Chương 275 : Giết con tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 275 : Giết con tin.

Tim Cố Trường Khanh nhảy tới tận cố họng, toàn bộ tinh thần đều tập trung đề phòng:

-Ai? Rốt cuộc là ai? Đang ở nơi nào?

Bóng đen cao lớn kia chậm rãi tới gần, loạng choạng, bước đi xiêu vẹo, Cố Trường Khanh còn ngửi được mùi rượu nồng đậm, loại mùi đặc biệt khó ngửi.

Cố Trường Khanh mở to hai mắt, cố gắng nhìn về phía người kia, chậm rãi lui về phía sau, cô cảm giác được sự nguy hiểm:

-Ông là ai, không cần lén lút. - Cố Trường Khanh lạnh lùng nói.

" Ha ha.." Trong bóng đêm phát ra hai tiếng cười dâm đãng, hướng tới Cố Trường Khanh chậm rãi tiến tới:

-Cô em, mọi người đều buồn chán, vậy không bằng cùng nhau vui vẻ một chút.

Cố Trường Khanh một mực lui lại phía sau, rất nhanh liền lui tới sát góc tường, cuối cùng không thể lui được nữa, cô cố gắng để bản thân của mình bình tĩnh:

-Các người chẳng qua là vì tiền, một khi lấy được tiền chuộc muốn loại phụ nữ gì chẳng được, cần gì phải phiền phức như vậy?

Người đàn ông kia lại cười:

-Đó là chuyện sau này nhưng là hiện tại tôi chỉ muốn cô em, tôi chưa bao giờ thử qua mùi vị của thiên kim tiểu thư, nếu em làm cho tôi thoải mái, tôi nhất định sẽ làm cho em trong khoảng thời gian này ăn ngon ngủ yên! Nói xong hắn đi nhanh về phía cô.

Một thứ mùi rượu nồng nặc xông tới, Cố Trường Khanh cố nén sự buồn nôn lại, hai tay cô đặt trên mặt đất sờ loạn, đụng phải một cái chén uống nước, cô không chút suy nghĩ cầm cái chén hướng đối phương ném mạnh.

Trong bóng đem, đối phương không có phòng bị, vừa vặn bị ném trúng. Người đàn ông đó ôm cái trán quát to một tiếng, hung tính nổi lên hướng về phía cô lao tới.

Cố Trường khanh xoay người tránh, ngay sau đó cô hét to, hy vọng đối với hành vi lén lút của hắn, sẽ có người đến ngăn cản.

Quả nhiên ngoài cửa có người đáp lại, một người cười nói:

-Lão Thất, tao đã nói loại đàn bà này có chút hung dữ, mày còn muốn làm!

Còn có một giọng nói khác:

-Lão thất, nếu không ba anh em chúng ta cùng hợp sức, có lẽ có thể thuần phục con đàn bà này. Tiếp theo liền vang lên hai tiếng cười dâm đãng.

Cố Trường Khanh âm thầm nhìn hai bóng đen ở cửa, toàn thân lập tức đổ mồ hôi lạnh.

-Các người chẳng qua chỉ cần tiền mà thôi, sao lại làm thương tổn một phụ nữ? - Cố Trường khanh cả giận nói.

Hai người kia tiến vào, đóng cửa lại cùng lão thất phía trước tiến về phía Cố Trường Khanh.

Hai tên tiến tới muốn đè Cố Trường Khanh xuống, Cố Trường Khanh giãy khỏi bọn họ, ba tên bắt cóc đã biết cô có võ nên dùng toàn bộ lực để áp chế cô.

Trong khoảng thời gian này Cố Trường Khanh ăn không ngon, ngủ không tốt, thể lực không còn được như trước. Mà đối phương thân thể tốt, hơn nữa thân thể chúng to cao, cho nên qua vài lần đấm đá Cố Trường khanh có chút đuối sức.

Trong bóng đêm, Cố Trường Khanh không biết đạp phải cái gì, bản thân mất cân bằng ngã xuống. Ba người thừa cơ tiến lên, hai người đàn ông ngăn chặn cô. Một người bổ nhào lên trên người cô, miệng hắn liền hướng xuống, hai người còn lại cười càn rỡ.

Cố Trường Khanh vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhưng toàn bộ thân mình đều bị người ép tới gắt gao không thể dộng đậy, cô cũng bất chấp chửi ẩm lên, đem nhưng lời khó nghe cô biết đến để mắng, nhưng đổi lại đối phương càng cười đến thoải mái:

-Cô em, cứ tiếp tục mắng, càng mắng ta càng hưng phấn.

-Lão thất, mày nhanh chút đi. Lão đại trở về chúng ta sẽ không thể làm được cái gì. Một người đàn ông bên cạnh thúc giục.

Lão thất bắt đầu cởi quần áo, đồng thời một tay quờ lên người Cố Trường Khanh sờ soạng muốn cởi quần áo của cô. Cả người Cố Trường Khanh căng cứng, cô cắn chặt răng, hai tay nắm chặt, cô dùng toàn lực giãy dụa khiến cho hành động trên người của Lão Thất khó có thể thực hiện được, hai tên đàn ông bên cạnh cười:

-Lão Thất thật vô dụng. Ngay cả việc khống chế một cô gái cũng làm không xong. Lão thất giận giữ đứng lên, vung tay muốn cho Cố Trường Khanh một bạt tai nhưng bỗng nhiên sau lưng truyền đến cảm giác đau nhói. Hắn quay đầu lại, trong bóng tối nhìn thấy một bóng dáng nhỏ đang cắn mình. Hắn nhận ra là Khổng Ngọc Long.Thực chất Khổng Ngọc Long đã sớm tỉnh lại, nhìn thấy Lão Thất muốn đánh Cố Trường Khanh liền lao tới, cắn vào lưng hắn.

-Ranh con, dám cắn tao?

Lão Thất mang toàn bộ lửa giận phát tiết lên người Khổng Ngọc Long, cái tát kia vốn định đánh Cố Trường Khanh liền chuyển hướng sang phía Khổng Ngọc Long, khiến Khổng Ngọc Long văng ra một đoạn xa, Khổng Ngọc Long không kịp kêu lên một tiếng liền hôn mê bất tỉnh.

Cố Trường Khanh nhân dịp Lão Thất đang thất thần, một cước đá văng hắn, Lão Thất chưa kịp ổn định, cả người đã ngã sang một bên. Cố Trường Khanh lại một cước đá sang tên bên trái, hắn bị đau liền buông cô ra. Tay Cố Trường Khanh vừa được tự do liền đánh một quyền sang tên bên phải.

Một loạt hành phát sinh trong chớp mắt, ba tên bất ngờ không kịp phòng bị đều trúng chiêu. Sau khi Cố Trường Khanh thoát khỏi sự kìm hãm liền lao lên, vọt tới trước mặt Lão Thất đấm đá một phen, cô hận hắn dâm tà, vô sỉ, xuống tay dường như đang phát tiết, đánh cho Lão Thất kêu ầm ĩ, nhất thời không có lực chống trả đến khi hai người kia cùng hợp lực vào đánh, Cố Trường Khanh lại rơi xuống thế hạ phong. Ba người tức giận xuống tay càng không khoan nhượng, miệng hùng hổ mắng chửi toàn những lời khó nghe, Cố Trường Khanh biết nếu bản thân lại rơi vào trong tay bọn chúng thì tuyệt đối không có kết quả tốt. Cô chạy đến cửa lại phát hiện cửa đã bị khoá, cô quay người lại thấy ba tên kia đã đuổi đến sau lưng.

Thời điểm cô không biết làm sao bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa :

-Lão Thất, Lão Ngũ, Lão Lục chúng mày làm gì ở bên trong đó? Còn không mau cút ra đây cho tao? Giongj nói uy lực, tràn ngập khí thế.

Ba tên ngẩn ra, lập tức đình chỉ động tác một tên trong đó nói:

-Lão Đại, chúng tôi không có làm cái gì, chỉ muốn cùng vị thiên kim tiểu thư này chơi đùa. - Trong giọng nói tràn ngập sự sợ hãi.

-Ngu xuẩn, còn không mau đi ra!. - Giọng nói cực kỳ nghiêm khắc.

Lúc này ba tên mới mở cửa đi ra ngoài, lúc sắp đi một trong số những người đó còn quay đầu liếc Cố Trường Khanh một cái, hiển nhiên còn luyến tiếc, Cố Trường Khanh biết hắn là Lão Thất, cô chán ghét hừ một tiếng.

Cửa phòng rất nhanh lại bị khoá lại, bên ngoài truyền đến vài tiếng động tiếp theo là âm thanh bọn Lão Thất cầu xin tha thứ, không nhìn cũng biết ở ngoài đó Lão Đại đã đánh chúng.

-Chúng mày gấp cái khỉ gì? Loại thiên kim tiểu thư này rất phiền toái, chẳng may cô ta tự sát, chúng mày kiếm đâu ra tiền chuộc cho tao? - Tên Lão Đại cực kỳ tức giận.

Cố Trường Khanh ở cạnh cửa nghe được mấy câu này, thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn bọn chúng có điều cấm kỵ, sau này chắc sẽ không làm vậy nữa.

Nhớ lại vừa rồi tên mồm thối Lão Thất cười dâm đãng, Cố Trường Khanh liền hận không thể bóp chết hắn.

Tiếp theo, Lão Thất không phục nói:

-Lão Đại, dù sao sớm hay muộn đều giết con tin, còn không bằng để chúng tôi chơi cho đã nghiện...

"Chát" âm thanh một cái tát vang lên, Lão Thất lập tức im bặt, bống nhiên bên ngoài im lặng. Một lát sau Lão Đại mới phân phó ngời trông coi cho tốt.

Ở phía sau cánh cửa,Cố Trường Khanh như bị sét đánh, ngây người luôn tại chỗ. Sớm hay muộn đều phải giết con tin? Đây là có ý gì? Chẳng lẽ những người này cho dù lấy được tiền chuộc cũng không tính thả cô? Cố Trường Khanh dựa vào cánh cửa trượt xuống, ngồi dưới đất nửa ngày không thể hoàn hồn.

Bắt đầu từ khi cô bị bắt cóc, cô đã từng lo lắng, từng kích động, từng có chống đối nhưng cô vẫn tin tưởng, tin tưởng mình nhất định có thể trở về, những tên này chẳng qua là cần tiền, chỉ cần cho bọn chúng tiền chính mình có thể bình an về nhà.

Nhưng không nghĩ tới bọn chúng căn bản không nghĩ tới việc sẽ thả cô trở về. Đây rốt cuộc là chuyện gì, không phải những tên này cần tiền sao? Vì sao cho dù có lấy được tiền chuộc cũng không chịu thả cô? Đêm hôm đó Cố Trường Khanh không thể chợp mắt.

Ngày hôm sau, Khổng Ngọc Long tỉnh lại, trên mặt vẫn có chút sưng đỏ như cũ. Đối với chuyện tối hôm qua thằng bé liều mình cứu cô, Cố Trường Khanh cực kỳ cảm kích. Nếu không phải thằng bé này hành động như vậy thì sự tình sẽ phát triển thành cái dạng gì đều không thể tưởng tượng được.

Khổng Ngọc Long đứng lên, nhìn cô nhẹ giọng hỏi:

-Chị không sao chứ, bọn chúng đánh chị có đau không?

Cố Trường Khanh nhìn nó cười:

-Cậu không phải sợ bị bọn chúng đánh hay sao? Tối qua vì sao lại cắn bọn chúng?

Khổng Ngọc Long bỗng nhiên oà khóc:

-Em sợ bọn chúng đánh chết chị, em chỉ còn lại một mình, em rất sợ...

Có Trường Khanh nhìn cậu ta một lúc lâu, trong lòng bỗng ấm áp, giơ tay kéo thằng bé lại gần:

-Lại đây, chúng ta ngồi cùng một chỗ như vậy sẽ ấm áp hơn.

Sau đó tiếp tục nói:

-Đừng khóc, cẩn thận bọn chúng lại tiến vào đánh em!

Khổng Ngọc Long dùng tay áo lau khô nước mắt, áp sát vào trong lòng Cố Trường Khanh ngẩng đầu hỏi cô:

-Khi nào chúng ta mới có thể trở về nhà?

-Chúng ta nhất định sẽ về nhà, bất chấp chuyện gì xảy ra đều phải về nhà.

Khưu Uyển Di bỗng nhiên trở về Khổng gia.

Đó là buổi tối ngày thứ bảy sau khi Cố Trường Khanh và Khổng Ngọc Long bị bắt. Khưu Uyển Di bỗng nhiên lao tới Khổng gia, bởi vì bà ta từng là phu nhân của Khổng Khánh Tường nên bảo vệ không dám không cho bà ta đi vào. Bà ta vừa tiến vào liền nhìn thấy Khổng Khánh Tường và Triệu Chân Chân còn có một số người xa lạ ngồi trong đại sảnh. Bà ta cũng không thèm quản có người lạ ở đây, nhằm hướng Khổng Khánh Tường khóc, kêu lên:

-Khổng Khánh Tường, ông là đồ cặn bã, rốt cuộc ông đã chăm sóc con như thế nào, ông mang Ngọc Long trả lại cho tôi, ông đem Ngọc Long trả lại cho tôi!

Bà ta lao đến trước mặt Khổng Khánh Tường vừa đá vừa đánh như là lên cơn điên. Khổng Khánh Tường e ngại có người ngoài ở đây không thể phát tiết, chịu đựng một lúc mới dùng sức đẩy bà ta ra, tùy tiện hướng một bên đi tới.

-Bà ở đây phát điên cái gì?

Khổng Khánh Tường chỉ vào bà ta quát:

-Bà đến vừa đúng lúc, Tôi cũng đang muốn tìm bà, trước hết chúng ta mau hoàn tất thủ tục ly hôn đi.

Khưu Uyển Di run run chỉ tay vào mặt ông ta:

-Hay cho Khổng Khánh Tường ông, nay con trai ông sống chết ra sao còn chưa biết, ông lại chỉ nghĩ tới việc cùng mẹ của con ông ly hôn sao? Ông vội vã mang hai mẹ con chúng tôi loại trừ, dọn sẵn đường để ông cưới vợ trẻ có phải hay không?

Bà ta bổng nhiên trừng lớn hai mắt, hai tay chống nạnh hét to:

-Không có cửa đâu! Tôi nói cho đôi cẩu nam nữ các người biết, chỉ cần ngày nào con tôi chưa thể bình an trở về, các người đừng hy vọng tôi ký tên ly hôn, tôi còn muốn nói với mọi người là các người hại chết con trai tôi, các người là đôi gian phu dâm phụ!

Lời của bà ta làm cho những nhân viên kỹ thuận ở đây nghe thấy đều lúng túng, bọn họ đùn đẩy một người trong số đó ở lại chỗ này, còn lại đều lấy cớ rời đi.

Nhân viên kia lưu lại liền chuyên tâm xem tivi, nhìn không chớp mắt, bộ dáng dường như cái gì cũng không nghe được không thấy được.

Khổng Ngọc Phân nghe được tiếng mẹ thì vội vã từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy mẹ mình thì kinh ngạc nói:

-Mẹ, sao mẹ lại tới đây?

-Nếu mẹ không đến, Ba con không chừng hại chết Ngọc Long! Khưu Uyển Di căm tức nhìn Khổng Khánh Tường.

Khổng Khánh Tường tức giận đến cắn chặt răng, thấy Khổng Ngọc Phân chạy tới bên người liền quăng cho cô ta một cái tát:

-Con khốn, tao đã nói mày không được nói với mẹ mày, mày mang lời nói của tao như gió thoảng qua tai sao?

Trước tiên Khổng Ngọc Phân nhìn mẹ liếc mắt một cái, sau đó vội vàng giải thích:

-Mẹ gọi điện thoại hỏi con dường như là đã biết chuyện của Ngọc Long, con không tiện giấu diếm nữa mới nói ra!

-Vì sao không thể nói cho tôi biết? Điều đó chứng tỏ trong lòng ông có quỷ! Khổng Khánh Tường, ông rốt cuộc đang có chủ ý gì?! Khưu Uyển Di cắn chặt không tha tiếp tục rủa xả Khổng Khánh Tường.

-Ai gu, tôi nói này bà dì... Bà cũng không nhìn lại xem hiện tại bộ dạng của mình như thế nào, nói cho bà thì bà sẽ giúp như thế nào? Bà có thể đến giúp được chuyện gì sao?

Triệu Chân Chân uyển chuyển đi tới, ánh mắt nhìn Khưu Uyển Di khiêu khích, vẻ mặt đầy sự khinh bỉ cùng chán ghét.

-Dì à, chẳng qua mới một năm không gặp, làm sao bà lại biến thành bộ dạng này? Triệu Chân Chân nhìn bà ta đánh giá qua một lượt, tiếp theo khẽ "chậc chậc" hai tiếng khinh thường.

PS: Cảm ơn mọi người ủng hộ, do phải thi học kỳ nên bận quá, giờ mới edit tiếp được. Thân ái!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro