chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái qua trở về nhà , trong nhà chỉ còn mình cô , từ cửa sổ nhìn ra xe lửa ở Bắc Kinh cảm giác cứ thân thuộc . Nhìn chiếc lắc của ba cô khóc , nước mắt cô rơi trên má xuống áo . Nắm chặt tay lại và nhìn lên trời .

Bà Trương trở về nhìn thấy cô khóc ko dám lên tiếng , để cô một mình . Cô nghe tiếng bước chân quay đầu lại

-Dì trương

-cháu cần gì sao

-ở đây có chỗ nào làm việc ko ? Cháu muốn kiếm tiền trả lại cho dì vì đã cho cháu ở nhờ

-ko cần đâu , cháu đừng khách sáo quá , cứ coi như là nhà mình được rồi ko cần tiền nong gì đâu

-muốn sống ở đây thì phải có tiền , cháu biết mà . Dì cũng cần tiền để nuôi cháu . Một mình trương bảo khánh ko lo đủ đâu

-thôi được rồi , mai dì dẫn cháu đến nơi xin việc làm

Bà trương ko đồng ý nhưng nhìn ánh mắt của cô biết bà ko đồng ý thì cô cũng tự đi làm .

Hôm nay bảo khánh được nghỉ nên về nhà sớm thấy cô và mẹ mình sửa soạn thì thắc mắc

-mẹ với thái qua định đi đâu à

-thái qua muốn tìm việc làm

-hả , thái qua có thật ko

-uk , tôi ko muốn ăn ko như này , tôi biết cậu kiếm tiền vất vả . Nhưng tôi có tay có chân tự kiếm sống được . Giúp được gì hay tí đó

-vậy để tôi xin cho cậu làm chỗ bọn tôi

-ko cần đâu

-vì sao

-..

-cậu ko muốn làm cùng với tôi à

-ko phải

-vậy là gì ?

Cô chỉ ko muốn bảo khánh giúp mình vì anh giúp cô nhiều rồi nhưng có vẻ anh ko hiểu ý của cô

-tôi thấy muốn làm ở đó cần có bằng cấp nhưng tôi thì ko có

-nhưng Dương Điệp có thể giúp mà

-tôi nghĩ mình tự đi thì tốt hơn

Nói xong cô đi qua anh , bảo khánh nhìn mẹ và cô đi khuất thì ngồi xuống ôm đầu thì ra cô ghét anh đến vậy , ko muốn nhìn thấy mặt anh đến thế sao . Bảo khánh trở lại phòng làm việc khiến hồng quả bât ngờ

-bảo khánh chẳng phải cậu về rồi sao

-hồng quả , cảm ơn nhưng có vẻ thái qua ko cần tôi

-đồ ngốc này , ở với thái qua lâu vậy mà ko biết suy nghĩ của cô ấy sao

-hả

-thái qua là cô gái mạnh mẽ nhưng cũng rất yếu đuối . Cô ấy muốn kiếm việc làm để cho cậu bớt vất vả . Hơn nữa cô ấy ko phải loại người ăn ko ngồi rồi đâu

-giờ phải làm sao

-tôn trọng quyết định của của cô ấy

-có lẽ như vậy tốt hơn

-mà còn người cậu hay thật mọi công việc đều xử lí nhanh gọn lẹ . Vậy mà chuyện tình cảm thì ko biết như nào

-tại thái qua khó cưa lắm

-đối với những người như vậy thì cậu phải tỏ ra mình anh hùng che trở cô ấy lúc khó khăn

-cậu nói cứ như chuyện lắm nhỉ

-đó chỉ là gợi ý của mình thôi

-thôi về làm việc đi , hình như chúng mình lại trở về Ưng Đồn

-tờ vừa xin ra khỏi đội xong

-uk cũng đúng vì cậu với Mặt Trắng vừa kết hôn nên cũng phải ở đây sinh sống chứ

-còn thái qua thì sao

-để cô ấy ở lại yên tâm hơn

-bây giờ trong đội chỉ còn 2 người thôi , sắp tuyển thêm thành viên mới nghe nói là 2 trai một gái

-khi nào tuyển

-ko biết , thôi mình đến chỗ đội trưởng dương đây

-0-

Còn thái qua thì ..

Đi khắp nơi ko ai nhận cô cả vì cô là con gái , lùn

Trở về nhà mệt mỏi , bà trương đi chợ mua đồ ăn . Còn thái qua đi cả buổi mệt quá nên ngủ luôn .  Khi bảo khánh về thấy cô ngủ nên cất tài liệu nhẹ nhàng rồi ra phòng khách .

Tỉnh lại thì bảo khánh kêu cô xuống ăn cơm đi qua bàn làm việc nhìn thấy tài liệu tò mò nên mở thử , các thông tin chi tiết về bản đồ Ưng Đồn

Ngồi ăn cơm ko ai nói gì , bữa ăn trở nên u ám : bảo khánh lên tiếng

-hai người kiếm việc làm sao rồi

-chưa có ai nhận cả , mai đi lần nữa thử xem sao

-trương bảo khánh
Thái qua lên tiếng

-hả

-đội bọn cậu về ưng đồn à

Bảo khánh ko bất ngờ vì anh sơ suất để tập tài liệu trên bàn và cũng biết cô muốn gì

-nếu như về ưng đồn có thể cho tôi đi cùng ko

-bây giờ trở về đó vô cùng nguy hiểm nên cậu ở đây tốt hơn

-nhưng mà ..

Cô biết kiểu gì anh cũng ko cô đi . Định năn nỉ nhưng rồi lại thôi , cô tính tự đi một mình tiền thì hôm trước nhị tị tử đưa cô một ít đủ mua vé xe . Bảo khánh gắp thịt cho cô nhìn cô suy nghĩ cũng đủ biết cô sẽ trốn đi

-cậu mau ăn nhiều vào , tôi sẽ dẫn cậu đi nhưng với một điều kiện

-được là gì

-phải nghe theo tôi

-uk

Thái qua vui vẻ ăn cơm ,khi đến giờ đi ngủ thái qua đến ghế chỗ bảo khánh nằm , anh ngồi dậy nhìn cô

-có chuyện gì sao

-không , cậu vào phòng ngủ đi , để tôi ngủ ngoài này

-tôi là con trai sao để con gái ngủ ngoài ghế được

-đây là nhà cậu mà hơn nữa ngủ trên gường cậu tôi ko quen

Nói xong cô đẩy cậu vào phòng còn mình leo lên ghế ngủ . Nhưng khi sáng dậy thì thấy mình nằm trên gường ngủ ngon lành . Chạy ra ngoài thì bảo khánh đang nằm ở ghế . Cô nhìn anh ngủ mà mê mẩn với vẻ đẹp của anh . Thoát ra khỏi suy nghĩ cô vào nhà bếp thấy mẹ anh đang nấu ăn nên vào phụ giúp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro