Chương 277 : Câu dẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 277: Câu dẫn

Bên kia, Phùng Tước nhờ cậu của anh hỗ trợ ngấm ngầm điều tra chuyện của Cố Trường Khanh. Cậu của Phùng Tước thuộc bộ công an, là người có tiếng nói, quen biết rộng rãi. Phùng Tước tới nhà cậu Trần Bác kể lại mọi chuyện, cuối cùng còn nói ra điều anh cố kỵ nhất.

Trần Bác xoa nhẹ cái bàn nói:

- Loại chuyện như vậy đáng ra nên sớm báo cảnh sát, để lâu như vậy làm mất rất nhiều manh mối, khi chúng ta điều tra sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Ông đứng lên trầm ngâm một hồi :

- Những nghi ngờ của cháu, đây cũng là manh mối. Cháu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đặt an nguy của con tin lên hàng đầu, điều tra viên của chúng ta sẽ âm thầm điều tra không kinh động đến bất kỳ ai.

Phùng Tước biết có thể tin tưởng ông, dặn ông có bất kỳ tin tức gì nhất định phải báo cho anh.

Đêm đó, Trần Di liền biết được tin này. Bà đi vào phòng Phùng Tước.

Vào phòng, Trần di liền hỏi:

- Con nhờ cậu cứu cô gái bị bắt cóc đó, hoá ra lại chính là Cố Trường Khanh!

Phùng Tước đứng lên có chút khẩn trương nhìn mẹ, không biết dụng ý của bà là gì.

Trần di đến bên giường ngồi xuống:

- Cậu con hỏi mẹ, hỏi con và người con gái kia không phải đã chia tay rồi sao? Tại sao còn quan tâm cô ta như vây?

"Mẹ..." Phùng Tước sợ mẹ nói ra điều gì đó khó nghe, chuyện này không thuộc phạm vi anh có thể quản, anh có thể để ý cũng có thể không để ý tới, nếu việc này không có anh nhúng tay vào, chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy.

Trần Di nhìn anh một cái nhẹ nhàng cười:

- Con nghĩ rằng mẹ sẽ nói gì với con? Đúng, mẹ thật sự không thích Trường Khanh, cũng không thích con bé cùng con ở cạnh nhau, nhưng con bé cũng là người đáng được đồng tình, nay xảy ra chuyện lớn như vậy, con thân là bằng hữu có thể giúp đỡ thì đương nhiên là phải giúp.

Hơn nữa cách làm người của con cậu con cũng biết, chuyện cậu con đã đáp ứng sẽ không đổi ý!

Phùng Tước ngồi xuống bên cạnh mẹ, cầm tay bà:

- Mẹ, Con rất lo lắng, con thực sự sợ Trường Khanh gặp chuyện không may, con thật sự hận không thể vì cô ấy gánh chịu tất cả!

- Con vì cô ấy gánh chịu tất cả. Bản thân con thấy không sao nhưng còn mẹ và ba, con có nghĩ tới không ? Ông nội và bà nội con, con đặt ở đâu? Con không nghĩ tới chúng ta cũng sẽ lo lắng, chúng ta cũng sẽ khổ sở sao?

Phùng Tước nhất thời không nói được gì.

- Cho nên, chuyện này con giao cho cậu con làm thì tốt hơn, sau này con đừng tham gia vào, loại tội phạm này qúa nguy hiểm, ngộ nhỡ có gì sơ xuất xảy ra với con, con bảo chúng ta làm sao bây giờ, ông bà nội con chỉ có duy nhất con là cháu đích tôn. Ba mẹ con cũng chỉ có duy nhất một người con trai, con không nên vì một cô gái mà hoàn toàn không để ý đến chúng ta!

- Mẹ, Con không thể hứa hẹn cái gì, cho dù hiện tại con có hứa nhưng đến lúc đó nhất định con không làm được, mẹ yên tâm con sẽ bảo vệ được chính mình.

Trần Di có chút tức giận. Nhưng lại nghĩ đến có thể nhờ anh trai mình không mang những thứ điều tra được nói lại cho nó, nó cũng chẳng thể làm gì được, như vậy mới chậm rãi nguôi giận.

- Nhà bọn họ một chuyện lại tiếp một chuyện, một chuyện so với một chuyện đều kinh tâm động phách, Phùng Tước con cũng đừng trách chúng ta không chịu chấp nhận cô ta, đổi lại là ai cũng đều rất khó chấp nhận một đứa con gái sống trong cái gia đình như vậy. Kỳ thật lúc trước con nên nghĩ đến chuyện chúng ta sẽ không chịu chấp nhận Trường Khanh. Nhưng con lại muốn cùng cô ta ở bên nhau, nay con đau khổ đều là vì trước khi con quyết định không tới hậu quả.

Nói xong, Trần Di thở dài đi ra khỏi phòng.

Ngày thứ mười sau khi Trường Khanh và Ngọc Long bị bắt cóc, bọn bắt cóc lại lần nữa gọi điện thoại thúc giục, gia hạn hai ngày sau phải giao tiền, nếu không sẽ giết con tin.

Hoàng Thao, Brian, Phùng Tước, Lý Giai đều tới nghe đoạn ghi âm. Trong đoạn ghi âm vang lên tiếng kêu đau vì bị đánh của Khổng Ngọc Long và Cố Trường Khanh, khiến Khưu Uyển Di nghe được khóc rống lên thất thanh. Trong lòng đau xót đến mức rơi nước mắt, nhịn không được liền hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Chân Chân một cái, mà một màn này vừa vặn rơi vào trong mắt Hoàng Thao.

Phía bên kia, từ khi Cố Trường Khanh biết bọn chúng sẽ giết con tin, cô bắt đầu chuẩn bị kế hoạch chạy trốn.

Ý tưởng ban đầu của cô là muốn chờ nhóm Lý Giai cứu mình như vậy có vẻ an toàn hơn, bất kể khi nào bọn họ giao tiền chuộc, khi nào bọn chúng giết con tin, cô cũng không muốn ngồi trong này chờ chết.

Mấy ngày sau đó, đầu tiên cô cẩn thận quan sát thời gian bọn chúng thay ca và đưa cơm, cô không thể xác thực thời gian ngày đêm, cô liền âm thầm nhớ kỹ những quy luật, những hành động của bọn chúng.

Có một lần bọn bắt cóc đưa cơm cho bọn họ. Khi tên bắt cóc tiến vào, cô cùng Khổng Ngọc Long đều đang ngủ, một ngày bọn chúng chỉ đem cơm tới hai lần, lúc đó là thời gian đưa cơm trưa.

- Đứng dậy ăn cơm!

Vừa ngồi dậy chuẩn bị mặc áo khoác vào Cố Trường Khanh liền nghe thấy hai tiếng "xoạt xoạt", sau đó cô cũng không mặc áo khoác nữa trực tiếp xoay người ngồi đối diện với tên bắt cóc.

Từ hôm gặp chuyện không may, cô liền mặc hai lớp quần áo, bên ngoài là một cái áo khoác nhung dài, bên trong là một cái áo len dài ấm áp, sau cùng là một cái khăn quàng cổ lớn.

Trải qua nhiều lần bị ép buộc, hành hạ, xô đẩy, khăn quàng cổ cũng bị mất, lúc này cô không mặc áo khoác, trên người chỉ mặc duy nhất chiếc áo len dài.

Áo len tính mềm mại, bó sát người nên các đường cong mềm mại, mê hồn của cô đều được phô ra. Cô ngồi xuống trước mặt hắn, làm như vô tình vén một bên tóc lên, để lộ ra chiếc cổ duyên dáng cùng xương quai xanh trắng nõn, sau đó cô có cúi xuống lấy nước uống, cổ áo trễ xuống dưới, mơ hồ có thể nhìn thấy đến phong cảnh đẹp đẽ bên trong, như ẩn như hiện, cố tình lại chẳng thấy được rõ ràng, cô có thể nghe được tiếng hô hấp dồn dập cố gắng hít khí lạnh của tên đàn ông kia.

Cố Trường Khanh không thay đổi sắc mặt, cầm tách trà lên uống một ngụm nước, nhẹ nhàng mở miệng, một ngụm lại nối tiếp một ngụm chậm rãi nuốt xuống, nước làm môi cô ẩm ướt, cô lại đưa chiếc lưỡi mềm mại màu phấn hồng ra liếm liếm. Sau đó đặt cốc nước xuống, làm ra vẻ lười biếng chậm rãi xoa xoa thắt lưng, hai mắt híp lại phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.

Tất cả động tác đều tự nhiên, vô tình như vậy, nhưng giống như bất tri bất giác toát ra sự gợi cảm chết người, cũng bởi phần lơ đãng tuỳ ý này mà vô tình tạo ra sự mê hoặc.

Tên đàn ông kia nuốt mấy ngụm nước miếng, không kìm lòng được liền tiến gần về phía cô, đúng lúc này, bên ngoài có người thúc giục:

- Lão Thất làm sao lại lâu như vậy?

Lão thất dừng lại bước chân, ảo não đáp một câu:

- Đến đây, giục cái mẹ mày!

Nói xong lại luyến tiếc quay đầu nhìn Cố Trường Khanh một cái rồi mới cẩn thận từng bước rời đi.

Cho đến khi cửa phòng đóng lại , Cố Trường Khanh lúc này mới ngẩng đầu lên lạnh lùng cười.

Tuy rằng hôm đó những tên bắt cóc đều che mặt nhưng Cố Trường Khanh nhận được giọng nói của Lão Thất, mà tên háo sắc đến mụ mị đầu óc này lại chính là cơ hội cho cô chạy trốn.

Cô phát hiện bọn bắt cóc này không phải ngày đêm đều canh gác tại chỗ, sẽ có người đi mua đồ, có người đi ra ngoài xem xét, hoặc ra ngoài đi làm việc khác, những điều này đều là do cô tránh ở phía sau cửa cẩn thận nghe lén tên canh gác nói chuyện phiếm mới biết được. Mà lão Đại của bọn chúng cũng thường xuyên đi ra ngoài. Giống như nhóm lão Thất lần trước dám tới làm bậy với cô đều là vì tên lão Đại mang theo những người khác ra ngoài làm việc. Chính là vận khí của hắn không tốt, Lão Đại trở về sớm hơn so với thường ngày.

Lão Thất háo sắc như vậy, lần trước chưa ăn được nhất định sẽ không cam lòng, nay lại bị cô cố ý khiêu khích, nhất định sẽ ngứa ngáy, nếu hắn muốn làm bậy phải thừa dịp nhóm lão Đại đi ra ngoài mới dám hành động.

Mà khi đó, chính là cơ hội của cô!

Chẳng qua cô không biết cô có cơ hội như vậy hay không, cũng không biết tên Lão Đại khi nào thì đi ra ngoài, chỉ đành nhìn trời xem lão thiên gia có chiếu cố đến cô hay không...

Sự thật chứng minh, lão thiên gia đối với cô vẫn rất ưu ái, qua một ngày không thấy động tĩnh gì, buổi tối ngày hôm sau lão Thất lại tìm đến chỗ cô làm loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro