Chương 278 : Giết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 278: Giết!

Khi Cố Trường Khanh đưa ra quyết định này thì lại lo lắng : Khổng Ngọc Long thì làm sao bây giờ?

Khi mới bị bắt tới đây mấy ngày, bởi bọ họ luôn luôn ép cô phải uống thuốc, làm cho đầu óc cô hỗn loạn không suy nghĩ được nhiều. Nhưng mấy ngày này cô rất tỉnh táo, cô tỉ mỉ suy nghĩ lại từng quá trình bắt cóc mấy lần liền cảm thấy sự tình có rất nhiều điểm kỳ quái, nếu không phải mấy ngày nay cô tận mắt nhìn thấy nhóm bắt cóc không chút do dự đánh đập Khổng Ngọc Long, cô thật sự sẽ hoài nghi đây là âm mưu của Khổng Khánh Tường. Từ khi biết bọn bắt cóc sẽ giết con tin, cô cũng suy nghĩ qua rốt cuộc họ đang ám chỉ giữa cô và Khổng Ngọc Long hay là nhằm vào ai? Là hai người bọn họ, hay vẫn chỉ là một mình cô? Nếu chỉ một mình cô vậy tất cả đều sáng tỏ, đây là kế hoạch của Khổng Khánh Tường, mà Khổng Ngọc Long chỉ là thứ công cụ giúp ông ta che mắt mọi người, là công cụ rửa sạch mọi hiểm nghi của ông ta. Nếu là như vậy, cô căn bản không cần mang theo Khổng Ngọc Long chạy trốn, cứ để nó ở lại chỗ này, nhóm bắt cóc tự nhiên sẽ liên hệ cùng Khổng Khánh Tường, đến lúc đó bọn chúng xử lý việc này như thế nào cũng không liên quan đến cô. Không có đứa nhóc này bên cạnh, cơ hội trốn thoát của cô cao hơn nhiều.

Nhưng đây chẳng qua đều là suy đoán của bản thân cô mà thôi, không chứng minh được là thật. Nếu cô đoán sai, bắt cóc là thật nếu cô bỏ lại Khổng Ngọc Long chính là đưa nó vào đường chết, chỉ sợ bọn bắt cóc nổi điên lên sẽ phát giận lên người nó, nó còn nhỏ lại bị mình bỏ lại chỉ sợ sẽ bị doạ chết.

Cố Trường Khanh trái lo phải nghĩ cảm thấy vẫn là không thể bỏ lại thằng nhóc, cô cùng ba mẹ cậu ta có thù oán cũng không liên quan đến Ngọc Long, gác chuyện này sang một bên, nó chẳng qua chỉ là đứa trẻ chưa đến mười tuổi, còn chưa trưởng thành, hơn nữa nó đã từng giúp cô. Vì sợ phiền phức mà bỏ mặc một đứa trẻ chưa trưởng thành ở lại, rất không nên!

Sau khi hạ quyết tâm, có một lần cô nhỏ giọng hỏi Khổng Ngọc Long:

- Nếu chị rời khỏi nơi này, em có đi theo chị không?

Khổng Ngọc Long không ngốc, ngày thường nghe mấy tên canh gác nói chuyện phiếm, nhìn cũng không ít, vừa nghe liền hiểu được, thằng bé nhỏ giọng hỏi lại:

- Chị muốn chạy trốn?

Cố Trường Khanh gật gật đầu.

Khổng Ngọc Long cầm lấy hai tay cô vội vàng nói:

- Em muốn cùng đi, chị, đừng bỏ lại em!

Đây là lần đầu tiên nó gọi cô là chị chân thành như vậy, Cố Trường Khanh nhìn nó một lúc lâu, đôi mắt cậu ta đen tuyền lúng liếng giống hệt Khổng Khánh Tường, Cố Trường Khanh cố gắng đè nén sự khó chịu trong lòng, khẽ gật đầu.

- Muốn đi cùng tôi thì phải nghe lời tôi!

Khổng Ngọc Long gật đầu như trống bỏi, trên mặt đều tràn đầy sự tin tưởng.

Từ ngày cô bắt đầu khiêu khích lão Thất, cô bỏ một nửa cơm buổi sáng lại, để đến muộn mới ăn. Mà cơm buổi tối căn bản là cô không ăn, đem cất bánh bao đi. Bởi vì cô lo lắng nếu Lão Thất tới chắc chắc sẽ đến vào buổi tối. Lần trước cách cô ngoan cố chống lại cô biết không dễ đắc thủ, lần này có thể hắn sẽ bỏ thuốc vào cơm trước khi hành động. Làm cho cô mê man, choáng váng để tiện làm việc.

Cô mang đồ ăn buổi tối dấu vào các ngõ ngách trong phòng, dùng cỏ khô che đậy. Làm bộ như bọn họ đã ăn xong, dù sao thời tiết rất lạnh để vài ngày cũng sẽ không bị hỏng.

Cứ như vậy lại qua hai ngày.

Buổi tối hôm nay, hai người vừa ăn xong chỗ đồ ăn buổi sáng để dành, bọn bắt cóc chờ bọn họ ăn xong liền tiến vào thu dọn bát đĩa, nhìn thấy bát đĩa trống trơn hắn liền cười hai tiếng. Cố Trường Khanh trong lòng cảnh giác, cô có dự cảm chính là đêm nay.

Buổi tối đến khi trời tối đen, Cố Trường Khanh ôm Khổng Ngọc Long ngủ, Cố Trường Khanh dặn đi dặn lại thằng nhóc, nếu nghe được tiếng động gì thì phải giả bộ làm như không nghe thấy, bao giờ cô gọi nó cùng đi, nó liền cùng cô rời đi. Hai ngày này cô nhàn nhã đến mức đã sớm chuẩn bị xong tất cả mọi việc. Không những tích góp từng tí lương khô, lo nghĩ đến chuyện bên ngoài giá lạnh. Cô lấy bông trong chăn ra nhén vào trong quần áo của hai người. Còn lấy từ cửa số một mảnh thuỷ tinh vừa tay để làm vũ khí. Bên ngoài cửa sổ đều bị đóng đinh, cho nên những tên này cũng không để ý bị thiếu một mảnh thuỷ tinh.

Sau khi hai người nằm xuống, không bao lâu liền nghe được tiếng mở cửa. Khổng Ngọc Long run lên, Cố Trường Khanh ở trong chăn nắm chặt tay nó, cho nó sự an ủi, tiếp cho nó dũng khí.

Khổng Ngọc Long cũng không chịu thua kém, cho dù cực kỳ sợ hãi, cực kỳ khẩn trương cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cửa bị đẩy ra, mùi rượu nồng nặc quen thuộc lại truyền đến, đồng thời truyền đến bên tai giọng nói thử dò gọi của hắn:

- Em gái, Em gái?

Cố Trường Khanh không nhúc nhích, nếu trên đồ ăn bị bỏ thuốc cô bất động là bình thường, nếu cô đoán sai, bọn chúng không bỏ thuốc cô cũng có thể nói là ngủ như chết, tóm lại sẽ không khiến đối phương nghi ngờ.

Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói khác:

- Lão Thất, bọn họ đều ăn sạch thức ăn, mày cứ yên tâm, con mèo hoang này đêm nay sẽ im lặng cho mày muốn làm gì thì làm.

Tiếp theo đó là vài tiếng cười dâm đãng, Cố Trường Khanh cẩn thận xác nhận, nhận định bên ngoài có hai người.

Lão thất xoa xoa tay cũng hắc hắc cười mấy tiếng:

- Tao làm trước, chờ tao xong việc sẽ cho các người, dù sao bên ngoài cũng phải có người trông coi, nếu không giống như lần trước, Lão Đại trở về cũng không biết.

- Lão Thất, mày nhanh tay chút, vì mày là em họ của Lão Đại mới nhường cho mày làm đầu tiên, đừng giống như lần trước, vừa trèo lên người đàn bà liền không muốn xuống, chúng tao còn đang chờ đấy.

Lão Thất cười nói:

- Mày yên tâm, tao sẽ chiếu cố các người. Chẳng qua ông đây phải đem cửa khoá lại đã, đề phòng các người giữa đường lại tiến vào gián đoạn việc tốt của ông, cho dù Lão Đại trở lại cũng phải đợi lão tử xong việc đã.

Cố Trường Khanh nghe bọn chúng nói những lời bẩn thỉu trong lòng thầm hận.

Ngoài cửa hai tên cười hai tiếng, cười lão thất háo sắc đến liều mạng, ngay cả Lão Đại cũng dám không để ý tới. Lão Thất đắc ý cười hai tiếng, xoay người đem cửa khoá kỹ. Hắn nghĩ Cố Trường Khanh đang hôn mê cho nên hoàn toàn không đề phòng cô.

Cố Trường Khanh biết kết cấu cửa, bên trong khoá lại bên ngoài sẽ mở không ra.

Cố Trường Khanh thầm nghĩ: Trời cũng giúp ta.

Lão Thất khoá kỹ cửa, đụng đến người Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh vốn ngủ bên cạnh, hắn đem thân thể cô mang lại đây. Cố Trường Khanh ngửi được một mùi hôi thối nồng nặc thiếu chút nữ giả bộ không xong, cô cưỡng chế nhịn xuống, động cũng không động.

Tay lão Thất ở trên mặt hắn sờ sờ mấy cái, hô hấp trở nên dồn dập, hắn ngồi xuống bên cạnh người Cố Trường Khanh, một tay khẩn cấp cởi quần mình, mồm thối hôn má cô, miệng nỉ non:

- Làn da thật mịn, thật thơm, đáng tiếc giống như người chết... cũng chả còn cách nào...

Cố Trường Khanh cắn chặt răng chịu đựng vẫn tìm kiếm thời cơ thích hợp, khi Lão Thất ý loạn tình mê hôn xuống cổ của cô, vốn đang giả bộ hôn mê vẫn không nhúc nhích Cố Trường Khanh bất ngờ mở mắt. Hai đấm đồng thời phóng ra, đem toàn bộ sức lực với tốc độ tia chớp đánh về phía thái dương hắn, Lão Thất đang thời điểm phấn khích không có phòng bị, không kịp kêu lên một tiếng liền ngất. Cố Trường Khanh kinh tởm vội đẩy hắn ra, sau đó đứng lên rón ra rón rén đi đến cạnh người hắn. Sau đó hướng tới chỗ ở giữa hai chân hắn đạp mạnh vài cái. Lão Thất ngất đi không biết đau, chẳng qua đợi khi hắn tỉnh lại chỉ sợ không vận động được.

Sau khi giải hận xong, Cố Trường Khanh ngồi xổm xuống lục lọi trên người hắn, tìm được vài thứ linh tinh vụn vặt, cô chỉ lấy tiền mặt, chìa khoá, cùng chiếc bật lửa, cô cầm cái điện thoại của hắn ta tắt nguồn rồi đút vào túi, sợ có người gọi điện thoại đến mà lão Thất lại không nhận điện thoại thì sẽ kinh động đến người bên ngoài.

Cuối cùng cô cởi áo khoác hắn ră, tuy rằng mùi hơi tởm một chút nhưng bên ngoài lạnh như vậy, so với việc bị đông chết thì vẫn tốt hơn.

Làm xong tất cả mọi việc, Cố Trường Khanh mới gọi Khổng Ngọc Long. Khổng Ngọc Long vẫn nghe lời của cô, không dám mở mắt cũng không dám phát ra tiếng. Cho đến khi cô gọi nó mới dám đứng lên. Cố Trường Khanh để nó đi theo phía sau mình, cô không tìm thấy bất cứ thứ vũ khí gì trên người lão Thất, có lẽ hắn cảm thấy mang theo mấy thứ này sẽ vướng bận. Cố trường Khanh đành phải nắm chặt mảnh thuỷ tinh lúc trước đã chuẩn bị vào trong tay.

Cô đi đến bên cạnh cửa mở cửa ra, cánh cửa chi dát mở ra một khoảng trống, hai tên nam nhân bên ngoài tưởng Lão Thất đi ra, cười nói:

- Lão Thất, hôm nay sao lại nhanh như vậy, muốn hay không tao tìm người giúp mày?

Cố Trường Khanh tránh ở sau cánh cửa không lên tiếng.

Hai tên ngoài cửa thấy bên trong không hề động tĩnh, có chút kỳ quái, một trong hai tên đi đầu tiến vào, Cố Trường khanh chờ chính là lúc này, cô căn đúng lúc hung hăng đánh một quyền vào đầu hắn. Tên đó không kịp phòng bị thét lớn một tiếng hôn mê bất tỉnh, mềm nhũn ngã xuống đất

Tên còn lại biết sự tình có biến, kêu to: " Đứa nào?", nói xong lấy dao găm ra một cước đá văng cửa.

Bên trong tối đen không có ánh đèn, tên đó mở hai mắt nhìn kỹ nhất thời lại chẳng nhìn được rõ ràng, nhưng Cố Trường Khanh ở lâu trong bóng đêm lại có thể đem bóng dáng của hắn nhìn được rõ ràng. Dao găm trong tay hắn còn phản xạ ánh sáng bên ngoài, Cố Trường Khanh bay lên tung một cước, đá bay dao găm trong tay hắn rơi xuống đất, nhưng một đá này cũng bại lộ chỗ cô trốn. Hắn hét lớn một tiếng hướng phía cô đánh tới.

Cố Trường Khanh biết nhóm Lão Đại tuỳ thời đều có thể trở về, không có thời gian cùng bọn chúng dây dưa nên Cố Trường Khanh xuống tay không chút lưu tình, cô cầm lấy mảnh thuỷ tinh hướng trên đùi hắn dùng sức đâm, hắn ăn đau kêu lên một tiếng ôm chỗ bị thương vội lùi lại. Cố Trường Khanh vứt bỏ mảnh thuỷ tinh xuống nhặt lên dao găm chạy ra bên ngoài.

Phía sau vang lên tiếng tru của người kia:

- Lão Bát, Lão Thập, nhanh đến đây, con điếm này chạy!

Cố Trường Khanh kinh hãi, cô nghĩ chỉ có ba người bọn chúng ở đây không nghĩ tới bên ngoài còn có hai người, hiện tại cô cũng bất chấp sợ hãi. Lôi kéo Khổng Ngọc Long chạy xuống dưới lầu. Trong đầu trống rỗng, trong lòng chỉ có một ý niệm, cô phải chạy. Cô không muốn ở đây chết trên tay những tên này!

Cô nắm chặt dao găm, cắn chặt răng.

Đến một người giết một người, đến một đôi giết một đôi!

Không phải ngươi chết thì chính là ta chết!

Cô lao xuống lầu một liền thấy hai tên nam nhân từ một bên lao tới, hai tên đàn ông này còn chưa kịp che mặt, bất quá Cố Trường Khanh cũng không thèm xem bộ dạng bọn chúng, Cô đẩy Khổng Ngọc Long vào góc tường, đem áo khoác vừa cởi từ trên người Lão Thất trùm lên đầu cậu, không cho cậu ta nhìn thấy cảnh đầy máu như vậy.

Sau đó quát một tiếng, nắm chặt dao găm hướng tới hai tên bắt cóc tiến lên, thầm nghĩ phải tốc chiến tốc thắng.

Một trong hai gã lấy đao ra chỉ vào cô, hét lớn :

- con đàn bà thối tha, mau buông tay chịu trói, nếu không ông một đao đánh chết mày.

Cố Trường Khanh mặc kệ hắn, hiện nay tiền chuộc còn chưa lấy tới, cô khẳng định bọn chúng sẽ không dám đánh chết cô !

Tên bắt cóc quả thật không dám đánh chết cô nhưng cũng không sợ làm cô bị thương. Hắn nhắm ngay chân Cố Trường Khanh bắn một phát súng, chẳng qua tốc độ chạy của Cố Trường Khanh quá nhanh, một phát này bắn không chúng .Chẳng qua chỉ trong nháy mắt như vậy, Cố Trường Khanh đã vọt tới bên người một tên bắt cóc giơ dao lên hướng về phía mặt hắn mà đâm, vẻ mặt đằng đằng sát khí, khí thế ngoan tuyệt! Giống hệt la sát !

Tên bắt cóc kia trong lòng phát lạnh, khí thế đã thua, lui ra phía sau từng bước may mắn tránh được một đòn này của cô. Cố Trường Khanh triển khai quyền pháp vịnh xuân như hình với bóng từng bước áp sát địch nhân, ra chiêu tàn nhẫn, từng chiêu đoạt mệnh. Tên bắt cóc kia chưa bao giờ gặp qua chiêu thức hung tàn như vậy nhất thời cũng rối loạn tay chân, mà bởi vì bọn họ hỗn chiến cùng một chỗ tên bắt cóc còn lại cũng không dám nổ súng sợ bắn nhầm người nhà, đành phải đem đao trên lưng lấy xuống, tiến lên tham gia chiến đấu.

Cố Trường Khanh thấy tên kia cũng hướng lại đây, chiêu thức trên tay nhanh hơn, dao găm sáng bóng loang loáng làm người ta hoa cả mắt, thừa dịp người nọ bị kiềm hãm thân, dao găm trong tay không chút lưu tình đâm xuống vai đối phương, ngập đến tận chuôi sau đó mới ngoan tâm rút ra, miệng vết thương lập tức ào ào đổ máu. Tên bắt cóc thảm thiết kêu ra tiếng, ôm miệng vết thương ngã ngồi xuống. Cố Trường Khanh không chút ngừng động tác, xoay người tung một cước vào tên còn lại tiếp theo lao qua đâm một nhát trên đùi hắn, máu tươi vung vãi khắp nơi, hắn đau đến kêu trời kêu đất.

Cố Trường Khanh từ trên người hắn lấy khẩu súng, tên bắt cóc muốn ngăn cản Cố Trường Khanh trừng mắt, đem đao nhắm ngay cổ họng hằn, tên đó kinh hãi lấp tức giơ hai tay lên. Cố Trường Khanh đứng lên lui ra phía sau, đao vẫn nhắm ngay cổ họng hắn, cô không dám ở lại lâu, nắm chặt tay Khổng Ngọc Long đang nhìn lén bên cạnh bỏ chạy. Phía sau truyền đến tiếng tên bắt cóc đau đớn rống lên :

- Con đàn bà thối, chúng tao nhất định sẽ bắt được mày, chờ mày rơi vào tay tao, tao nhất định cho mày đẹp mặt !

Cố Trường Khanh làm sao có thời gian để ý đến hắn, dắt Khổng Ngọc Long chay ra cửa lớn.

Hiện tại đúng là đêm khuya, ngoài cửa lớn là đêm đen, không thấy đèn đuốc, có thể thấy nơi này thực sự hẻo lánh. Cố Trường Khanh không phân biệt được hướng nam hay bắc, kéo Khổng Ngọc Long chạy về phía trước, chạy tới gần mới biết là rừng cây, bên trong nơi nơi đều là cây cối, không có đường rõ ràng. Cố Trường Khanh chạy phía trước, thầm nghĩ cách chỗ đó càng xa càng tốt. Cô tin tưởng chỉ cần đi thẳng về phía trước liền có thể rời đi cánh rừng này.

Cũng không biết đã chạy bao lâu, bỗng nhiên Cố Trường Khanh cảm thấy trên tay buông lỏng, tiếp theo phía sau vang lên âm thanh bùm một cái, cô quay đầu nhìn lại, thấy Khổng Ngọc Long ngã lăn trên mặt đất.

Thằng bé thấy Cố Trường Khanh nhìn mình, sợ cô tức giận lập tức chịu đựng cắn chặt răng muốn đứng lên. Nhưng có lẽ vì trong thời gian này vốn không được ăn uống tốt, thân thể suy yếu, hơn nữa chạy nhanh trong thời gian dài như vậy, sức lực sớm đã cạn kiệt, nhất thời muốn đứng nhưng lại đứng không nổi, thằng bé càng hoảng hốt òa khóc :

- Em không còn sức nữa, chạy không nổi. Chị ơi, chị đừng bỏ lại em, em rất sợ ! Huhu.

Cố Trường Khanh có thể chạy đến bây giờ cũng là vì ban nãy hoảng sợ, lúc này thả lỏng xuống cũng thấy cả người bủn rủn mệt mỏi vô cùng. Cô lau mồ hôi trên mặt, đi đến bên người Khổng Ngọc Long nâng cậu ta dậy, đồng thời cất giọng lạnh lùng :

- Không được phép khóc, bọn bắt cóc có lẽ sẽ đuổi theo, tiếng khóc của em sẽ làm bọn chúng phát hiện ra chúng ta !

Khổng Ngọc Long vội vàng che miệng lại, ngừng tiếng khóc.

Cô kéo cậu ta tiếp tục đi về phía trước :

- Không thể nghỉ ngơi được, hãy kiên nhẫn một chút cho dù là đi, chúng ta cũng phải đi xa một chút.

Khổng Ngọc Long đi được hai bước, hai chân run rẩy, nước mắt lại trào ra :

- Em... Em thật sự đi không nổi...

Cố Trường Khanh quay đầu nhìn nhìn cậu ta, thấy toàn thân thằng bé ta đều phát run, biết cậu không nói dối, không phải đang làm nũng quấy rối, lập tức thở dài kéo nó đến bên một thân cây ngồi xuống.

Khổng Ngọc Long dựa vào người cô nhưng vẫn gắt gao nắm chặt quần áo cô, làm cho Cố Trường Khanh vừa bực mình vừa buồn cười :

- Em giữ chị như vậy làm cái gì ?

Khổng Ngọc Long vẫn không buông tay, lại cúi đầu, âm thanh như muỗi kêu :

- Em muốn ngủ, nhưng là em lại sợ chị đi mất....

- Em vì sao lại sợ chị đi như vậy, không phải chị đã đáp ứng em, sẽ không bỏ lại em sao?

Khổng Ngọc Long cúi đầu càng thấp :

- Em trước kia đánh chửi chị...

Cố Trường Khanh hừ một tiếng. Khổng Ngọc Long vội nói :

- Sau này em sẽ không thế nữa! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro