Rơi vào thế yếu #1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm thị vệ vừa tiến vào không lâu, chỉ nghe bên trong đột nhiên truyền đến một âm thanh vô cùng kinh ngạc mà rung động.

"Bệ hạ... chúng thần tìm được Hoàng Quý Phi nương nương rồi!"

Những lời này khiến cho Thiệu  Tuyên Đế vốn đứng ở cửa, nhanh chóng cất bước đi vào.

Chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt hắn tựa như đóng băng, lạnh lẽo khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Đám người đứng ở phía sau khiếp sợ khí thế của bệ hạ, mỗi một người đều cúi đầu, nhưng lòng hiếu kỳ nổi lên, đều nhìn vào trong gian phòng.

An Đức Lễ đứng cách đó không xa, vừa lúc có thể nhìn thấy giường lớn bày ra chăn bông tơ lụa. Chỉ thấy hai bóng dáng xích lõa nằmtrên giường, không mảnh vải che thân, cánh tay của nam tử khoác lên người nữ tử, giống như bao bọc nàng. Ở giữa hai người được đắp một cái chăn bông, vừa vặn che cảnh tượng còn lại.

Một màn này có ý nghĩa gì, sợ rằng không ai lại không biết

Sắc mặt Thiệu Tuyên Đế âm trầm đáng sợ...

An Đức Lễ ở bên cạnh sợ lui xa hai bước, sự tình sao có thể biến thành như vậy?!

Vừa mở mắt liền thấy một đám đông, khi nhìn thấy Thiệu Tuyên Đế quen thuộc, trong lòng Âu Dương Nhã Quyên vui mừng, còn tưởng rằng Thiệu Tuyên Đế cứu mình ra từ trong tay tên Phương Hành Bái. Vừa định đứng dậy, chạy về phía hắn, ai ngờ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn phóng tới bên này, phía sau hắn còn rất nhiều cung nữ, thái giám, còn cả mấy vị công chúa, thái nữ đều ở đây cả.

Nàng nhìn ra phía sau lập tức phát hiện ra một vấn đề chấn động, bên cạnh nàng là một cơ thể xích lõa của nam tử! Ánh mắt nhìn từ cổ nam tử lên, nhìn thấy khuôn mặt làm người ta hít thở không thông.

Âu Dương Nhã Quyên sợ đến mức không nói ra lời, có ngu đi nữa thì người ngu khi nhìn thấy một màn này, cũng sẽ hiểu bản thân bị Phương Hành Bái tính kế!

Thái Tử Vận Luân cũng từ từ tỉnh lại, hắn ngạc nhiên nhìn nữ tử xa lạ trước mắt mình. Trong mắt Thiệu Tuyên Đế tức giận từng cơn từng cơn, bởi vì hai người trên giường tỉnh lại.

"Tất cả xoay người lại hết, người nào liếc mắt nhìn nữa, trẫm khoét  mắt người đó." Phẫn nộ trước nay chưa từng có quét sạch suy nghĩ của vị Đế Vương, nhìn thấy Âu Dương Nhã Quyên vẫn nằm trên người Thái Tử nước Vận Luân như cũ, ánh mắt hắn càng thêm lạnh giá. Ba chân bốn cẳng ôm nàng từ trên giường vào trong ngực, sau đó thô lỗ dùng chăn bông bao lấy người.


Chăn bông bị lấy đi, cả thân thể bị xích lõa của Đoàn Vũ Phi bị lộ hết ra ngoài.

Bởi vì vừa mới tỉnh không lâu, Đoàn Vũ Phi còn chưa rõ tình hình. Chođến khi trên người chợt lạnh, mới bắt đầu quan sát tình cảnh của bảnthân. Xoa xoa trí nhớ mờ mịt, Đoàn Vũ Phi rất bình tĩnh nhặt áo trong của mình trên mặt đất lên, từ từ mặc vào, đồng thời cũng tự hỏi tóm lại đã xảy ra chuyện gì. Trong đầu mơ mơ màng màng nhớ lại, bản thân hắn đêm qua đi dự yến tiệc Của Hoàng đế đại thiên, hình ảnh duy nhất còn sót lại trong đầu là bị một hắc y nhân chụp thuốc mê, vì lúc đó hắn  đang say nên không chắc điều mình nhớ là đúng hay sai.

Nhìn Thái Tử đã mặc quần áo chỉnh tề, một màn này khiến cho Thiệu Tuyên Đế dẫn đến nhiều suy đoán, trong lòng không nắm bắt được rốt cuộc người này có rõ ràng về chuyện tối ngày hôm qua không. Ít nhất nếu trong tình huống hắn không biết tình hình, lúc này chẳng lẽ hắn không nên kích động sao? Có thể bình tĩnh mặc y phục như vậy, rốt cuộc là chuyện gì?

"Đoàn hoàng tử, chẳng lẽ ngươi không giải thích cho trẫm chuyện gì đã xảy ra sao?"

Thái Tử nước Vận Luân trong chốc lát cũng đã rõ được tình huống của mình, chính là bị người ta chơi xỏ, nhưng nhìn nữ tử được Hoàng Đế ôm kia, dường như rất được sủng ái, xem chừng lần này khi về nước phải nhờ vua cha ban hôn rồi. 


"Sự thật như bệ hạ thấy, bản điện hạ không có gì để giải thích, nhưng xin bệ hạ tin tưởng, nhất định bản điện hạ sẽ phụ trách đến cùng."   Vẻ mặt thành khẩn của Thái Tử nước Vận Luân nhìn Thiệu Tuyên Đế chân thành. 

Trong phút chốc lời bàn tán từ đám người phía sau ngày càng nhiều, Thiệu Tuyên Đế cũng sửng sốt không thôi. Âu Dương Nhã Quyên rúc trong lòng Hoàng Đế, nghe những lời này cũng run rẩy một hồi.

Có trời mới biết, tỉnh lại thấy bên cạnh mình là một nam nhân xa lạ, cơ thể lại xich lõa, xung quanh lại nhiều người nhìn ngó, bàn tán như vậy khiến nàng không khỏi cảm thấy  nhục nhã. Mặc dù kinh nghiệm bao lần ân ái cùng Hoàng Để cho nàng biết đêm qua họ chẳng xảy ra cái gì cả. Nàng là bị chuốc thuốc mê chứ không phải xuân dược, tin rằng vị Thái Tử kia cũng vậy nếu không sau một đêm ân ái, trên người nàng nhất định để lại dấu vết. 

Con ngươi Thiệu Tuyên Đế nheo lại: "Thái Tử, ngươi biết ngươi đang nói gì không."

Mọi người ở đây đều nghe ra ý cảnh cáo trong đó, nhìn Thiệu Tuyên Đế lạnh như băng nhưng ai cũng biết rằng lúc này hắn đang tức giận. 

Nghe những lời cảnh cáo ấy, người bình thường ít nhất chân cũng nhũn ra rồi nhưng vị Thái Tử nước Vận Luân này hình như không bình thường, hắn ta vẫn điềm đạm đáp:

"Dĩ nhiên bản điện hạ hiểu ỹ nghĩa những lời nói đó, bản điện hạ nhất định phụ trách đến cùng."

"Ồ, trẫm chỉ sợ Thái Tử không phụ trách nổi."

"Há nào lại như thế, dù vị cô nương này có là công chúa được sủng ái nhất Đại Thiên thì ta cũng là Thái Tử nước Vận Luân, tương lai sẽ kế ngôi, có chỗ nào không phụ trách nổi."

Lúc này Thái Tử nước Vận Luân đã mặc y phục gọn gàng, hắn ta dường như khôi phục lại vẻ thư sinh của mình như thường ngày. 

"Ồ, ý Thái Tử điện hạ là muốn cướp người từ tay trẫm." 

Thiệu Tuyên Đế lạnh lùng phun ra một câu sau đó bế Âu Dương Nhã Quyên rời khỏi đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro