Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên tay cầm cốc nước uống có hơi run run. Đôi chân cũng muốn đứng không vững, liên tục phải dựa vào bàn để chống đỡ thân thể. Vừa bước một bước, liền cảm nhận được bạch trọc từ trong huyệt khẩu lại trào ra càng nhiều. Vương Nguyên khó chịu lật đật đi thay quần lót khác, nhớ rõ ràng đã tắm rửa rồi, còn là Dịch Dương Thiên Tỉ giúp cậu tẩy sạch. Thế nào lại vẫn còn sót. Chẳng có nhẽ hắn ta phát tiết nhiều đến vậy, rửa không xuể.


Thiếu niên thở dài mệt mỏi, cả thân người nhức nhối cứ như bị bẻ gãy mất mấy đoạn xương sườn. Vương Nguyên nằm ì ra ghế không buồn động đậy, mắt liên tục xem chương trình hoạt hình ưa thích Gravity Fall.



Đột nhiên phía bên mép ghế trùng xuống, sau đó chính là bàn tay to lớn nóng rực chậm rãi di chuyển trên lưng. Nhẹ nhàng mà hữu lực xoa miết, giống như biết chỗ nào trên người Vương Nguyên đang khó chịu mà wuan tâm nắn bóp dịu dàng.


Người đó không ai khác ngoài Dịch Dương Thiên Tỉ đang tận tâm yêu chiều. Bàn tay nam nhân vừa đi đến bả vai, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên gáy cậu một cái, lại kéo sâu cổ áo ra liếm mút da thịt trắng nõn, khiến cho Vương Nguyên bất giác nổi da gà, miệng từ khi nào bật ra thanh âm nhờn dính.


Bờ vai bị nắm mạnh lật trở lại, Vương Nguyên cũng ngoan ngoãn phối hợp mà ôm lấy cổ hắn. Miệng lưỡi cùng Dịch Dương Thiên Tỉ triền miên quấn quyện. Đầu lưỡi dẻo dai uốn éo luồn vào cùng đầu lưỡi Vương Nguyên nghịch đùa, hắn mút nhẹ môi dưới cùng cắn khẽ day day. Vương Nguyên hô hấp giống như bị hút mất mà đột nhiên tốc hành, lồng ngực cũng không kìm được phập phồng bơm thêm không khí.


Gò má trắng trẻo dần đỏ hồng gợi tình, Dịch Dương Thiên Tỉ nhe răng cắn một ngụm đầy miệng cái bánh trôi ngọt ngào nằm dưới thân. Rồi lại hôn dần xuống mút mát đầu ngực phấn nộn, đầu lưỡi ram ráp cọ khe khẽ lên đỉnh khỏa đậu hồng. Bên tai ghe rõ thanh âm ư a dễ chịu như rót mật vào tai của thiếu niên.


"Con đói chưa, ta gọi đồ ăn đến?" Hắn nhìn Vương Nguyên khóe mi ẩm ướt nhục dục, đột nhiên hỏi một câu đầy sủng nịnh nhưng lại chẳng mấy liên quan đến tình hướng nóng bỏng lúc này. Nhận được ánh mắt lơ đễnh mơ hồ lại hơi khó hiểu quan sát lại mình. Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ cười khẽ mị hoặc, gương mặt nam tính sát gần, đặt lên trán Vương Nguyên một nụ hôn thanh thuần.


Cuối cùng đạt được mục đích, khiêu khích thành công Vương Nguyên rồi mới bỏ đi. Dịch Dương Thiên Tỉ mặc kệ cậu ngơ ngẩn nằm lỳ trên ghế, mặt như vẫn chưa hoàn hồn hẳn mà xụi lơ.

Vương Nguyên sau cùng rốt cuộc nhận ra mình bị lừa thì đã quá trễ mất rồi. Cậu đành hậm hực kéo lại vạt áo, lại giống đang dày vò cái áo thì đúng hơn. Qua một thời gian nữa mới bắt đầu bực bội vùi đầu vào gối tựa. Vừa dụi đầu vừa la hét thất thanh như bị dại qua lớp bông dày cộm.

***

"Sao, ông xin phép chưa, được đi không?"


Lại là Tiểu Vũ, cậu ta giữa giờ được nghỉ giải lao liền lôi đầu Vương Nguyên ra hỏi han. Lại còn bày ra vẻ mặt phấn khích vì chính mình đã được chấp thuận.


"Cái này...đi thì cũng có cho, nhưng mà phải dẫn theo người lớn, cũng bằng thừa à." Vương Nguyên nét mặt chẳng biết nên khóc hay nên cười. Tuy rằng có thể cùng bạn chơi xa, nhưng lại phải dẫn theo cha dượng. Cái kiểu đồng ý cho đi chơi này thật con mẹ nó kỳ quặc.


Có Dịch Dương Thiên Tỉ đi cùng thì còn quái gì tự do nữa, công bằng ở đâu cơ. Vương Nguyên uể oải nhoài người ra bàn, ôm một bụng ấm ức mà hận không thể giết chết ai đó cho hả dạ. Cuộc đời thật quá trớ trêu.


Đến cuối tuần là theo lịch trình mà nhà trường đã đề ra. Vương Nguyên từ tờ mờ sớm đã bị cha dượng kéo dựng dậy. Cặp mắt lờ đờ nhìn hắn đã ăn mặc chuẩn bị đâu vào đấy, vali đựng đồ đạc cũng xếp kỹ gọn gàng để một bên. Có mỗi mình cậu là còn chưa ra đâu vào với đâu, trước hôm đi chơi còn cố mà dán mắt vào điện thoại buôn chuyện tới tận sáng.


Kết quả là bây giờ trong nhà vệ sinh được hắn ôm vào lòng, miệng há đủ rộng để người kia giúp mình đánh răng. Nếu để cậu tự mình chuẩn bị, chắc chắn là vừa kịp đón khói xe.

"Nhả bọt ra."

Vương Nguyên vẫn cứ ngậm, mắt nhắm nghiền ngủ mê mệt. Bị Dịch Dương Thiên Tỉ lay lay mà người nghiêng ngả một trận.


"Dậy đi, nhả bọt kem ra. Này! Con nuốt rồi đấy à?" Hắn giật mình bóp miệng cậu, rõ ràng vừa nhìn thấy cổ họng Vương Nguyên nâng lên hạ xuống.

Cổng trường mở rộng, đỗ một dãy dài xe buýt 70 chỗ từ tít trong sân trường ra đến bên ngoài. Mấy đứa học sinh đứng cạnh nhau tíu ta tíu tít trò chuyện.


Xe hơi Dịch Dương Thiên Tỉ vừa đổ vào gara, Vương Nguyên đã mở bừng mắt, coi một màn náo nhiệt trước mắt mà cứ không ngừng nhảy nhảy phấn khích. Chưa kịp đợi hắn lấy ra vali, đã ba chân bốn cẳng hòa vào với đám đông tìm bạn.


Cha dượng cứ thế bị bỏ mặc tự xách đồ cho cả hai, nét mặt vậy mà không có đen tối như mọi khi vẫn bị Vương Nguyên phật ý. Chắc có lẽ là phải gặp các vị phụ huynh khác, hắn mới bất đắc dĩ thu liễm một chút.


Từ trong hàng ngũ các bà mẹ đã đứng tuổi, đột nhiên xuất hiện bóng dáng một nam nhân kể cũng có chút mất mặt. Vậy mà Dịch Dương Thiên Tỉ không hề nao núng, ngược lại còn vô cùng thoải mái trò chuyện mở lời với các vị kia. Thậm chí còn hòa nhập nhanh tới đáng kinh ngạc.


Người đàn ông tuổi còn trẻ, lại mang gương mặt xuất sắc như vậy, khó tránh các cô giáo trẻ ở gần đấy cứ bị thu hút. Lò dò lò dò tiến tới gần nhập vào làm một với nhóm phụ huynh cạnh hắn mà bắt chuyện. Lại liên tục trưng ra vẻ mặt ái mộ, thi thoảng còn đỏ ửng hai má mỗi khi bắt gặp ánh mắt Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn lại nữa chứ.


Vương Nguyên đang giỡn banh trời với lũ bằng hữu, khóe mắt vừa bắt gặp hắn bủa vây xung bạt ngàn phụ nữ. Nụ cười tươi tắn trên miệng không rõ vì sao cứ nhạt dần, rồi chuyển hẳn sang cười nửa miệng khinh thường.


"Vương Nguyên, sao mặt mày khó coi thế, ông không khỏe à?"

Vương Nguyên lắc đầu gạt đi bàn tay đang dò dẫm má mình, lại hướng thẳng chỗ cha dượng đang đứng. Trùng hợp Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đang nhìn lại, cậu đương mỉm cười với người kia. Vậy mà hắn cứ thế vô tâm không thèm để ý, tiếp tục đáp lời các phụ huynh khác. Làm Vương Nguyên vì vậy mà mang tâm trạng bực bội ngồi trên xe, càng khó chịu hơn khi mà nửa ngày cũng không thấy mặt hắn đâu.


Mãi đến trạm nghỉ chân 15 phút để nạp nhiên liệu, cậu rốt cuộc chịu không nổi chạy đi tìm hắn. Cuối cùng thì sao, người ta là ngồi trên xe ăn bánh trái các cô các dì kia tặng. Cười đến sáng lạn đất trời. Mỗi khi ở gần Vương Nguyên cũng không có vui vẻ tít mắt đến vậy.


Vương Nguyên chính là tức a tức. Không hiểu sao mà tức đến muốn lăn lộn ra đất, miệng rủa xả Dịch Dương Thiên Tỉ đáng ghét, cái đồ ong bướm trăng hoa. Cậu hận.


Hai tiếng sau xe cập bến khu nhà trọ trên núi. Ngày hôm nay trùng hợp lại đổ cơn mưa, không khí có hơi lành lạnh xoa dịu cái nắng hè gay gắt. Vương Nguyên cầm ô đứng bên dưới cổng nhà trọ chờ xe của Dịch Dương Thiên Tỉ cập bến rồi mới chịu đi vào.



Hắn phải xách hai cái vali đựng toàn quần áo, lưng cũng đeo ba lô đen cũng hơi phồng. Thấy bóng dáng gầy nhỏ đang đứng dưới trời mưa chờ mình. Sắc mặt không rõ biểu hiện vui hay buồn mà đi tới.

"Không vào cùng các bạn, đứng đây làm gì để bị ướt hết người?"

Giọng nói trầm thấp hòa cùng âm thanh xào xạc của hạt nước vỗ vào lớp vải dù. Cơn gió man mát thổi tung mái tóc vuốt keo nam tính của hắn, đôi chỗ rời rạc khỏi nếp mà che khuất một bên mắt. Vương Nguyên không chần chờ với tay lên, gót chân kiễng một hồi mới tới nơi, đem tóc mai tán loạn vuốt lại gọn gàng như cũ mới thỏa mãn.


Thầy giáo đang xếp phòng cùng các bạn trong kia. Vương Nguyên ngược lại chỉ nghe ngóng bên tốp phụ huynh xếp phòng. Nghe nói vì Dịch Dương Thiên Tỉ là đàn ông nên được xếp phòng riêng. Cái đó cũng không có gì quá đáng hay bất công cả, dẫu gì cũng là tự hắn bỏ tiền ra. Các vị trung niên kia nếu thích cũng có thể bỏ thêm tiền mà thuê phòng riêng.


"Vương Nguyên, em cùng phòng với Tiểu Vũ và Tiểu Tân nhé?"

Tiếng nói thầy giáo đánh thức cậu, kéo cái tai đang hóng hớt của Vương Nguyên quay về. Rồi lại như có như không liếc nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ xin ý kiến, hẳn còn sợ hắn không cho phép cùng bạn nam khác ở chung phòng.


Hắn chắc cũng đoán được nội tâm Vương Nguyên, tùy ý nói theo ý muốn của cậu, hắn không có ý kiến.

Thế nào lại khiến Vương Nguyên cảm thấy bối rối, cậu còn có chút mong chờ Dịch Dương Thiên Tỉ phản đối. Cậu muốn chung phòng với hắn cơ.


"Em...em sao cũng được."

Nhìn sang người kia, chỉ thấy hắn quay đi nơi khác nói chuyện điện thoại. Đôi mắt Vương Nguyên chùng xuống thấy rõ, tâm trạng cũng chẳng còn vui vẻ háo hức nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro