Thần Nghi Quận Chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Trích Cổ Tạp Lục]
Hoa Thần Quốc, năm thứ 240.
Tiên đế băng hà, quần thần theo di chiếu đưa con trưởng là Hoa Thần Vũ lên làm Hoàng Đế. Lúc còn là Vương, Thần Vũ từng đính ước với trưởng nữ của một viên Ngoại Lang họ Chu, tên là Chu Linh Đan. Tình cảm mặn nồng không sao kể xiết, từng được phong vị là Nhất Phu Nhân(*). Nhưng khi Thần Vũ lên ngôi, Hoa Thần Quốc có điềm đại họa, dự đoán ở nước đối địch là Thiên Ngân xuất hiện bá tinh, trong vòng mười năm bá tinh này sẽ thôn tính Hoa Thần, gây họa diệt vong cho cả hoàng tộc. Kinh sợ trước lời phán, Thần Vũ đã đem thê tử yêu quý nhất của mình chính là Chu Linh Đan sang Thiên Ngân Quốc, ngoài mặt lấy lý do là cầu thân, nhưng trong ngấm ngầm bảo nàng phải tìm cho ra bá tinh rồi ngăn chặn nó, bảo vệ Hoa Thần và Hoàng tộc. Linh Đan xuất thân là con gái của một Ngoại Lang nắm giữ vô số của cải, nhưng vẫn là thường dân, chưa đủ thân phận để cầu thân nên Thần Vũ đã cho đổi họ của nàng thành họ Hoàng thất - tức Hoa Linh Đan - phong vị làm Quận Chúa, hiệu Thần Nghi, tráo đổi thân phận của nàng để dễ bề đưa vào nội đô của Thiên Ngân. Năm 241, Nhất phu nhân Chu Linh Đan chính thức không còn được nhắc đến, Thần Nghi Quận Chúa xuất giá đến Thiên Ngân.
Hoàng Đế Hoa Thần Vũ ngày đêm thương nhớ cắn rứt, đã cho bỏ phế ngôi Hoàng Hậu, không lập Phi, Hậu cung đứng đầu chỉ là Ngũ tần(*), dưới là Thập nhị Phu Nhân(*).
***
"Nhật ngộ hương quan hà xứ thị

Yên ba giang thượng sử nhân sầu"

Nàng đứng giữa nền đêm đen kịt, thơ thẩn muốn gói trọn Đại Thống vào trong ánh mắt này, cảm giác của con người trước lúc chia xa thường như vậy, có thể nặng như đá, hay nhẹ như mây? Phía sau có tiếng chân bước thật chậm rồi dừng lại, nàng không cần ngoái đầu nhìn cũng biết đó là chàng. Thần Vũ không dám cất tiếng gọi vì biết rõ, lỗi là ở chàng, kẻ phụ bạc là chàng, người đưa nàng vào tình thế này cũng không ai khác ngoài chàng. Mãi một lúc sau, chàng mới từ từ tiến lại, khoác chiếc áo long bào của mình cho nàng:

- Đan Nhi, chỉ cần bảo vệ được Hoa Thần, trẫm lập tức đến đón nàng trở về.

Linh Đan mím môi, khóe mắt run lên chực tràn một giọt nước long lanh.

- Thiếp biết hoàng thượng cũng là lo nghĩ cho đại cục, thiếp không trách.

Một câu nhẹ nhàng đâu chỉ thốt ra từ miệng nàng, đó còn là từ cõi lòng kìm nén bao điều, rốt cuộc cũng chỉ gói gọn trong hai từ "đại cục". Phải, chàng là vì đại cục, nàng cũng là vì đại cục, có trách chỉ trách tại sao số mệnh lại định đoạt một đại cục chia ly như thế ? Rối bời, Thần Vũ ôm chầm lấy thân thể vốn mảnh mai của Linh Đan, có phần hơi thô bạo như thể chỉ cần lơi lỏng một chút nàng sẽ vụt biến mất vậy, nụ hôn điên cuồng của tình yêu, nụ hôn giằng xé trái tim như một sự sai lầm, dù biết là đã sai nhưng vẫn lao đầu vào. Nước mắt nàng rơi xuống má như một hạt mưa trong trẻo, tâm trí tê dại đi, đây có phải là lần cuối nàng được chàng ôm hay không? Có phải là chút ngọt ngào ít ỏi giữa muôn vàn cay đắng sắp tới? Nàng sẽ ra sao, khi không có chàng, khi phải đối mặt với cả thế giới mà sau lưng không có lấy một bàn tay?

- Đan Nhi, vận mệnh của đất nước này thật sự nằm trong tay của nàng, trẫm không thể tin tưởng ai khác nên mới bất đắc dĩ trao đại cục cho nàng quyết định, chỉ cần nàng tìm được bá tinh, ta nhất định sẽ ngăn chặn nó, cứu được vương quốc này. Khi chúng ta có được thiên hạ, nàng sẽ là Thiên Hậu, trẫm sẽ là Thiên Đế, bên nhau giai lão bạch đầu, vĩnh viễn không phân ly nữa, có được không? Đan Nhi, nàng cứ ghét trẫm, cứ giận trẫm, nhưng xin tuyệt đối đừng nghi ngờ trẫm.

Ôm xiết nàng hơn, chàng xúc động:

- Trẫm, Hoa Thần Vũ, sẽ yêu Chu Linh Đan cả đời này.

Những lời non nước quả có sức mạnh ghê gớm, phút chốc nàng đã cảm thấy bình yên đến lạ trong vòng tay chàng, mải mê như nuốt từng lời chàng nói, một viễn cảnh đoàn tụ ấm áp hiện lên. Linh Đan khẽ đưa tay chạm lên gương mặt chàng:

- Hoàng thượng, thiếp sẽ nghi nhớ lời này.

Họ cùng nhau đi qua những tòa thành rộng lớn, nơi hai người đã từng rất quen thuộc, cùng nhau bước trên đoạn tường thành nhìn ra bốn bề bát ngát, sau này, chỉ là muốn những khoảnh khắc đơn giản thế này có lẽ cũng là quá khó, cảnh khuya ảm đạm, hai chiếc bóng lặng lẽ ôn lại từng khoảng thời gian hạnh phúc trong từng ngóc ngách Đại Thống Thành. Suốt đêm, cứ đi như vậy, có lẽ càng đi người ta sẽ càng đỡ đau lòng.

***

"Phụng thiên thừa vận,

Hoàng Đế chiếu viết,

Chiến sự giữa Hoa Thần ta và Thiên Ngân quốc đã trải qua mấy trăm năm binh đao không dứt, máu đổ thấu trời, thây chất cạn biển, trẫm cảm thấy đã tạo nên biết bao tội nghiệt, khiến cho dân chúng không an, nay muốn cải đổi, mượn sự cầu thân làm chỗ hòa hiếu muôn đời, cũng là để Hoa Thần trường tồn, hoàng triều đời đời được phồn thịnh, hai nước tương trợ lẫn nhau, phúc cho bá tánh.

Chu Linh Đan là đệ nhất mỹ nữ, tài hoa tột bậc, tư dung quốc sắc thiên hương, cả thiên hạ có một không hai. Quả là người thích hợp, có thể đảm đương trọng trách mà trẫm và muôn dân trao phó. Nay đổi thành họ hoàng thất là Hoa Linh Đan, tấn phong làm Quận Chúa, hiệu là Thần Nghi, lập tức khởi hành đến Thiên Ngân Quốc, truyền một trăm cấm vệ quân theo bảo vệ, mười cung nữ theo bồi giá, của hồi môn theo thể chế của Công Chúa mà làm. Phụ thân sắc phong làm Vệ Trung Vương.

Khâm thử. "

- Thiếp... thần nữ khấu tạ long ân!
Linh Đan ngẩng đầu đón lấy thánh chỉ, ánh mắt hai người lại chạm nhau lần nữa, nhưng nàng chỉ dám lướt qua một chút, sợ mình sẽ lưu luyến không nỡ rời đi, làm khó chàng. Bóng kiệu hoa dần khuất sau phố phường quanh co, Thần Vũ vẫn còn dõi mắt trông theo, cuộc chia tay không ai nói với ai lời nào, là do đêm qua đã nói đủ hay do chỉ cần nói một tiếng sẽ làm cho mọi thứ thay đổi, chàng sẽ không nhẫn tâm. Thần Vũ vẫn ám ảnh khung cảnh lúc nàng rời đi, màu áo dần xa tan vào khung cảnh rực rỡ về chiều của Đại Thống, biến mất vào quang cảnh nhộn nhịp hư vô.
***
Linh Đan trong bộ hỷ phục đỏ không thể lộng lẫy hơn, hai bên là hàng chục cung nữ, có người lạ có người quen, thay nhau trang điểm cho nàng, bộ trâm bằng vàng nằm yên trước mặt, sắc sảo tinh tế từng mũi điêu khắc. Nàng bất giác mỉm cười ngây ngô, lúc nàng lấy Thần Vũ cũng từng mặc bộ hỷ phục đẹp như bây giờ, thậm chí là đích thân chàng đã cài trâm lên cho nàng. Vậy mà giờ đây, vẫn là thành thân, nhưng là người nàng chưa từng gặp qua, hay thậm chí có thể nói là kẻ thù của nàng và toàn dân Hoa Thần.
Linh Đan theo cung nữ và thái giám dẫn qua một hành lang rộng, đã được trải đầy hoa hồng. Theo tục lệ của hoàng tộc Thiên Ngân, tân nương sẽ được dẫn đến chính điện của Trường Lạc. Giọng một thái giám cao vút vang lên:
- Thần Nghi Quận chúa Hoa Thần Quốc nhập điện!
Nàng bước vào, nền đá thấu qua hài vải truyền hơi lạnh vào từng bước chân nàng. Trên ngai cao chính là Thiên Ngân Hoàng Đế, tuổi ngoài tứ tuần, gương mặt nghiêm nghị không giấu nổi vẻ anh tuấn thiên bẩm, bên cạnh ngài có lẽ không ai khác chính là Hoàng Hậu, bên dưới, một nữ nhân cao quý khác đứng đan đôi tay trắng như ngọc vào nhau, nhìn vào phục sức và cách trang điểm, chắc phải là một phi tần cao cấp hơn vạn người.
Vị thái giám nhẹ đến bên Linh Đan, giới thiệu:
- Quận chúa, kia chính là Hoàng Hậu nương nương, còn đây là Hoàng Quý Phi nương nương.
Không cần để nói nhiều, nàng đã biết mình phải làm gì, vội cúi người hành lễ.
Nhưng đáp lại nàng là sự hờ hững của Hoàng Đế, vẻ vô tâm của hai vị "tỷ tỷ". Chỉ là ngày đầu tiên mà đã rắc rối lớn rồi đây...
- Trẫm nghe nói Thần Nghi Quận chúa của Hoa Thần Quốc mỹ lệ hơn người, nay gặp mặt quả thật như vậy. Hinh Tử, truyền ý chỉ của trẫm, Hoa Linh Đan thân phận cao quý, lập tức phong Quý Phi, hiệu lấy chữ Hoa, tức là đại diện giao hữu cho Hoa Thần Quốc vậy, ban kim bảo và Khôn Ninh Cung cho nàng ấy. Nô tỳ hầu hạ cứ để Quý Phi tự chọn, còn các cung nữ bồi giá thì giao cho ngươi tuyển lấy ba người làm tú nữ. 
- Nô tài tuân chỉ.
***
"Chu Linh Đan, đến đây cả thiên hạ có thể quên ngươi thật rồi.
Thần Nghi Quận chúa, ngươi cũng đáng để quên ở đây rồi.
Hoa Quý Phi... ta chỉ còn là Hoa Quý Phi, Hoa Linh Đan,... là ta."
***
Chú thích nè:
*Nhất Phu Nhân: các chức Vương trong hoàng thất, bao gồm Vương Gia và Thân Vương đều chỉ được lập tối đa 4 người thê tử, đích thê gọi là Vương Phi, kế đến là Nhất, Nhị, Tam phu nhân. Thần Vũ lúc làm Vương gia không lập đích thê, nên Linh Đan được xem như vợ cả của chàng.
*Ngũ tần: đều là thê thiếp dưới Phi vị. Gồm Quý tần, Thục tần, Hiền tần, Đức tần, Huệ tần.
*Thập nhị phu nhân: thê thiếp dưới Tần vị, gồm 12 người, đặt hiệu theo ý của Hoàng đế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro