Chương 15: Mật Lệnh Từ Bóng Tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng chiếu rọi qua những tán lá rừng dày đặc, soi sáng con đường mà Akira, Ryu, và Mira đang rảo bước. Sau cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm trong ngôi đền cổ, cả nhóm đã quyết định nghỉ ngơi tại một khu rừng gần đó. Tuy nhiên, mặc dù cơ thể mệt mỏi, tâm trí của họ vẫn không thể thoát khỏi sự ám ảnh của những điều kỳ bí trong ngôi đền.

Akira ngồi cạnh đống lửa trại, mảnh ghép của Thánh Kiếm ấp lánh trên đầu gối cậu. Ánh mắt cậu trầm ngâm, suy nghĩ về bước tiếp theo trong hành trình đầy rẫy nguy hiểm. Cậu không thể ngừng suy nghĩ về kẻ thù – những thế lực bóng tối – kẻ đang truy lùng mảnh ghép còn lại của Thánh Kiếm.

"Akira." Giọng Mira vang lên bên cạnh, nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng. "Cậu có nghĩ rằng chúng ta sẽ đến được nơi chứa mảnh ghép tiếp theo trước khi kẻ thù tìm thấy không?"

Akira ngước nhìn cô, đôi mắt sáng trong ánh lửa. "Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Nếu không nhanh chóng tập hợp đủ các mảnh ghép, thế giới này sẽ rơi vào bóng tối vĩnh viễn."

Ryu, ngồi cách đó không xa, thêm củi vào lửa, rồi ngước lên. "Tớ nghe được tin đồn rằng, kẻ thù đã cử những sát thủ giỏi nhất của chúng đến để săn lùng chúng ta. Chúng sẽ không để chúng ta có thời gian nghỉ ngơi lâu đâu."

Ngay khi Ryu vừa dứt lời, một âm thanh nhẹ vang lên từ sâu trong rừng. Akira lập tức đứng dậy, tay chạm vào chuôi kiếm, mắt hướng về phía phát ra âm thanh. Mira và Ryu cũng căng thẳng, chuẩn bị cho mọi tình huống xấu nhất.

Từ bóng tối, một người đàn ông mặc áo choàng đen dài xuất hiện. Khuôn mặt anh ta bị che khuất bởi chiếc mũ trùm đầu, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén như có thể nhìn thấu tâm can người đối diện. Bước đi của anh ta nhẹ nhàng và uyển chuyển, như thể anh ta không hề chạm đất.

"Các ngươi đã tìm được mảnh ghép đầu tiên," người đàn ông cất giọng trầm thấp, nhưng đầy uy lực. "Nhưng đó chỉ là sự khởi đầu của những gì đang chờ đợi phía trước."

Akira nheo mắt, cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai?"

Người đàn ông cười khẽ, một nụ cười lạnh lẽo. "Tên ta không quan trọng. Nhưng ta đến đây để cảnh báo các ngươi. Các ngươi không biết đang đối mặt với điều gì đâu. Bóng tối mà các ngươi chống lại mạnh mẽ hơn rất nhiều so với tưởng tượng."

Ryu bước tới, tay đặt lên chuôi kiếm. "Nếu đến đây chỉ để dọa dẫm, thì ngươi có thể quay về ngay lập tức. Chúng ta không sợ bóng tối."

Người đàn ông lắc đầu. "Ta không đến để đe dọa. Ta đến để đưa ra một lựa chọn." Anh ta chỉ tay về phía mảnh ghép trong tay Akira. "Hãy giao nó cho ta. Đổi lại, ta sẽ bảo đảm các ngươi được an toàn, sống sót rời khỏi cuộc chiến này."

Akira siết chặt mảnh ghép, ánh mắt lạnh lùng. "Ngươi nghĩ chúng ta sẽ dễ dàng bỏ cuộc như vậy sao? Mảnh ghép này là hy vọng duy nhất của thế giới."

Người đàn ông lại cười, lần này giọng cười của anh ta vang vọng khắp khu rừng. "Hy vọng sao? Các ngươi không biết rằng chính mảnh ghép đó là khởi nguồn cho sự hỗn loạn. Nó không mang lại hòa bình, mà chỉ mang theo sự hủy diệt."

Mira nhíu mày. "Ngươi đang nói dối. Thánh Kiếm là biểu tượng của ánh sáng và công lý."

Người đàn ông đột ngột ngừng cười, ánh mắt trở nên tối tăm và lạnh lùng hơn. "Các ngươi thật ngây thơ. Chính vì niềm tin mù quáng vào ánh sáng mà bao nhiêu vương quốc đã sụp đổ. Mảnh ghép đó mang theo sức mạnh mà ngay cả các ngươi cũng không thể kiểm soát. Nó sẽ nuốt chửng các ngươi, biến các ngươi thành con rối cho thế lực bóng tối."

Akira bước lên trước, đôi mắt rực lên sự quyết tâm. "Ta không quan tâm ngươi là ai, hay ngươi đến từ đâu. Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ từ bỏ. Nếu bóng tối muốn nuốt chửng chúng ta, thì chúng ta sẽ chiến đấu cho đến cùng."

Người đàn ông im lặng trong giây lát, như thể đang đánh giá quyết tâm của Akira. Sau đó, anh ta rút từ tay áo một cuộn giấy cổ, ném nó về phía Akira.

"Ta đã nói hết lời. Đây là manh mối duy nhất mà các ngươi sẽ nhận được về mảnh ghép tiếp theo. Hãy sử dụng nó một cách khôn ngoan, vì thời gian của các ngươi đang cạn dần."

Sau đó, anh ta xoay người bước đi, biến mất vào bóng tối rừng rậm như chưa từng xuất hiện.

Akira cầm lấy cuộn giấy, mở ra. Những dòng chữ cổ khó hiểu hiện lên trước mắt họ, viết bằng ngôn ngữ của một nền văn minh đã bị lãng quên từ hàng thiên niên kỷ trước.

Ryu tiến lại gần, nhíu mày. "Ngôn ngữ này... rất ít người biết đọc được nó."

Mira nhìn chăm chú vào các ký hiệu. "Tớ đã từng thấy thứ này ở một thư viện cổ. Đây là một loại ngôn ngữ ma thuật cổ xưa. Có lẽ nó chứa đựng thông tin về vị trí của mảnh ghép tiếp theo."

Akira nắm chặt cuộn giấy, ánh mắt quyết tâm. "Chúng ta cần tìm cách giải mã nó. Nếu đây là manh mối duy nhất, chúng ta không thể bỏ lỡ."

"Nhưng mà Akira," Mira nói khẽ, "Ngươi lạ mặt đó nói rằng mảnh ghép có thể mang lại sự hủy diệt. Cậu nghĩ sao?"

Akira im lặng một lúc, rồi nhìn lên bầu trời đầy sao. "Dù lời hắn nói là thật hay giả, chúng ta vẫn phải tiếp tục. Thế giới này đang cần chúng ta. Và nếu mảnh ghép thật sự nguy hiểm, thì chúng ta càng phải nắm giữ nó, không để rơi vào tay kẻ khác."

Ryu gật đầu. "Dù có gì xảy ra, chúng ta vẫn bên nhau."

Mira mỉm cười, lòng đầy niềm tin vào những người bạn đồng hành của mình. Hành trình còn dài, và đầy thử thách, nhưng với sự quyết tâm và đoàn kết, họ sẽ vượt qua mọi khó khăn trước mắt.

Cả nhóm tiếp tục chuẩn bị cho cuộc hành trình mới, mang theo cả hy vọng và nỗi lo về tương lai. Mảnh ghép tiếp theo vẫn đang chờ đợi, và với cuộn giấy bí ẩn trong tay, họ biết rằng, mỗi bước đi sẽ đưa họ đến gần hơn với sự thật. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc, họ đang bước sâu hơn vào bóng tối.

---
Hết Chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro