2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôn Nhuế lão sư, họp báo Siêu Tân Tinh của cô và Khương Trinh Vũ lão sư sắp bắt đầu, cô có thể chuẩn bị trước một chút."

"Ân, hảo."

"Tôn Nhuế! Sao chị lại đến sớm thế?"

“Cũng may là em đã đến.” Tôn Nhuế quay đầu lại trả lời, nhìn Khương Trinh Vũ đang đi ngang qua.

"Sao đột nhiên lại mở họp báo nhỉ?"

Tôn Nhuế nhún vai nói: "Không hiểu nổi, sao lại đột ngột như này."

“Các lão sư, có thể lên sân khấu rồi.” Staff ngay bên cạnh cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, biểu cảm dường như có chút kích động, khiến Tôn Nhuế và Khương Trinh Vũ bỗng cảm thấy bối rối.

Vốn dĩ tưởng chỉ là một buổi hỏi đáp đơn giản, cả hai đều không có cảm xúc háo hức, mà chỉ yên lặng đợi lưu trình của người chủ trì.

"Hai vị lão sư sẽ chơi một trò chơi nhỏ trước, ai ghi được 8 điểm trong vòng một phút là hoàn thành thử thách." Người chủ trì ra hiệu cho hai người tiến lên phía trước, thực hiện nhiệm vụ trên chiếc bàn bóng bàn nhỏ.

Chơi bóng bàn ở một cái bàn nhỏ như vậy? Người nội thành thực sự chơi như này! Tôn Nhuế cứ như dao đâm vào tim mình.

"Em biết chơi không?"

“Tất nhiên là không rồi.” Khương Trinh Vũ hơi khuỵu gối nhìn Tôn Nhuế.

Dù biết Khương Trinh Vũ chơi không tốt, nhưng khi nhìn quả bóng bàn bay, Tôn Nhuế vẫn không lưu tình liên tiếp phản công.

Khương Trinh Vũ cảm thấy có chút gì đó không ổn, nhưng vẫn nhặt một quả bóng khác lên và đánh nó, tuy nhiên ham muốn thắng thua của “thẳng nam” Tôn Nhuế đã bị tiềm thức kích động.

Tôn Nhuế nhìn Khương Trinh Vũ phát hiện nàng cau mày, ám thị có điều gì đó không ổn.

Có phải hơi quá không, đấu kiếm đã thắng người ta rồi, chỉ là trò nhỏ thôi mà, thật ra bản thân vẫn muốn thắng.

“Là hai người chúng ta cùng thắng hay là chỉ cần một bên thắng ah?” Tôn Nhuế lãnh đạm không đầu không đuôi nói.

“Nếu một bên ghi được 8 điểm thì coi như thành công.” Staff bối rối, hoàn toàn không hiểu Tôn Nhuế đang nói gì, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích.

“Lại nữa?” Nghe câu nói đó, Khương Trinh Vũ liền dùng giọng điệu làm nũng nói với Tôn Nhuế.

“Không sao, lần này… nhường em.” Tôn Nhuế an ủi Khương Trinh Vũ, nhưng nụ cười trên khóe miệng không còn che giấu được nữa.

Cứu mạng, xin hỏi ai có thể chống đỡ khi ngọt muội làm nũng.

Tôn Nhuế cũng không phải là ngoại lệ, đối mặt với aegyo của Khương Trinh Vũ, cộng với việc hổ thẹn trước đó trong 36 giây, Tôn Nhuế bắt đầu điên cuồng tát nước, hoặc là đỡ không được, hoặc là đánh ra ngoài.

Nhìn thấy Khương Trinh Vũ càng ngày càng vui vẻ, Tôn Nhuế cũng không cảm thấy tâm tình tốt hơn.

“Muốn ăn trứng rán.” Khương Trinh Vũ đột nhiên nói.

Tôn Nhuế không kìm nổi mà bật cười, cúi người che đi nụ cười của mình, không ngờ Khương Trinh Vũ lại đáng yêu như vậy.

Một phút đếm ngược rất nhanh liền kết thúc, nhưng bầu không khí giữa hai người càng trở nên vi diệu hơn ...

--
36s rung động, cp 72h, siêu thoại 48h đạt 10.000 followers
Hai người follow weibo của nhau, hai bầu trời Thượng Hải - Bắc Kinh nhưng không sao đẩy thuyền đã có các tỷ tỷ bên đó lo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro