Accidental Love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 20铭少
Văn án author: Thật cạn lời, thuần phát thanh thủy
Lên xe chưa?
Thành thật mà nói bình thường đều viết văn thanh thủy, lượng thứ nếu tôi viết nó không tốt

--

Trước khi máy bay cất cánh, Tôn Nhuế như thường lệ lấy điện thoại ra lướt Weibo, lướt qua "lời bày tỏ" của người hâm mộ mà mặt không biến sắc, thỉnh thoảng lại để lại một hai bình luận.

Nhưng đồng thời cũng có một số bài đăng khiến cô hơi nghiêng người một cách mất tự nhiên để tránh mọi người nhìn thấy.

Trợ lý Tiểu Nguyệt liếc thấy lão bản cư xử kỳ lạ mà không hiểu, tiếp tục nghịch điện thoại của mình.

Tôn Nhuế điềm nhiên như không giả vờ lấy tai nghe từ trong túi ra, sau khi xác nhận kết nối, bấm vào video và nghiêm túc xem nó.

Nhưng tai sao lại đỏ thế này?

Eima, nụ cười này thật quá xấu hổ.

Cứu mạng, thật mất mặt quá đi.

Tôn Nhuế thầm thề sau này sẽ không đề cập đến chuyện xấu hổ của Siêu Tân Tinh, dù sao thì lúc đó bản thân cũng thực sự rất xấu hổ.

Nhìn thấy người hâm mộ cổ vũ, tìm cô gái xé giấy và cô gái buộc tóc đuôi ngựa thấp, Tôn Nhuế nở một nụ cười mà bản thân thậm chí còn không nhận ra.

Là nàng sao?

Cô gái trước mắt và cô gái trong tâm trí dường như từ từ trùng khớp, mà nói ra thì nàng cũng ổn.

【Hạ cánh thì nhắn tin cho em, em sẽ đến đón chị】

Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng Tôn Nhuế đã bắt đầu ngủ sau khi máy bay cất cánh, Khương Trinh Vũ đợi rất lâu vẫn không nhận được hồi âm.

"Mình đã chủ động như vậy, aiya, ngốc quá đi." Cô gái bĩu môi, lời nói có chút bất mãn, nhưng nụ cười không tự chủ được nơi khóe miệng đã phản bội tâm trạng của nàng lúc này.

“Tối nay ăn gì đây?” Khương Trinh Vũ cầm điện thoại tìm kiếm nhà hàng, nhưng lại bất tri bất giác khởi động Weibo.

Bức ảnh này được chụp không tồi, lưu lại, đoạn video này được cắt cũng ổn lưu lại, ân ... siêu thoại này, quên đi quên đi, trong một lúc Khương Trinh Vũ đã quên mất mục đích cầm điện thoại.

Sau khi hoàn hồn, Khương Trinh Vũ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, may mắn nàng đã chuẩn bị xong quần áo để mặc khi ra ngoài, nếu không nhất định sẽ đến muộn.

Cho dù Tôn Nhuế không có phản ứng trước loại suy nghĩ cẩn thận này, thì bản thân vẫn phải xinh đẹp đi gặp cô ấy, Khương Trinh Vũ nghĩ thầm.

Sau khi xuống máy bay, người hâm mộ đã chờ đợi rất lâu, dù cho Tôn Nhuế vừa ngủ dậy nhưng vẫn đủ tinh thần để giao lưu cùng người hâm mộ.

Nhìn đám người "xấu xa" này, nói mới vài câu đã bị cười haha rồi, Tôn Nhuế ngẩn người nghĩ.

Nhưng trong đầu đột nhiên một xuất hiện một giọng nói khác: "Cũng không biết ai đang xấu hổ trong cuộc họp báo và chỉ nói 'này'."

Tôn Nhuế lắc lắc đầu, buộc bảnh thân phải thanh tỉnh.

Người hâm mộ cũng nhận ra sự bất thường của Tôn Nhuế, vội vàng hỏi thăm.

"Không sao, khi nãy trên máy bay ngủ đến mơ hồ, thực sự không sao, aiz có một chút thôi." Tôn Nhuế đỡ trán, nhưng cũng thực sự rất thích kiểu quan tâm này.

Vẫn là fans tốt ah.

Cũng không biết vừa rồi là ai nghĩ fan xấu xa nữa.

“Bye bye, ngày mai gặp lại.” Tôn Nhuế chào tạm biệt các Nhuế Thị Quân, lên xe mới xem đến điện thoại.

Tin nhắn Weixin hiện lên khiến Tôn Nhuế đột ngột ngồi dậy.

【Em ở đâu?】

【Bãi đậu xe ah, chị đến rồi?】 Gần như ngay lập tức, tin nhắn đã được hồi âm.

【Ân】

"Tiểu Nguyệt, mọi người đi trước đi, chị và bạn sẽ đi chơi, đến nơi thì gửi cho chị định vị"

“Hả?” Tiểu Nguyệt chưa kịp phản ứng lại, thì đã thấy Tôn Nhuế mở cửa xe bỏ chạy.

【Vậy đừng đi đâu cả, gửi vị trí, chị sẽ đến tìm em】

【Hảo】 Nhìn thấy bá khí trong tin nhắn của đối phương, Khương Trinh Vũ ngượng ngùng cười, không nhịn được ngọt ngào này.

"Chạy gì mà gấp vậy? Đổ mồ hôi rồi, em cũng không bỏ đi đâu cả."

"Sợ em đi mất."

"Hì hì, chị ở Bắc Kinh hay em ở ah?"

Tôn Nhuế ngượng ngùng gãi gãi đầu và nhận ra sơ hở trong lời nói của mình.

"Đi thôi, đi ăn cơm trước đi, đói rồi nhỉ?"

“Đói rồi.” Diễn viên Tôn Nhuế mặt đỏ bừng nói, trên máy bay hoàn toàn quên yêu cầu tiếp viên đánh thức mình để ăn những món ngon đặc biệt của hãng hàng không Tứ Xuyên.

Thành thật mà nói, Siêu Tân Tinh đã "tặng" cho mình lão bà, Tôn Nhuế không cảm thấy bất kỳ sự phản kháng nào, ngại ngùng là thật, thích cũng là thật. Nhưng từ sâu thẳm trong tim cảm thấy cũng không quá thích hợp, có lẽ cũng do quá nhanh rồi?

Khương Trinh Vũ ngẩn người nhìn Tôn Nhuế, lấy dũng khí nắm tay cô.

“Có chút say xe, cho em dựa một lát.” Nói xong Khương Trinh Vũ tựa đầu vào vai Tôn Nhuế.

Vốn dĩ vì nắm tay đã làm Tôn Nhuế căng thẳng đến cực điểm, hiện tại sớm đã mặt đỏ tía tai, không dám thở, một chút cũng không dám nhúc nhích.

“Thả lỏng đi, chị như này thì em cũng sẽ có chút khẩn trương.” Khương Trinh Vũ nhắm mắt cười.

Chiếc xe yên lặng đến cực điểm, đến nỗi âm thanh nuốt nước bọt của Tôn Nhuế nghe thấy rất rõ.

“Được rồi, không giày vò chị nữa.” Vài phút sau, Khương Trinh Vũ từ bỏ ý định trêu chọc Tôn Nhuế, ngồi thẳng dậy.

Mặc dù đã ngồi dậy, nhưng tay của hai người vẫn ngầm hiểu không buông.

“Đây là đâu?” Xuống xe, nhìn tiểu khu trước mặt có chút nghi ngờ, “Nhà hàng riêng tư?

“Ân, nhà hàng riêng tư.” Khương Trinh Vũ cười nói.

"Nhà hàng mà bí mật vậy sao, chắc là rất ngon ah, một lát chị nhất định nữa sẽ ăn thêm mấy bát cơm."

"Mùi vị cũng được, đừng quá mong đợi."

"Ah? Sao thế? Nhà hàng nấu không ngon mà có thể mở cửa?" Tôn Nhuế bị sốc đến ngốc, bất giác hỏi.

“Phục vụ không tồi.” Khương Trinh Vũ phát hiện việc trêu chọc Tôn Nhuế thực sự rất vui và thời gian ở cùng Tôn Nhuế nàng thấy nụ cười của bản thân đã thay đổi nhiều.

"Chỉ có thế ah, dịch vụ tốt thì chị đâu ăn được? Lần sau để chị tìm quán ăn, chị biết nhiều món ngon hơn, đến Thượng Hải đi, chị đưa em đi."

“Hảo ah.” Đang đi về phía trước, Khương Trinh Vũ đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt Tôn Nhuế.

Quả nhiên, Tôn Nhuế một lần nữa ngoài ý bị đóng băng.

Giờ phút này, Tôn Nhuế cũng hoàn toàn nghiêm túc với nội tâm của mình.

Cô đối với bản thân rất quan trọng, cô thực sự rất thích cô gái này.

"Mời vào."

"Chìa khóa?"

"Thay giày."

"Oh oh. Chờ đã! Đây là nhà của em!" Tôn Nhuế bây giờ mới hiểu ra, nơi này chính là nhà hàng riêng tư.

"Có lỗi quá, vốn dĩ là muốn mời chị đi ăn ở ngoài, nhưng thời gian eo hẹp không tìm được món nào ngon, nên chỉ có thể là để em tự nấu."

"Không sao, chị rất thích."

"Hơn nữa phải nói trước, em không dám bảo chứng là có hợp với khẩu vị của chị không, chỉ dám bảo chứng nó sẽ không khó ăn."

"Sao có thể chứ, em nấu nhất định rất ngon, em làm gì chị đều thích."

Sau khi xác nhận được nội tâm của mình, Tôn Nhuế như đã đả thông được hai giới tuyến, mở miệng ra là nói tiểu tình thoại.

“Chờ em một lát, chị nghỉ ngơi trước đi.” Khương Trinh Vũ hơi đỏ mặt, có chút kinh ngạc nhìn Tôn Nhuế thay đổi.

“Chị giúp em.” Tôn Nhuế sao có thể bỏ qua cơ hội riêng tốt như vậy, sau khi rửa tay liền cùng Khương Trinh Vũ vào bếp.

Bây giờ đến lượt Khương Trinh Vũ trở nên căng thẳng, bàn tay cầm dao làm bếp khẽ run lên.

“Không sao chứ.” Tôn Nhuế luôn quan tâm Khương Trinh Vũ cũng nhìn thấy con dao run rẩy, vội vàng buông việc đang làm xuống, giữ lấy con dao.

Oh, không phải, là mình đang nắm tay Khương Trinh Vũ.

Lúc này Khương Trinh Vũ đang ở trong vòng tay của Tôn Nhuế, cảm nhận được phía sau có tiếng thở nặng nề đột ngột ập đến, chân nàng không khỏi mềm nhũn.

“Tôn Nhuế.” Khương Trinh Vũ cắn môi thì thào.

"Ân."

Không khí bị ám muội bao phủ, hô hấp của hai người từ từ trở nên nặng nề hơn.

Khương Trinh Vũ quay đầu lại, ánh mắt tiểu nai có chút long lanh, mím chặt đôi môi khô khốc, từ từ nhắm mắt lại.

Tôn Nhuế bị cảnh tượng trước mặt hấp dẫn, nhịp đập của tim dường như có chút làm phiền trạng thái tinh thần của người. Nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Khương Trinh Vũ, Tôn Nhuế không biết phải làm sao.

Cúi đầu, hôn lên.

Ngọt ngào, mềm mại, khóe miệng Tôn Nhuế bất giác nhếch lên, say sưa thưởng thức.

Một lúc lâu sau, Tôn Nhuế cảm thấy đối phương có chút bất tiện, vì vậy cẩn thận xoay người Khương Trinh Vũ lại, hoàn toàn ôm lấy eo của đối phương, chậm rãi siết chặt.

Gần hơn một chút, gần hơn một chút, hai người hận không thể chờ đợi để hòa làm một thể với đối phương. Đầu lưỡi chậm rãi xâm nhập, muốn từng li từng tí của đối phương là của riêng mình.

“Ân.” Khương Trinh Vũ kêu lên, hơi thở cũng bắt đầu từ từ dồn dập hơn.

m thanh điên cuồng này kích thích đại não của Tôn Nhuế, adrenaline trong người tăng vọt, cả người càng lúc càng đỏ.

"Khương Khương, có thể không?"

Tim Khương Trinh Vũ bắt đầu run lên theo rung chuyển của giọng trầm, gật đầu ra hiệu, sau đó nụ hôn sâu khiến nàng có chút choáng ngợp, lần đầu tiên yêu thật sự không bình thường.

"Vào phòng ngủ đi."

Hai người từ sớm đã không còn tâm tư ăn cơm, lửa gần rơm, gạo từ lâu đã bị Tôn Nhuế bỏ lại.

“Khương Khương, chuẩn bị xong chưa?” Tôn Nhuế có chút căng thẳng hỏi.
Khương Trinh Vũ ngồi dậy một chút sau khi nằm xuống, kéo lấy cổ áo Tôn Nhuế rồi hôn cô.

“Lần sau đừng để em chủ động có được không?” Khương Trinh Vũ nhìn Tôn Nhuế có chút tủi thân.

Tim Tôn Nhuế run lên, có chút tự trách nói: "Sẽ không đâu Khương Khương, sau này bất luận là việc gì chị đều sẽ chủ động."

Môi của Tôn Nhuế hòa làm một với đôi môi mềm mại kia, tiếp theo là cổ, xương quai xanh … nhích dần xuống, chỉ lo sẽ bỏ sót một vị trí nào đó.

Tôn Nhuế một tay chống đỡ bản thân, một tay chậm rãi cởi bỏ quần áo của Khương Trinh Vũ.

Nhìn thân hình hoàn mỹ trước mắt, Tôn Nhuế không thể không mím chặt môi tiếp tục thăm dò, thân thể chuyển hồng hấp dẫn càng làm cho Tôn Nhuế hưng phấn.

Một bên tay từ từ sờ nắn, còn bên kia miệng thì vừa ngậm vừa liếm láp liên tục.

Thấy thời cơ đã đến, Tôn Nhuế lần mò xuống phần bụng dưới, tiến đến nơi cơ mật, lúc này đang chuẩn bị cho công đoạn tiếp theo, Tôn Nhuế dường như nhớ ra cái gì đột nhiên chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

Chết tiệt, quên tháo móng tay ra.

“Làm sao thế?” Khương Trinh Vũ mặc quần áo vào.

“Không… không có gì.” Tôn Nhuế lúng túng cười, hai tay giấu sau lưng.

“Xong ngay đây, xong ngay đây, em ở đó chờ chị quay lại.” Tôn Nhuế dùng sức đẩy Khương Trinh Vũ ra.

“Nước tẩy móng tay ở trong ngăn tủ thứ hai, nhanh lên đó!” Khương Trinh Vũ phong tình nháy mắt, rồi rời đi.

Tôn Nhuế không biết bản thân nên xấu hổ hay là kìm nén sự thích thú mà Khương Trinh Vũ vừa mới khiêu khích, chợt phản ứng lại nội dung câu nói của đối phương, nhanh chóng cởi bỏ móng tay.

Sau một vài phút, mọi thứ đã ổn thỏa. Tôn Nhuế lặng lẽ trở lại trong phòng, thề sẽ cho đối phương xem một chút sắc màu.

Bỗng nhiên, Khương Trinh Vũ cảm thấy một nụ hôn nóng bỏng hạ xuống, ái muội chưa tiêu tan không lâu lần nữa bùng phát, lần này tiến độ rất nhanh thân thể đã chuẩn bị xong, tiểu gia hỏa xông vào như lửa thảo nguyên.

Những ngón tay phá vỡ rào cản lao thẳng vào, xung quanh đã sớm bị ướt bởi nước, Khương Trinh Vũ rên rỉ.

“Đau sao?” Tôn Nhuế thương thương hỏi.

“Khi đấu kiếm xong sao không nghĩ xem em có đau hay không.” Những giọt nước mắt sinh lý đột nhiên xuất hiện không báo trước kết hợp với lời nói của Khương Trinh Vũ khiến trái tim Tôn Nhuế đau nhói.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, sau này sẽ không làm như vậy.” Tôn Nhuế có chút bối rối, rất áy náy, nhìn khuôn mặt đau đau của Khương Trinh Vũ không nhịn được mà muốn từ bỏ.

“Đồ ngốc, không sao đâu.” Khương Trinh Vũ hôn lên khóe mắt Tôn Nhuế, cười hạnh phúc nói: “Vậy sau này chị phải hảo hảo quý trọng em oh.”

"Nhất định, lúc này mới thích em là quá muộn."

Tôn Nhuế tiến vào cảnh đẹp, tốc độ co giãn từ từ tăng tốc, miệng cũng không giảm nửa phần nào, để lại dấu vết này đến dấu vết khác trên cơ thể bạn gái của mình.

Cuối cùng, không thể chống cự lại sự kích thích từ hai phía, Khương Trinh Vũ đã phải đầu hàng.

“Còn muốn không?” Khóe miệng Tôn Nhuế nhếch lên, nhìn về phía dưới của Khương Trinh Vũ, “Thật tiếc lần này chị không thể làm chủ oh.”

“Nhìn đi, chị chủ động mà.” Tôn Nhuế tranh công, trên mặt ủ rũ như một đứa trẻ.

Khương Trinh Vũ cười bất lực, quên đi, dù sao ngày mai bản thân cũng không có việc, liền để cô ấy đi.

Sau một đêm dài, trò chơi lại tiếp tục diễn ra, bọn họ thỏa thích tận hưởng vị ngọt ngào thuộc về mình.

--

Một người edit fic thanh thủy như tui thật quá ngượng rồi😶😶😶

Một chiếc fic mừng sinh nhật Khương Khương🎂. Chúc Khương Khương sinh nhật vui vẻ, tương lai trứng chiên 🍳 (tên fans cp của Thiên Khương Tường Nhuế) bên cạnh cậu💓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro