chương 7:tỉnh lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lăng vân mấy ngày bất tỉnh, càng kiêm sốt cao nói lời vô nghĩa, làm Lăng Phong vô cùng lo lắng, không ăn không ngủ, cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi luôn túc trực bên cạnh chăm sóc, cho tới hôm nay hạ sốt. Lăng Phong thấy Lăng Vân an ổn ngủ liền đi vào triều..

Lăng Phong chân trước xuất môn, không bao lâu Lăng vân liền tỉnh. Xác thực mà nói, Lăng vân mấy ngày nay vẫn bị vây hỗn độn mê võng, giống như đang chìm một giấc chiêm bao, khắp người đau đớn vây quanh, liền giống một hồi đại hỏa : bị hỏa hoạn làm bỏng toàn thân, không chỗ trốn, trong lòng tràn đầy ủy khuất, sợ hãi, thương tâm, bất lực. Hắn có thể có cảm giác có người cho hắn bôi thuốc, cho uống nước, đút cháo, thậm chí cả người nóng sốt cả đêm không thể nào an giấc, có người ôm vào lòng nhẹ giọng an ủi, chính là đau đớn khôn cùng làm hắn không muốn tỉnh lại. chính là đại ca sao? hắn căn bản đều không tin tưởng mình, đánh đều đánh thành cái dạng này còn làm bộ làm tịch, đánh một cái rồi cho một viên đường ăn, đại ca xem hắn là cái gì ? không bao giờ … nữa phải để ý đến hắn !

Cho nên, Lăng Vân sau khi tỉnh lại phác giác đang ở trong phòng đại ca cũng không có cảm thấy cao hứng, trên người nơi nơi đều là thương, đau đến cả người như muốn bị xé rách ra, nhưng so với cái đau ngày có chịu gia pháp thì cái đau như khoét vào tim mạnh hơn rất nhiều, cố gắng thử nhưng vẫn không thể động đậy, chỉ phải lười biếng ghé vào trên giường.

Ỷ Hồng cùng Ôi Thúy bưng bát súp tiến vào, nhìn Lăng vân đôi mắt đen láy mở to nằm sấp trên giường không nhúc nhích, sợ tới mức xuýt tý nữa là rơi bát súp trong tay, ” thiếu gia, thiếu gia, người tỉnh rồi, thật tốt quá!” hai người đều vui mừng..

Ỷ Hồng bưng bát cháo đối Lăng Vân nói: ” thiếu gia mấy ngày này cũng không ăn ngon cái gì, Vương gia sáng sớm phân phó chưng bát súp cho ngươi tẩm bổ, nhân lúc còn nóng mau uống đi!”

Lăng Vân vẫn là không phản ứng, Ỷ Hồng cười nói: ” không uống sao? Hay muốn Vương gia đến đút cho uống nha, mấy ngày nay ngươi làm Vương gia mệt muốn chết rồi, ban ngày buổi tối không được an bình, uống nhanh đi.” .

Lăng vân nghe xong trong lòng một trận oán giận, bất chấp thương tích trên người, hất tay, ” xoảng!” một tiếng bát súp tan nát nằm dưới đất, quát: ” không uống!”

Ỷ Hồng cùng Ôi Thúy hai người sợ ngây người, Lăng Vân tuy rằng ngày thường tùy hứng, gan lớn, làm bậy, nhưng là cho tới bây giờ là một đứa nhỏ nhu thuận đáng yêu, Ôi Thúy khóc ròng nói: ” thiếu gia, ngươi tại sao phải khổ như vậy, còn tùy hứng  như vậy lát nữa Vương gia trở về sẽ——”

Lăng Vân cả giận nói: ” ta không cần uống súp hắn cho ta, ta cũng không phải ở trong phòng của hắn!” vừa nói vừa giãy dụa muốn đứng lên, hai người hoảng hốt sợ hắn lộn xộn miệng vết thương vỡ ra, bước lên phía trước ngăn cản, đang lúc không biết giải quyết thế nào, Như Lan nghe thấy Lăng vân tỉnh lại liền chạy đến xme hắn thì thấy được một mớ hỗn loạn này.

Như Lan tiến lên ngăn Lăng Vân: ” Vân nhi, làm,tại sao hồ nháo như thế! cẩn thận miệng vết thương vỡ ra !”

Lăng Vân thương tâm nhìn Như Lan, buồn bả nói: ” Đoàn đại ca, ngươi đã trở lại? nguyên lai lần này là ngươi đã cứu ta. ngươi nếu không trở lại, ca hắn nhất định đem tôi đánh chết.”

Như Lan cưng chìu nịch nhìn lăng Vân nói, ” tiểu hài tử ngốc đừng nói bậy! cái gì chết hay không chết, Vân nhi, ngươi là một đứa nhỏ băng tuyết thông minh như vậy, như thế nào hội nhìn không thấu Vương gia vì cái gì đánh ngươi? ngươi đánh Triệu Tử Cao ngươi nói lão tặc Triệu Khâm hội dễ dàng buông tha ngươi? đánh vào trên người của ngươi đau ở Vương gia trong lòng, ngươi cũng biết hắn mấy ngày nay là như thế nào chiếu cố ngươi, ngươi thật sự đúng là không lương tâm!”

” ta đã thành như vậy , ngươi còn hướng về hắn! nói như thế nào ta cũng không muốn ở trong này, ta cũng không ăn cái gì hắn cho ta!” Lăng vân tiếp tục gay gắt ..

” tiểu tổ tông, xem miệng vết thương lại nứt ra ! ngươi thương thế kia tốt nhất là đừng nghĩ động đậy, tốt xấu đem dược uống đi” Như Lan bất đắc dĩ dỗ dành , lăng Vân vẫn là nhất quyết không chịu nghe theo..

Quản gia Tề Thắng, tiểu thư đồng Vũ Trà, Ỷ Hồng cùng Ôi Thúy vây quanh Lăng Vân khẩn cầu khóc lóc kể lể, Lăng Vân chính là cắn răng không chịu.

Lăng Phong mới vừa hồi phủ, chỉ thấy thư đồng Vũ Mặc của mình ra chào đón, thở dài nhẹ nhõm một hơi: ” Vương gia, ngài đã trở lại, thiếu gia đang làm loạn bên trong a!” Lăng Phong nghe thế liền sợ lăng Vân sẽ động đến vết thương, vội vàng vội vội vào hậu viện, mới vừa đi vào Thính Phong Uyển, chợt nghe gặp bên trong so với chợ còn ồn ào náo nhiệt hơn: Lăng Vân không chịu ăn uống, trên người đau xót, trong lòng đau khổ, chính là ghé vào trên giường rơi nước mắt, hai nha hoàn cũng thư đồng Vũ Trà khóc so với hắn còn thương tâm, quản gia Tề Thắng lo lắng một bên khuyên bảo, Như Lan bất đắc dĩ dỗ dành ..

Lăng Phong vào phòng mà mọi người không hề hay biết, bất đắc dĩ phân phó mọi người” để dược lại, các ngươi đều đi xuống đi!” , lời còn chưa dứt, tất cả mọi người im lặng không nói, ngay cả Lăng Vân đều dừng lại tiếng khóc. Lăng Phong biết mọi người là sợ hắn phát tác với Lăng Vân, nên đành hòa nhã nói: ” đem dược để có đi, tôi đến đút hắn.”

Lăng Vân vừa nghe lời ấy, nhịn không được nói: ” ta không cần!”

Như Lan buồn cười, miệng nở nụ cười: ” Vân nhi, này không cần cũng đã muộn!” nói xong nhấc chân muốn đi, lại nghe Lăng Phong nói: ” Như Lan, ngươi nói rất đúng, tiếp tục nhân nhượng sẽ không làm cho bọn chúng thu tay lại!”

Như Lan quay lại nhìn Lăng Phong, lúc này mới gặp Lăng Phong vẻ mặt chán nản, nhịn không được hỏi: ” đã xảy ra chuyện gì?”

” hôm nay thượng triều, Hoàng Thượng muốn triệt xây dựng chế độ Mạc Bắc đại doanh.”

” cái gì? này Hoàng Thượng là điên rồi hay là choáng váng, này Mạc Bắc đại doanh cùng Ngọc Môn quan, Nhạn Môn Quan cùng nhau phối hợp tác chiến, chính là cửa khẩu Tây Bắc,nơi lão Vương gia hao hết tâm lực gầy dựng, hắn liền như vậy làm hỏng!” Như Lan tức giận không thôi, ngay cả lăng Vân cũng kinh ngạc nhìn Lăng Phong.

” từ xưa nói: dân vi quý, xã tắc lần chi, quân vi khinh. Một khi Tây Bắc khởi khói báo động, thiên hạ lê dân dân chúng tất lâm vào khổ, Lăng Phong bất tài, nguyện vi thiên hạ dân chúng xóa bỏ tai ách này!” Lăng Phong nói xong nhìn thoáng qua Lăng Vân, lại nói: ” Duệ nhi, ngươi không muốn đi theo đại ca cũng tốt, chờ thương tốt lên hãy đi Vân Nam trấn Viễn hậu phủ tìm đại tỷ đi, về sau cũng đừng quay lại kinh thành, này Uy Liệt vương phủ chỉ sợ là dữ nhiều lành ít .”

Lăng Vân sớm đã quên khóc, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu: ” đại ca không cần ta sao?” , hai tròng mắt rưng rưng, khẩn cầu Lăng Phong: ” đại ca, Duệ nhi sai lầm rồi, đại ca như thế nào phạt cũng có thể, đừng đuổi ta đi”

” không thể nào, vừa rồi ta mới nghe nói ngươi không muốn ở chỗ này , chẳng lẽ ta nghe lầm sao?”.

” đại ca, Duệ nhi đó là nói bậy, Duệ nhi kiếp này cũng không cùng đại ca chia lìa! lưu lại ta giúp đại ca đi.” Một bên mềm giọng cầu xin một bên xem xét Đoàn Như Lan, làm cho hắn hỗ trợ cầu tình..

Như Lan nhìn Lăng Vân bộ dáng vừa nhu thuận vừa đáng thương, vừa tức giận vừa buồn cười, vừa rồi muốn làm náo loạn cả chỗ này lên, nghĩ lại thật đáng thương, nên không thể không giúp hắn, liền đối với Lăng Phong nói: ” Vương gia, việc này không ổn. câu cửa miệng nói: đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh. Vương gia muốn thành đại sự, Vân nhi văn võ toàn tài, chính là có thể giúp đỡ.”

” chính là hắn làm việc không nghĩ hậu quả, cả gan làm loạn, chỉ sợ sau này còn có thể cho ta gây nhiều chuyện, đến lúc đó hại người hại mình, còn không bằng đưa hắn rời khỏi đây bảo toàn tánh mạng!” Lăng Phong cố ý không cho phép..

” đại ca, Duệ nhi cam đoan về sau quyết không tùy tiện làm bậy, mọi chuyện đều nghe đại ca!” Lăng Vân chỉ hận lúc này trên người có thương tích, không thể ngay lập tức hướng trời giơ ngón tay thề tỏ lòng quyết tâm…

Lăng Phong cười nói: ” hảo, đây chính là ngươi nói! kia trước đem bát dược này uống ngay.”

” a ——” Lăng Vân mặt lộ vẻ khó xử, muốn chống cự cũng không thể, muốn nhẫn nhịn cũng không được, khuôn mặt nhỏ nhắn cương cứng, Lăng Phong cùng Như Lan đều không nhịn cười phá lên.

Như Lan biết Lăng Vân khi uống dược sẽ ăn vạ, vừa mới khi nãy vì cho Lăng Vân uống dược mà huyên náo gà bay chó sủa, lúc này chính là thứ cho mình không thể tháp tùng , vì thế cười nói: ” Vương gia, thuốc này ngài chậm rãi cho uống, ta sẽ không phiền ngài .”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro