá nhanh đó." Diệp Hằng nhắc nhở nói.

Coong! Coong! Lại thêm hai tiếng.

Đoản kiếm và mòng vuốt và chạm vào nhau tóe ra tia lửa.

"Là u ảnh báo, thứ này tốc độ cực nhanh, tính tình tàn nhẫn, thích nhất việc tạo ra vết thương trên cơ thể con mồi, chờ con mồi chảy sạch máu mới bắt đầu xơi tái." Joy kinh sợ nói.

Diệp Hằng chặn thêm vài lần công kích, nhưng mà u ảnh báo tốc độ thật sự quá nhanh, hắn chỉ có thể bị động phòng ngự.

"Coi ông nội nhà ngươi làm bia đỡ đòn, nghĩ đẹp lắm." Nụ cười của Diệp Hằng chứa đầy hung hãn cùng khinh thường, hắn có phải liều mạng, cũng muốn chém một chân của con quái vật kia.

Đúng lúc này, lại nghe thấy âm thanh của Giản Gia nãy giờ vẫn đang yên lặng quan sát phía bên kia nói:

"Tầm trung, ba mét." Thanh âm rõ ràng mà trấn định.

"Gì cơ?" Tuy rằng trong lòng còn nghi vấn, Diệp Hằng vẫn nghe theo chỉ đạo của Giản Gia vung nhuyễn kiếm chém đến.

Một tiếng gào vang lên, một mảng lông động vật màu đen, dưới gốc còn mang theo một chút da thịt.

Diệp Hằng lần đầu tiên đánh bị thương được u ảnh báo.

Giản Gia không hề ngừng, liên tiếp nói ra vị trí phương hướng giản lược của con báo ra, tốc độ nói càng lúc càng nhanh. Trong mắt hắn thấp thoáng lập loè ánh sáng màu xanh lam, ngay tại 1 khắc này, tinh thần lực của hắn phát huy tới cực hạn, không chỉ là tìm ra vị trí của u ảnh báo, hắn còn dự vào u ảnh báo quỹ đạo hành động cùng thói quen ra đòn của u ảnh báo , dự phán nó vị trí nó sẽ xuất hiện.

U ảnh báo liên tục bị nhục, Phát ra tiếng rít gào đầy phẫn nộ, loài động vật này tính tình hung ác, hoàn toàn hề có ý rời đi, chỉ có thể lãnh trọn công kích từ Diệp Hằng.

Diệp Hằng dưới sự chỉ đạo của Giản Gia thành thạo ứng phó, dần dần chiếm thế thượng phong.

Ba người tiểu Lục chạy đến sau, hoàn toàn không nhìn rõ quỹ đạo hành động của u ảnh báo, tay chân nặng nề, một chút cũng không giúp đỡ được, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.

Đột nhiên, cách đó không xa lại truyền đến một tiếng gào trầm thấp, một bòng đen mơ khác gia nhập cuộc chiến.

Lại xuất hiện thêm một con u ảnh báo!

"Lần này xong rồi, lại thêm một con, chúng ta ai cũng không thoát được." Joy mặt như màu đất, chưa từng nghe được còn ai sống sót thoát khỏi công kích của 2 con U ảnh báo, kể cả bây giờ có kiếm cách chạy trốn, bọn họ cũng sẽ bị u ảnh báo đuổi theo, giết chết toàn đoàn!

Giản Gia thì hoàn toàn không để ý đến việc này, dù vị trí hắn báo ra đơn giản chỉ là 1 con số lướt qua cực nhanh, thì khó có được chính là Diệp Hằng cũng đã đủ để hiểu được ý muốn của hắn.

Hơn nữa Diệp Hằng cũng không phải người thường, từ trong ví trí Giản Gia báo ra, đã từ từ tìm được quy luật tấn công của U Ảnh báo, động tác hoa cả mắt chặn lại toàn bộ công lích của U ảnh báo một cách hoàn mỹ.

Tròng mắt Giản Gia đã hoàn toàn biến thành Màu xanh đen, lập loè ánh sáng tối tăm rung động lòng người, hắn tính toán suy đoán năng lực vận hành đến cực đến, hai con u ảnh báo ở dưới tinh thần lực của hắn hiện lên rõ ràng trong mắt mà không chỗ nào che giấu.

Chính là hiện tại!

Giản Gia đột nhiên giương giọng nói: "12 giờ, đâm thẳng."

Lần này chỉ báo ra vị trí của một con u ảnh báo, nếu Diệp Hằng nghe theo lời Giản Gia nói, đâm thẳng, thì ngay lập tức, sẽ để lộ sơ hở cho một con u ảnh báo khác.

Có nên tin tưởng phán đoán của 1 người xa lạ?

Diệp Hằng thản nhiên cười, không chút do dự nghe theo chỉ định của Giản Gia hung hăng đâm thẳng.

Hai tiếng gào thảm thiết dường như vang lên cùng 1 lúc.

Diệp Hằng mặt không đỏ thở không gấp vẫn đứng ở tại chỗ, nhuyễn kiếm đâm xuyên qua một con báo đen hình thể khổng lồ, mũi kiếm trực tiếp đâm vào từ khoang miệng, xuyên thẳng khỏi gáy, thi thể con báo còn đang không ngừng run rẩy.

Mà bên kia, một con báo khác cũng ngã trên mặt đất, một cây giáo gỗ bén nhọn cắm vào hậu môn của nó, con báo đen uy phong lẫm liệt lúc này đau đớn vặn vẹo giãy giụa, nhưng cũng đã phát không ra tiếng nổi rồi.

Đã từng thấy thi thể của con mãng xà bỏ mạng trên cây giáo gỗ này, Joy và Henry không khỏi đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Giản Gia, cảm thấy hạ thân lạnh lẽo, cúc hoa có chút đau.

Giản Gia lại là thân hình nhoáng lên, nửa quỳ trên mặt đất, loại cảm giác tập trung tất cả tinh thần lực tiến hành những tính toán cường độ cao, vẫn phải trả cái giá quá lớn.

Trước mắt xuất hiện nhắc nhở của hệ thống:

Gen tầng 1 nửa khóa trạng thái, vượt cấp đánh chết u ảnh báo, khen thưởng gấp bội, đạt được 1000 điểm tích phân.

Không cần Henry đứng gần Giản Gia nhất đưa tay ra đỡ, chỉ thấy một bóng người chợt lóe, Diệp Hằng đã như một tia chớp, xuất hiện bên cạnh Giản Gia, đỡ lấy hắn.

Đáy lòng tiểu Lục: Anh Ba, so sánh cái tốc độ này với tốc độ vung đòn đánh nhau với u ảnh báo còn muốn nhanh hơn đấy nhé!

Diệp Hằng đỡ lấy Giản Gia, thân thể Giản Gia dường như không còn lại bao nhiêu sức lực, cả người nửa dựa vào trong lòng ngực hắn. Diệp Hằng quen thuộc đưa tay xem xét trạng huống của Giản Gia, phát hiện hắn chỉ là có chút mất sức.

Diệp Hằng chỉ cảm thấy người trong lòng thật sự quá nhẹ, làm người ta không khỏi cảm thấy kinh dị, thân hình yếu ớt như thế tại sao có thể phát huy ra được sức mạnh lớn như thế.

Thật ra Giản Gia một chút cũng không dính đến 2 chữ gầy yếu, vóc người cao 1m8, nếu cởi bỏ quần áo, cũng có thể tính là 1 thân cơ bắp mượt mà xinh đẹp, nhưng 1 khi so với Diệp Hằng, liền trở nên không đủ nhìn. Vì thế, dưới sức vóc của con quái vật Cảnh Hằng làm nền, Giản Gia đã cho Cảnh Hằng ấn tượng đầu tiên đó chính là tinh tế yếu ớt, cần phải chăm sóc cẩn thận.

Ấn tượng thứ 2 chính là, cậu nhóc nhỏ này có hơi thở làm người khác cảm thấy thật thoải mái, không phải nước hoa, chỉ là lạnh lạnh nhạt nhạt, giống như làn gió mát xuyên qua tán lá đẫm sương vào một sớm trời thu, làm người khác muốn hít một hơi thật sâu, khiến người ta có cảm giác vui vẻ tươi mới, thoải mái từ tận đáy lòng.

Vì thế Diệp Hằng không thèm giấu diếm, hít thật sâu mấy hơi, dẫn tới ánh mắt quái dị của Henry -- Henry cảm thấy mình như vừa rơi vào đại bản doanh của họ nhà Gay, dưa chuột và cúc hoa đều không được an toàn cho lắm ọ.

Mà lực chú ý của Giản Gia đều đặt vào thông báo của hệ thống.

Trạng thái gen nửa khóa.

Hắn cảm giác được thân thể của mình phát sinh một ít biến hóa kỳ diệu, tựa như sắp sửa giải thoát một tầng gông xiềng, có được thêm một phần sức lực.

Tinh thần lực nghe theo điều động, hắn liền thấy trong phần đại não của con u ảnh báo đã chết có những đốm sang màu xanh lá lập loè. Tinh thần lực tựa như phát hiện con mồi, nhanh chóng vọt qua, cắn nuốt 2 phần sáng này, Giản Gia liền cảm nhận được cảm giác vô cùng sảng khoái, tinh thần lực đã hao phí hoàn toàn khôi phục, không những thế còn có xu hướng tăng lên.

Tầng trói buộc hắn gần như đã sụp đổ hoàn toàn, có thứ gì đó sung sướng mà tản nhanh ra ngoài, nhắm hai mắt, tinh thần Giản Gia cùng thân thể hắn ngỡ như đắm chìm trong ánh sáng ban mai ấm áp, lười biếng thoải mái.

"A...... Không...... Đại nhân......" Một tiếng rên rỉ tràn đầy xuân tình đem Giản Gia lực chú ý gọi về.

Hắn vừa quay đầu đã thấy, Joy đã cuộn tròn quỳ gối dưới chân hắn, đầy mặt ửng hồng, ánh mắt tán loạn, tràn ngập sợ hãi cùng khát vộng cực đại, không nhịn được mà tử tới gần hắn, lại tựa như sợ hãi mà không dám tiến lại quá gần.

"Đại nhân...... Cầu xin người......" Joy cứ như đã bị chuốc say, chân tay vụng về mà lôi kéo áo giáp trên người một phen, lồng ngực vạm vỡ che kín lông liền lộ ra trần trụi.

Mọi người ở một bên xem đến nghẹn họng nhìn trân trối.

Joy đã bắt đầu cởi quần, tiểu Lục thật sự cảm thấy muốn kiếm cái lỗ, một cán dao, đem hắn gõ bất tỉnh chôn luôn trên mặt đất.

"Fuck, con mẹ nó, đây là làm sao vậy?" Henry trừng mắt nhìn nửa thân trần cường tráng của Joy, không được tự nhiên mà phun ra một hơi.

Giản Gia lúc này lại quay đầu lại, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng hỏi Diệp Hằng: "Anh lại làm sao nữa?"

Diệp Hằng không được tự nhiên mà giật giật cơ thể một chút, chớp chớp mắt nhìn về phía Giản Gia. Giản Gia dựa vào trên người hắn, cảm giác được rõ mồn một, dương vật hắn ta cứng rắn mà nhếch lên, đang cọ ở trên người Giản Gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro