Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đời mỗi người ít nhất sẽ có một lần phải đưa ra quyết định chọn lựa. Và chúng ta sẽ phải trả giá cho quyết định đó, sai một li thì đi một dặm. Làm phượng hoàng hay làm quạ đen âu cũng chỉ định đoạt bởi một khoảnh khắc.

 Chuyện hôm nay Thúy Kiều sẽ trốn đi cùng với Sở Khanh, Dương Lan đương nhiên nửa điểm cũng không tiết lộ.

Thúy Kiều đối với Dương Lan mà nói, là đồng bệnh tương lân, tự dưng nảy sinh thương xót.

 Chỉ là Thúy Kiều quá nhẹ dạ yếu đuối, suy nghĩ cũng không bạo liệt giống nàng, chung quy nàng vẫn không thể thân thiết. Vì vậy, nếu không phải chuyện lớn lao thì nàng mới có thể sẵn lòng đưa tay ra giúp đỡ một chút.

 Hi vọng lần này là Tú Bà sai, người không trả giá vẫn có thể vươn lên.

 Chuyến này đi cũng tốt, Thúy Kiều là cành phù dung tinh khiết vốn không thể dung hợp với những nơi như thế này. Nhưng Dương Lan nàng thì khác, nàng là cành cỏ dại, dù có mọc ở đầm lầy hay đất cứng, dù chà đạp hay dẫm nát thì vẫn có thể đâm rễ sống tiếp.

 Thế nhưng sáng nay vừa ra khỏi Dạ Bích lầu, Dương Lan đã đụng trúng ngay một người.

- Oa, tuyệt thế giai nhân! Lưu Nguyệt lầu từ bao giờ lại xuất hiện nhiều mỹ nữ đến thế này?

 Người kia nam nhân nhưng mặt mày trắng trẻo khôi ngô, toàn thân mặc y phục trắng bằng lụa thượng hạng trông rất sạch sẽ. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt láo liên, tròng mắt liên tục đảo còn lẫn một chút ý dục đục ngầu, Dương Lan đã lập tức tỏ ý đề phòng.

- Xin lỗi, ta có chuyện xin đi trước!

 Nàng tự nhủ thêm một việc chi bằng bớt một việc, miễn cưỡng tỏ ra lịch sự rút lui.

- Ấy, khoan vội! Nàng là người mới vào sao?

 Bạch y nam tử không chịu từ bỏ, bước một bước tiến lên, bộ dạng ngả ngớn dang tay chặn đường Dương Lan.

 Dương Lan nhìn nụ cười dâm đãng trên mặt hắn, nghiến răng cố nhịn. Tú Bà từng bảo, ở nơi này tốt nhất đừng tỏ ra thanh cao làm gì vô ích, chuyện đụng chạm trong giới hạn là điều khó tránh.

 Nghĩ thế, nàng cố gắng kiềm nén, nuốt xuống cơn ghê tởm.

- Ai nha, xem kìa cái bộ dạng cao lãnh, ta thích nha! Nhất định là người mới rồi, như vậy mới không biết đến "Nam thần ấm áp" Sở Khanh ta.

 Nam thần ấm áp cái bà nội nhà ngươi, bà đây mới tởm lợm cái danh xưng đó.

 Khoan đã!

- Sở Khanh?

 Hắn cùng cái Sở Khanh đòi dắt Vương Thúy Kiều chạy trốn sẽ không phải cùng một người?

 Thấy Dương Lan có vẻ kinh ngạc, Sở Khanh lầm tưởng nàng trước đây hẳn đã nghe qua của hắn "danh tiếng". Hắn cho rằng nàng cũng giống như những kỹ nữ kia, là người hâm mộ mình, tình nguyện cho hắn miễn phí "rũ rèm giường" thì tâm trạng cực kì sảng khoái.

- Ha ha, đúng vậy. Thế nào, có muốn ta tối nay đến giúp nàng làm ấm giường không?

 Sở Khanh đúng là một tên trăng hoa lừa tình đạt đến trình độ chuyên nghiệp. Bộ dạng đẹp đẽ như vậy, lời nói ngọt ngào như vậy, nụ cười lại ấm áp đến thế, thử hỏi nữ nhân nào không muốn ngã vào lòng hắn.

 Dương Lan nghe Sở Khanh nói xong thì bất chợt mỉm cười, nụ cười còn ti tiện hơn hắn gấp mấy lần.

 Nàng đột ngột tiến lên tiệm cận, quỷ dị nhón chân nói nhỏ vào tai hắn:

- Được! Chỉ sợ khi đến ngươi còn mang "nó", lúc đi đã phải nói lời tạm biệt!... Sao? Có tiếc không?

 Theo từng lời nói ra, bàn tay Dương Lan đồng thời để trên người Sở Khanh di chuyển từ mặt đến cổ, ngực, rồi xuống dưới...

- Không... thể... nào...

 Khi Sở Khanh thần trí thanh tỉnh thì Dương Lan đã đi mất dạng. Hắn một mình đứng trên trường lang run rẩy lấy chiếc khăn tay trong ống tay áo ra thấm thấm mồ hôi.

 Không thể nào!

 Vừa nãy nhất định hắn đã nhìn nhầm. Sao lại có nữ nhân còn sở hữu được nụ cười ti tiện hơn hắn. Đã thế, ánh mắt tuy mông lung mê hoặc nhưng ngập tràn âm u sát khí. Quá đáng sợ! Lần đầu tiên hắn thấy sợ hãi đến mức đó.

 Gặp quỷ rồi______

 Sở Khanh tự mình dọa mình, càng dọa càng sợ, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.


 Sau khi chứng thực ở chỗ Tú Bà một chút về Sở Khanh, Dương Lan khẳng định hắn cùng người muốn dẫn Thúy Kiều đi là một. Mười phần hết chín, Vương Thúy Kiều bị Sở Khanh lừa rồi.

 Nhưng khi đến nói với Thúy Kiều, nàng ta lại không tin, một mực bảo Sở Khanh đã có viết giấy kí hiệu với mình.

 Trước thái độ của Thúy Kiều, Dương Lan chỉ biết thở dài. Nàng thấy nàng ta đồng cảnh ngộ với mình, thực tâm giúp đỡ, lại bị người ta nghi ngờ nàng có ý ganh tỵ nên không muốn nàng ta chạy trốn.

- Đừng nói nữa, ta tin nhầm muội rồi! Có phải muội cũng muốn ta giống muội, không được sống tốt mà phải chôn thân ở cái chốn kinh tởm này?

 Ha, thì ra "Dòng đời đen bạc, ngươi tốt với họ chưa chắc họ muốn nhận chứ đừng nói đến mong đợi ngày họ tốt với ngươi. Thay vì đem lòng trắc ẩn không đáng một xu mang ra phân phát thì hãy dành thời gian mà đi nhà xí đều đặn, tốt cho dạ dày" của Tú Bà là đây.

 Thời gian này đi theo Tú Bà, nàng có khi bị Tú Bà tẩy nào mất rồi! Sao tự dưng lại thấy toàn bộ lời của bà ta đều đúng, lại còn có cảm giác sùng bái.

 Dương Lan không dây dưa khuyên nhủ nữa, mỉm cười chào tạm biệt Thúy Kiều rời đi. Nàng không có trách nhiệm đối với cuộc đời của nàng ta, không cần tự làm khổ mình. Hoàn cảnh bây giờ của nàng có tốt lành gì hơn. Chỉ chờ xem tạo hóa của Vương Thúy Kiều mà thôi.

 Tối hôm đó, Thúy Kiều quả thật cùng Sở Khanh bỏ trốn. Nhưng Lưu Nguyệt lầu của Tú Bà là nơi nào chứ, muốn đi liền đi sao? Bọn người Trần Vĩ Đình cũng không phải quân ăn hại, nếu không đã không được Tú Bà tín nhiệm đến thế.

- Thiên Lan, cô không đi xem kịch hay sao? Nghe nói Vương Thúy Kiều cùng Sở Khanh bỏ trốn bị bắt lại rồi. Bây giờ Tú Bà đang xử lí cô ta ở phía sân sau.

 Kỹ nữ tên Bạc Nhi vui vẻ chạy vào phòng Dương Lan rủ rê. Cô gái này tuổi vẫn còn trẻ nhưng rất lanh lợi, thức thời hiểu rõ quyết định của Tú Bà là không thể thay đổi, sớm chân nịnh nọt Dương Lan mới là thượng sách.

- Bị bắt rồi? Cả hai sao?

 Dương Lan bộ dáng không mấy ngạc nhiên, nâng tách trà lên uống.

- Không. Hình như chỉ có một mình Thúy Kiều. Nghe nói trong khi bị người của Trần Vĩ Đình truy đuổi, Sở Khanh đã giữa chừng thúc ngựa bỏ trốn, bị bắt tại trận chỉ có Thúy Kiều. Nhưng cô thật không đi xem sao, ở đó bây giờ tập trung rất nhiều người, náo nhiệt lắm đó.

 Bạc Nhi hí hửng lắc lắc tay áo Dương Lan.

 Dương Lan dù gì cũng là tuổi mới lớn, tính ham vui, sau hai ba lần chèo kéo của Bạc Nhi thì thuận ý theo nàng ta dời bước. Trước khi đi còn không quên phủ thêm chút phấn, đánh đậm thêm chút son.

 Sân sau vốn yên tĩnh của Lưu Nguyệt hôm nay thật rất nhiều người, phần đông là kỹ nữ, nô tỳ và người làm của Lưu Nguyệt đến xem chuyện vui.

- Khốn nạn, tiện nhân ngươi dám bỏ trốn sao? Hả? Uổng công ta đã cho cô ăn sơn hào hải vị, mặc lụa là gấm vóc, không biết tự lượng sức còn dám bỏ trốn?

Đi từ xa Dương Lan đã nghe thấy chất giọng chua chát của Tú Bà. Bà ta ngồi trên một chiếc ghế sứ, ở giữa vòng vây người xem lớn tiếng mắng nhiếc. Trên tay còn cầm một chiếc roi da, chập chập lại quất xuống.

 Thúy Kiều đầu tóc hơi rối quỳ phủ phục dưới chân Tú Bà, đau đớn liên tục khóc.

 Bên này, Bạc Nhi kéo tay Dương Lan chen qua đám người tìm được vị trí tốt, thuận lợi quan sát được toàn bộ.

- Hừ, cô khóc cái gì chứ? Ra vẻ thanh cao làm gì chứ? Không phải cũng bị tên Mã Giám Sinh phá thân rồi mới bán đi hay sao? Cô xem cô bây giờ so với bọn họ có khác gì nhau?

 Tú Bà nhìn Thúy Kiều đay nghiến, tay chỉ về phía đám kỹ nữ.

- Không phải đâu Tú Bà, là tôi bị lừa, bị Sở Khanh lừa.

 Thúy Kiều nước mắt lã chã, hai tay chấp lại cầu xin. Nàng ta từ nhỏ đến lớn sống êm êm đềm đềm, trướng rủ màn che, chưa bị đánh đập bao giờ. Hôm nay lại trước mặt nhiều người như thế, bộ dạng thật thê thảm bị đánh lại còn bị mắng chửi thậm tệ, cảm giác nhục nhã vô cùng.

- Sở Khanh? Lại còn lôi tên trăng hoa hay ăn quỵt kia vào đây ư?

- Ế ế ế, ai ăn quỵt của bà hả Tú Bà xinh đẹp?

 Sở Khanh bất thình lình từ đâu xuất hiện, tay cầm quạt giấy phe phẩy, bộ dáng rất tuấn tú nho nhã.

- Là các nàng ấy tình nguyện cho ta ngủ cùng mà! - Hắn ngả ngớn dựa đầu vào vai một kỹ nữ, dùng quạt vỗ nhẹ lên mặt nàng ta cưng sủng.- Nàng nói phải không, mỹ nhân?

 Tú Bà thấy kỹ nữ kia cư nhiên cứ thế mà gật đầu, càng tức giận mắng:

- Đồ cóc ghẻ thối tha, dụ dỗ bọn ngu ngốc đó chưa nói, lần này dám dẫn tiện nhân này bỏ trốn? Ta thấy ngươi chán sống rồi nên mới dám giở trò trên đất Tú Bà ta phải không?

- Ấy ấy, sao bà nặng lời! Người của Tú Bà sao ta dám động vào chứ! Chà chà, lại nói, bà kiếm đâu ra mỹ nữ xinh đẹp này vậy?

 Sở Khanh nhìn Thúy Kiều tội nghiệp ngồi dưới đất bằng ánh mắt phi thường ngây thơ, phi thường vô tội.

- Sở Khanh! Sao chàng lại nói thế, chàng đã hứa sẽ dẫn ta đi cơ mà!

 Thúy Kiều không thể tin nổi, quẹt nước mắt nhìn Sở Khanh trách cứ.

- Ai nha, ta nói vị mỹ nhân này. Ta quen biết nàng khi nào mà nàng đổ oan ta quá vậy? Ta có mọc thêm hai lá gan cũng không dám cướp người của Tú Bà nha.

 Sở Khanh nói dối mắt không hề chớp, chối đây đẩy. Gương mặt diễn xuất lại cực kì đạt, y như thật hắn đang bị oan.

- Ta vẫn còn giữ tờ giấy chàng ghi lại cho ta. Đây, là đây!

 Thúy Kiều không chịu buông tha, lập cập lấy tờ giấy lúc trước ra làm bằng chứng.

 Lúc này thì Sở Khanh gượng gạo hẳn đi. Quay mặt qua nhìn Tú Bà cười nịnh nọt:

- Tú Bà xinh đẹp, bà sẽ không vì một tờ giấy không rõ nguồn gốc mà nghi oan ta chứ?

Thúy Kiều nhìn bộ dạng Sở Khanh phũ phàng chối bỏ mà đau lòng, sợ hãi cùng xấu hổ. Đột nhiên trong mắt chợt thoáng qua tia sáng, nàng ta liền quay sang bắt lấy tay Dương Lan đang đứng gần đó.

- Dương Lan muội muội, muội mau nói giúp ta một lời. Rằng hôm qua ta đã có kể cho muội nghe chuyện này phải không? Ta bị lừa, ta bị lừa mà.

 Dương Lan vẫn đang âm thầm ngoan ngoãn đóng vai người ngoài cuộc, nay tự dưng chuyển biến, trở thành nhân vật chính rồi! Thế này hóa chẳng phải nàng là đồng phạm, biết mà không báo cho Tú Bà sao?

 Nghe Thúy Kiều nói, ánh mắt sắc xảo của Tú Bà liền như kim quang vụt cái chiếu lên người Dương Lan. Đám kỹ nữ xung quanh thấy mũi nhọn bây giờ nhắm vào Dương Lan, vui mừng khôn tả. Nàng vốn là cái gai trong mắt của họ, lúc này nàng gặp chuyện, không vui mừng thì còn đợi đến khi nào?

 Bên này, Dương Lan bị Thúy Kiều nắm chặt gấu váy, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, hết nhìn Tú Bà lại nhìn Thúy Kiều.

 Thúy Kiều ơi Thúy Kiều, ta đã nói trước mà cô không tin, còn nghi ngờ ta ganh tỵ với cô. Bây giờ không bơi được nữa, còn muốn kéo ta chết chung? Thật xin lỗi quá, ta không biết bơi càng không phải người tốt, ta hiện tại sợ chết lắm. Ngoại trừ yêu bản thân, ta không quản được người khác nữa đâu. Ta bị Tú Bà tẩy não rồi, bây giờ trong đầu chỉ lởn vởn câu nói của bà ta: "Người không vì mình, trời tru đất diệt. Bản thân lo còn không xong còn nghĩ gì đến chuyện đèo bồng." Chỉ trách cô phận không tốt!

- Kiều tỷ à, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy. Ta bây giờ không giúp được tỷ đâu!

 Dương Lan tuyệt tình, dứt khoát cúi xuống đẩy tay Thúy Kiều khỏi gấu váy của mình.

 Nàng mới không phải là bồ tát, lúc người ta cần thì gọi, không cần thì đạp bỏ, sau khi quay lại ngoắc tay một cái nàng liền chạy đến nguẩy đuôi.

 Thúy Kiều bị một động tác kia của Dương Lan làm cho tuyệt vọng, khóc càng lớn. Là nàng sai rồi, là nàng không nghe lời Dương Lan khuyên nhủ, một mực tin tưởng Sở Khanh mà bỏ trốn, bây giờ còn trách ai được.

- Này, sao cô ta gọi cô là Dương Lan?

 Bạc Nhi bên cạnh Dương Lan hỏi nhỏ.

- Tỷ ta đang hoảng loạn, thần trí mơ hồ, đừng quan tâm.

 Dương Lan đơn giản đáp.

- Không cần dài dòng truy cứu, bây giờ ta hỏi một câu cuối cùng. Cô có chịu tiếp khách hay không?

 Tú Bà chống nạnh nỏi.

- Không, ta không muốn làm kỹ nữ!

Thúy Kiều yếu ớt nói trong nấc nghẹn.

- Được lắm, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Vĩ Đình, đánh cô ta cho ta, đánh cho đến khi nào cô ta đồng ý mới thôi. Cho dù cô ta không đồng ý, đánh chết cũng không oan.

 Tú Bà xắn tay áo bực tức ngồi xuống ghế, má Cao nhanh nhẹn dâng trà.

 Vĩ Đình nghe lệnh, không hai lời liền nhận cây roi từ Tú Bà. Lúc hắn đi ngang qua Dương Lan thì nghe tiếng nói nhỏ:

- Thủ hạ lưu tình!

 Vĩ Đình không một biểu hiện đáp lại. Nhưng thấy hắn hơi đảo mắt, Dương Lan biết hắn đã đồng ý.

 Tuy nói thế nhưng "chừng mực" của Vĩ Đình cũng là quá mức chịu đựng của Thúy kiều rồi. Chỉ hai ba roi đã chịu không nổi, cuối cùng cuối đầu khuất phục, chấp nhận làm theo lời Tú Bà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro