Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Kiện Minh mặc lại y phục chỉnh tề, rời khỏi giường đến bên chiếc bàn bằng gỗ đen tuyền ngồi xuống, rót một ly trà Long Tĩnh thong thả ngồi nhấm nháp. Yến Phi Phi vẫn còn nằm trên giường, ả uể oải duỗi dài thân mình trong tấm chăn mềm mại kéo đến tận cằm. Đợi Chu Kiện Minh uống xong tách trà, ả mới mở miệng hỏi:

- Lạc Kiếm Phong sao rồi?

Chu Kiện Minh nhìn ả nhếch miệng cười:

- Nàng vẫn còn quan tâm đến hắn sao?

Yến Phi Phi cười, nếu ả ko quan tâm đến Lạc Kiếm Phong thì trên đời này còn gì đáng cho ả quan tâm nữa chứ? Đã có một thời cô gái đầy hoài bão và mộng ước nhưng trót sa chân vào vũng bùn ko lối thoát tin tưởng tuyệt đối vào Lạc Kiếm Phong, xem y là cứu tinh của cuộc đời nàng. Nhưng Lạc Kiếm Phong đã phụ lòng trông mong của ả, chỉ vì trót yêu sâu sắc nên lòng hận thù cũng mãnh liệt tựa tình yêu đã tạo ra một Yến Phi Phi của hôm nay. Đôi lúc ả tự hỏi lòng sau này mình còn có thể yêu ai nữa hay ko, và câu trả lời: "Mãi mãi là không".

Ả ngao ngán nhìn Chu Kiện Minh rồi nghĩ đến những phút giây hoan lạc giữa ả và hắn mới rồi, tấm thân ả đã chẳng còn ý nghĩa gì thì đem nó để đánh đổi một sự trả thù xem ra vẫn còn lời chán.

- Đến lúc nào mới là ngày tận số của hắn?

Chu Kiện Minh mím môi không đáp, y ngó bâng quơ mảnh trăng lưỡi liềm treo lơ lửng ngoài khung cửa sổ giây lâu rồi mới quay lại nhìn Yến Phi Phi:

- Dù sao y cũng là hoàng điệt của ta.

- Có nghĩa là...

- Có nghĩa là sớm muộn gì y cũng phải chết, kẻ dám đắc tội với nàng sao có thể tồn tại trên thế gian này?

Vừa nói y vừa nheo mắt mỉm cười. Yến Phi Phi cũng cười, nếu ả biết được những toan tính trong đầu Chu Kiện Minh lúc này chắc hẳn ả sẽ ko bao giờ cười được nữa.

...

Nhất Đao nhìn chăm chăm vào cô gái xinh đẹp trước mặt mình. Tuyết núi vô cùng thanh khiết nhưng nữ nhân đứng trước mặt chàng còn thanh khiết hơn cả tuyết, nhìn mái tóc đen óng ả tràn xuống bờ vai nàng Nhất Đao ko thể nào tin được mới hôm qua đây mái tóc ấy còn bạc trắng, vậy mà chỉ qua có một đêm...

Giang Tâm Mỹ đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc của mình rồi chớp mắt cảm động nhìn Nhất Đao:

- Dường như ta đã được tái sinh...

- Có đúng cô nương đã sống qua mấy trăm năm, trải từ Đường triều đến Minh triều hay ko?

Giang Tâm Mỹ gật đầu, nhưng rồi lại hỏi:

- Đường triều đã mất rồi ư?

Nhất Đao gật đầu, chàng cảm nhận một giọt nước mắt tiếc núi chảy trong trái tim người thiếu nữ nhưng gương mặt nàng vẫn điềm nhiên còn đôi mắt thì nhìn xa xăm về phía chân trời. Nàng mím môi một lát rồi quay sang cười với Nhất Đao:

- Thật ko ngờ ta có thể một thân một mình trải qua mấy trăm năm sống ở chốn này, cứ như là một giấc mơ.

Nhất Đao gật đầu, chàng mở miệng toan hỏi gì đó nhưng lại thôi. Giang Tâm Mỹ tinh ý nhận thấy chàng còn khúc mắc chưa giải tỏa nên ko đợi Nhất Đao lên tiếng, nàng kể:

- Năm xưa ta là một nữ quan trong cung của Võ Tắc Thiên hoàng đế. Cuộc đời ta có lẽ đã có thể trôi qua trong bình lặng nếu ko có cái ngày định mệnh đó...

Nàng thở ra một hơi dài, uất khí kìm nén trong lòng hôm nay mới có người chia sẻ:

- Một hôm, Thống lĩnh ngự lâm quân dâng lên Hoàng thượng một thanh bảo đao tên gọi Sát Thanh đao, là báu vật của một đao khách lừng danh tên gọi Hàn Nguyên Thống. Hoàng thượng giao thanh bảo đao đó cho ta gìn giữ mà ko một chút nghi ngờ. Ko ai trừ ta biết được bí mật của thanh đao bởi vì, phụ thân ta chính là đại đệ tử của Hàn Nguyên Thống. Đệ nhất đao pháp gì gì đó ta ko quan tâm, cái ta muốn giữ mãi là sắc đẹp và tuổi thanh xuân của mình...

Nói đến đây nàng đưa mắt nhìn Nhất Đao nhưng thấy chàng ko có biểu hiện gì, nàng bèn nói tiếp:

- Có lẽ huynh khinh thường ta lắm, nhưng chẳng phải ta đã trả giá cho hành động nông nổi ngày ấy của mình bằng cuộc sống trăm năm cô độc ở chốn này sao?

Nhất Đao lắc đầu:

- Ta ko dám khinh thường cô nương, làm người ai chẳng có lúc sai lầm, ngay cả bản thân ta...

Giang Tâm Mỹ mỉm cười, nàng tiếp:

- Chắc huynh cũng đoán ra được ta đã làm gì, sự thật là ta đã lén đem theo Sát Thanh đao rời khỏi hoàng cung, tìm đến đỉnh Tuyết Sơn này, và tìm ra cả Trường sinh quyết.

Nghe đến ba chữ Trường sinh quyết, ánh mắt lạnh lùng của Nhất Đao hơi ánh lên một chút. Chàng đã thực sự quan tâm đến câu chuyện của Giang Tâm Mỹ:

- Sau đó thế nào? Mọi việc ko như cô nương mong đợi có phải không?

Giang Tâm Mỹ gật đầu:

- Ta lao đầu vào luyện Trường sinh quyết như một kẻ điên đến nỗi bị Tẩu hỏa nhập ma. Gương mặt vẫn giữ mãi được nét thanh xuân nhưng thời gian ko bỏ qua mái tóc, chắc hẳn huynh đã rất ngạc nhiên khi thấy bộ dạng của ta ngày hôm qua có phải không?

Nhất Đao gật đầu thẳng thắn:

- Quả thật ta rất ngạc nhiên.

Giang Tâm Mỹ lại cười và kể tiếp:

- Trải bao thời gian ta mới nghiệm ra yếu quyết phép trường sinh, vạn vật trên đời có sinh phải có diệt, nhưng nếu muốn cưỡng cầu vẫn được, với điều kiện là phải ở ngay tại Tuyết sơn này, trong Hỏa động này với những Tuyết liên kia, và... và...

Nàng đỏ mặt ko nói tiếp, Nhất Đao biết nàng muốn nói đến "hòa hợp âm dương", chàng ậm ừ gật đầu ra hiệu là mình đã hiểu. Giang Tâm Mỹ kín đáo mỉm cười, tránh nhìn vào mắt của chàng. Nhất Đao chờ lâu ko thấy nàng kể tiếp nên lên tiếng hỏi:

- Vậy tại sao cô nương ko rời khỏi nơi này, xuống núi tìm một người...

- Ta ko thể hạ sơn, nếu rời khỏi nơi đây ta sẽ lập tức trở thành một cụ bà thực sự, ta chỉ có thể rời khỏi nơi này một khi đã luyện thành công Trường sinh quyết. Ta vứt thanh đao xuống núi hy vọng người nhặt được nó sẽ tìm ra bí mật của thanh đao, nhưng rồi... Bao năm qua ta đã chờ, đã thất vọng, rồi tuyệt vọng. Ko ngờ một ngày huynh tìm đến nơi này...

Nhất Đao thấy nàng dạt dào tình ý, vội tìm cách lảnh tránh câu chuyện đi càng lúc càng xa này:

- Tại sao Hàn Nguyên Thống có trong tay Trường sinh quyết nhưng ko sử dụng?

Giang Tâm Mỹ khúc khích cười:

- Đơn giản là ông ta ko thể sử dụng được.

Nhất Đao nhướng mày ngạc nhiên:

- Sao lại...

- Bởi vì Hàn Nguyên Thống sinh ra đời đã ko phải là một người đàn ông thực sự. Yếu tố quan trọng của Trường sinh quyết là "hòa hợp âm dương" huynh thử nói xem làm sao thực hiện?

Nhất Đao "À" lên một tiếng, rồi chàng quay sang Giang Tâm Mỹ hỏi:

- Cô nương có dự định gì không?

- Tất nhiên là ta sẽ hạ sơn để tìm lại thời gian đã mất, chắc là... người thân của ta đã ko còn ai nữa, chắc là... ta chỉ còn trơ trọi trên đời. Chàng...

Nhất Đao lắc đầu, chàng nắm lấy bàn tay nàng đang giơ về phía mình để cản nó ko chạm vào người, suy nghĩ giây lâu rồi tư lự nói:

- Tâm Mỹ, những chuyện xảy ra giữa chúng ta đêm qua có lẽ là một kỉ niệm khó quên trong đời của Nhất Đao, nhưng... từ lâu trong tim ta đã có rồi hình ảnh một bóng hồng, ta chẳng mong ước gì hơn là có thể mang mãi hình ảnh ấy trọn đời trọn kiếp. Ta đành phụ lòng cô nương vậy.

Giang Tâm Mỹ thở dài nhưng nàng trấn tĩnh lại thật nhanh rồi móc trong người ra hai quyển sách, một quyển là Đao pháp của Hàn Nguyên Thống, còn một quyển là Trường sinh quyết. Nàng đưa cả hai cho Nhất Đao rồi mỉm cười thật nhẹ nhàng:

- Đây là tất cả những gì chàng cần ở ta có phải ko?

Nhất Đao bối rối, chàng đón lấy hai quyển sách rồi ngập ngừng cất tiếng:

- Cô nương sẽ thế nào?

Giang Tâm Mỹ cố cười thật tươi để Nhất Đao được an lòng:

- Có chàng ta là Giang Tâm Mỹ, không có chàng... ta vẫn là ta.

Thiên Nhai mơ màng ngắm đôi chim hoàng anh đang quấn quít lấy nhau, tiếng chim ríu rít hòa cùng tiếng tiêu buồn da diết càng làm trái tim đa cảm của chàng thêm sầu muộn. Tiếng tiêu ngân lên réo rắt thêm giây lát nữa rồi ngừng bặt, Thiên Nhai mỉm cười quay lại nói với Hải Đường:

- Đã lâu rồi đại ca ko nghe muội thổi tiêu. Ngày xưa mỗi lần buồn muội lại trốn ra đây làm bạn với tiếng tiêu này. Có phải hôm nay muội cũng có tâm sự gì ko?

Hải Đường gượng cười:

- Chẳng có gì qua được mắt đại ca.

- Vậy ta có thể chia sẻ với muội hay ko?

Hải Đường gật đầu:

- Giữa chúng ta có chuyện gì lại ko thể giải bày. Lần trước gặp Lạc Kiếm Phong nơi tửu quán đã để lại trong lòng muội một mớ ngổn ngang. Sự xuất hiện của Đoàn Thiên Vũ ở kinh thành ko biết là họa hay là phước?

Thiên Nhai trầm ngâm, theo chàng Đoàn Thiên Vũ là một chính nhân quân tử, chuyện mãi quốc cầu vinh ko thể nào là hành động của y. Nhưng vấn đề là ở chỗ Chu Hậu Chiếu có tin tưởng y hay không, và nếu niềm tin của hoàng thượng đối với y ko còn nữa thì liệu y có đồng ý xả thân bảo vệ ngôi báu của hoàng thượng hay ko? Suy nghĩ một hồi chàng thấy ko có cách giải quyết nào tốt hơn là đi hỏi trực tiếp Đoàn Thiên Vũ.

- Ngày mai ta sẽ hẹn gặp y để nói rõ chuyện này. Bây giờ hãy nói về bản thân muội đi.

Hải Đường ngơ ngác:

- Muội? Muội có chuyện gì để nói?

Thiên Nhai bật cười:

- Ta và muội đã trải bao nhiêu năm sống cạnh nhau, tâm sự của muội lẽ nào ta ko hiểu. Tiếng tiêu của muội khi nãy ko hề chứa hàm ý lo lắng cho đất nước, tiếng tiêu đó chỉ đẫm một chữ "Tình". Muội nhớ nghĩa đệ lắm phải ko?

Gương mặt xinh đẹp của Hải Đường đột nhiên đỏ lên như gấc, nàng bối rối cười:

- Trong lòng muội đại ca luôn là một đại trượng phu, ko ngờ tâm tình của nhi nữ huynh cũng có thể tận tường như vậy.

Thiên Nhai cười buồn:

- Một người đã trải qua hai cuộc tình sóng gió như ta, có những điều dù ko muốn cũng ko thể ko thấu hiểu.

Hải Đường thở dài, nàng nắm lấy bàn tay của Thiên Nhai siết nhẹ như an ủi động viên chàng. Thiên Nhai khẽ gật đầu, chàng cũng đặt bàn tay còn lại của mình lên bàn tay của Hải Đường. Đôi khi một cử chỉ quan tâm còn có sức mạnh gấp trăm gấp ngàn lần lời nói. Chàng thở một hơi thật dài, nỗi buồn được sẻ chia thì nỗi buồn chỉ còn một nữa...

...

Ánh đao loang loáng soi sáng cả gian thạch động. Mồ hôi Nhất Đao tuôn ra ướt đầm đìa y phục nhưng chàng vẫn ko chịu dừng tay. Mấy ngày nay chàng chỉ chăm chú làm mỗi một việc là luyện tập đao pháp của Hàn Nguyên Thống nhưng luyện mãi chẳng đạt được chút tiến bộ nào.

Hàn Nguyên Thống là người bình thường, có nghĩa là ông ko tàn phế như Nhất Đao nên đao pháp của ông cũng là đao pháp tay phải trong khi Nhất Đao chỉ còn duy nhất bàn tay trái. Thế nhưng chàng là người ko dễ dàng bỏ cuộc nên cứ cố cưỡng cầu, chàng tin ý chí của mình sẽ giúp chàng vượt qua được khó khăn. Thế nhưng trên đời ko phải việc gì cũng thuận theo lòng người...

Đường đao đang đi bỗng khựng lại giữa chừng, toàn thân Nhất Đao như bất động, máu từ thất khiếu tuôn ra ko ngừng, rồi toàn thân chàng đổ ụp xuống như một thân cây tróc gốc. Chàng chỉ còn thoáng thấy một bóng áo trắng đang chờn vờn trước mặt mình... rồi chàng ko còn thấy ko còn nghe gì nữa.

...

Kỷ Nhược Phong rùng mình thật nhẹ khi bàn tay Lạc Kiếm Phong chạm vào vai nàng. Nàng ko dám bảo y đừng làm như thế nhưng y vẫn cảm nhận được ý muốn ko được diễn đạt thành lời đó nên nhếch miệng mỉm cười, buông tay ra rồi vòng qua sau lưng đến trước mặt nàng ngồi xuống. Y ngồi như thế một lúc lâu, ko nói năng gì, chỉ đôi mắt nhìn chăm chăm vào nàng. Kỷ Nhược Phong cảm nhận thật rõ cái nhìn đó ko phải cái nhìn dò xét hay thương hại, mà là cái nhìn chiêm ngưỡng. Cứ như lần đầu tiên y nhận ra nàng là một tuyệt sắc giai nhân. Nàng đỏ mặt lảng tránh ánh mắt đó bằng cách nhìn vẩn vơ ngoài khung cửa sổ.

Hồi lâu vẫn ko nghe y nói gì, nàng đánh liều lên tiếng trước:

- Huynh tìm muội có việc gì ko?

Lạc Kiếm Phong mỉm cười, một nụ cười rất lạ mà Kỷ Nhược Phong chưa bao giờ thấy trên gương mặt của y, nàng hiểu rất rõ nụ cười đó. Ngày còn ở Giang Nam, nàng vẫn thường thấy nó trên gương mặt những kẻ si mê theo đuổi nàng trong vô vọng. Ko ngờ hôm nay...

- Ta yêu nàng.

Kỷ Nhược Phong ko tin vào tai mình được nữa. Nàng nhìn sững vào gương mặt anh tuấn của y, cố tìm trong đó một cái gì chứng minh cho nàng thấy nàng chỉ nghe lầm, nhưng ko, đôi mắt trìu mến đó, ánh mắt si mê đó chỉ cho nàng biết một điều, nàng ko hề nhầm lẫn. Nàng định thần lại rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt y cười nhẹ:

- Muội là Kỷ Nhược Phong, ko phải Thượng Quan Hải Đường hay Tưởng Vân Lâm.

- Ta biết.

- Huynh đang bỡn cợt muội có phải ko?

- Nàng nghĩ thế thật sao?

Giọng nói y ân cần và âu yếm đến nỗi nàng ko dám mở miệng thốt tiếng "Vâng!", cũng ko đủ sức để gật đầu thay cho lời đáp. Nàng chỉ biết ngồi bất động tưởng như mình đang ở trong một cơn mơ. Chỉ đến khi hơi thở của Lạc Kiếm Phong phả nhẹ lên mặt, rồi lên cổ nàng cho biết y đã tiến đến sát cạnh nàng, rồi giọng nói khao khát yêu đương lại rót nhẹ vào tai Kỷ Nhược Phong:

- Ta yêu nàng. Nàng có yêu ta ko?

Trong giọng nói của y có một cái gì đó ko cho phép nàng trả lời "Không", nàng nhắm nghiền đôi mắt lại và gật đầu thật nhẹ. Lạc Kiếm Phong nhếch miệng cười, y đột ngột đứng thẳng dậy quay trở lại chỗ ngồi của mình nhanh như cơn gió. Khi Nhược Phong mở mắt ra thì đã thấy y đang thong thả nhấm nháp một chung trà, nàng ko còn biết nghĩ ra sao nữa, nàng cũng ko dám lên tiếng sau sự kiện vừa rồi nên chỉ còn biết ngồi im lặng.

Lạc Kiếm Phong bất thình lình lên tiếng:

- Còn Nhất Đao thì sao?

Nhược Phong thở dài, đôi mắt nàng hơi ướt khi nghĩ đến chàng trai từng chiếm trọn trái tim mình:

- Huynh ấy là một giấc mơ mà Nhược Phong ko bao giờ có được.

"Cũng như Hải Đường là giấc mơ của cuộc đời ta, nhưng ta sẽ tìm mọi cách để biến giấc mơ thành sự thật", Lạc Kiếm Phong thầm nghĩ, nhưng miệng y lại nói:

- Một ngày nào đó ta sẽ quên được Hải Đường.

Kỷ Nhược Phong mỉm cười, nàng âu yếm nhìn y:

- Nếu vậy... một ngày nào đó muội cũng có thể xóa sạch hình ảnh Nhất Đao trong lòng của muội.

Lạc Kiếm Phong với tay nắm lấy tay nàng, bàn tay trắng muốt nhỏ bé nằm gọn trong bàn tay dạn dày sương gió bỗng khiến Kỷ Nhược Phong cảm thấy lòng vững tin nơi hắn, cảm thấy nàng có thể trao trọn cuộc đời vào tay người đàn ông trước mặt mình. Nàng nhắm mắt lại, hạnh phúc là thế này có phải ko?

...

Nhất Đao từ từ mở mắt, chàng cảm nhận một cái gì thật lạ. Một cảm giác từ lâu đã mất đi nay lại trở về. Chàng lắc lắc đầu, cảnh vật xung quanh rõ dần lên. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chàng là dáng hình thanh thoát của Giang Tâm Mỹ, nàng đang ngồi đối diện với chàng, xuyên qua một đống lửa chập chờn. Nhất Đao chống tay ngồi dậy, Giang Tâm Mỹ nhìn chàng mỉm cười:

- Huynh khỏe hẳn rồi sao?

- Cô nương đã đi rồi sao còn trở lại?

Giang Tâm Mỹ ngập ngừng, nàng đứng dậy xoay người về phía Nhất Đao, nhìn ra cửa hang lúc này đã bị tuyết che lấp mất:

- Huynh ko thấy lạnh sao?

- Tại sao cô nương trở lại nơi này?

Giang Tâm Mỹ mỉm cười:

- Để giúp huynh. Xem như đền ơn huynh đã cứu vớt cuộc đời ta.

Nhất Đao muốn nói lời cảm ơn nàng, nhưng lời cảm ơn chưa thoát ra khỏi miệng thì đã bị thay bằng một tiếng thét vừa ngạc nhiên vừa sung sướng. Ánh mắt chàng ko thể nào rời được cánh tay phải của mình, ở đó từ đâu mọc thêm ra một bàn tay, cứ như tay chàng chưa hề bị chàng chặt đứt. Ko tin được sự thật trước mắt mình, chàng ngước lên nhìn Giang Tâm Mỹ để nàng xác nhận những điều chàng thấy là sự thực.

Giang Tâm Mỹ nhìn chàng mỉm cười khẽ gật đầu, nhưng gương mặt nàng bỗng nhiên tái nhợt như người sắp chết, chỉ chút nữa thôi là nàng đã thả người xuống đất nếu ko có Nhất Đao nhanh chóng đỡ lấy thân hình mềm oặt của nàng. Khi vòng tay ôm ngang tấm thân mềm mại đó, chàng cảm nhận một sự trống rỗng nơi bàn tay nàng tiếp xúc với người mình. Nhất Đao kinh hoàng lật ống tay áo của nàng lên để rồi phát hiện bàn tay phải của nàng đã ko còn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro