Chương 05-06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 05: CÁC NGƯỜI ĐỀU LÀ NGƯỜI TỐT

Có người nhân lúc mình không thể cử động hôn mình, trừ phi kẻ nọ là người yêu mình, nếu không thì là ai cũng đều cảm thấy cao hứng không nổi.

Dịch Dương Thiên Tỉ có cảm giác mình bị mạo phạm, thậm chí là vô cùng chán ghét, nhưng cảm xúc ấy vừa sinh ra, lại lập tức biến mất ngay khi bắt gặp thiếu niên dùng ánh mắt vô cùng thoả mãn nhìn chính mình.

Ánh mắt của thiếu niên thật sự là sạch sẽ vô cùng, không có một chút tình dục nào, thậm chí khiến Dịch Dương Thiên Tỉ cảm giác bản thân mình chán ghét người này quả là mạc danh kỳ diệu.

Nụ hôn này... quả thật không khác gì cái lần bị thằng con trai năm tuổi của cấp dưới bôi đầy mặt nước miếng, tuy là y lập tức lau nước miếng ngay sau đó, nhưng mà y đối với đứa bé béo tròn tròn kia không hề có nửa điểm chán ghét nào.

Nên giờ phút này, y cũng không có cách nào chán ghét thiếu niên đang bám trên người mình kia.

Tâm tình yên tĩnh trở lại, Dịch Dương Thiên Tỉ lại nhanh chóng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp —khoang miệng bỗng nhiên trở nên đắng chát, giống như có cái gì đó thông qua nụ hôn lúc nãy bị nhét vào miệng của mình.

Phản ứng đầu tiên là độc dược, nhưng ánh mắt của thiếu niên rất sạch sẽ, sạch sẽ đến nỗi khiến y không muốn hoài nghi... Mà cũng ngay lúc này, Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên cảm giác thân thể tựa hồ tuỳ lúc đều có thể sụp đổ của mình giống như được rót vào một dòng nước ấm áp, khiến cho những vết thương nhanh chóng khép lại...

Dù cho năng lượng trong cơ thể vẫn như trước kiên trì phá hỏng khối thân xác này, nhưng có dòng nước ấm kia có thể khiến cho y cố kiên trì một thời gian ngắn... Thiếu niên nọ, rốt cuộc là cho y ăn cái gì?

Dịch Dương Thiên Tỉ có hơi kinh ngạc không rõ, lại biết được một điều, thứ kia có lẽ là thứ tốt, mà thiếu niên đang ôm mình... y cảm giác thiếu niên thật sự thích mình, hoàn toàn không hề giống như giả vờ.

Bộ dạng lúc này của y cỡ nào đáng sợ, trên người không có một tấc da thịt bình thường, thiếu niên lại có thể "thâm tình" nhìn mình như vậy... Dịch Dương Thiên Tỉ cảm giác trái tim mình đột nhiên nảy lên một cái.

"La Y, không.. Vương Nguyên à, cậu có sao không?" Thẩm Thu Thạch đứng bên ngoài hỏi vào, bà không dám bước đến gần, bởi bà không có cách nào chống đỡ được năng lượng bạo động chung quanh con trai mình.

"Tui hổng sao, tui muốn ở lại đây, có phải nếu tui gả cho Nguyên soái thì tui hông cần đi đâu không?" Vương Nguyên quay mặt lại nói, ngón tay âm thầm duỗi duỗi bò từ một cái miệng vết thương đang chuẩn bị khép lại trên thân thể người nọ sang một vết thương đang mở khác, đồng thời dùng cả người mình dụi khắp người Dịch Dương Thiên Tỉ, dụi cho máu trên người Dịch Dương Thiên Tỉ toàn bộ đều dính lên người mình.

Cậu là nhân sâm tinh, lợi hại hơn so với nhân loại, nhân loại chỉ có miệng mới có thể ăn, còn cậu cả người chỗ nào cũng ăn được!

Thẩm Thu Thạch nghe Vương Nguyên trả lời, ánh mắt bất giác chua xót, rất nhiều người sùng bái con trai mình, lúc con trai mình gặp nguy hiểm bọn họ cũng sẵn sàng liều mình giúp đỡ nó, nhưng với tình huống hiện tại của nó, lại không ai dám mạo hiểm tiếp cận...

Nếu như là lúc trước, Thẩm Thu Thạch có lẽ bởi vì vậy mà không thích đứa bé này, nhưng vào hoàn cảnh này, bà lại bị xúc động.

Daino nghe thấy cũng vô cùng khiếp sợ, đột nhiên cảm giác bản thân mình lúc trước quá mức vô sỉ—— mình tại sao lại cảm thấy Vương Nguyên không xứng với Nguyên soái? Bản thân mình ngay lúc này cũng chưa chắc đã dám nhào về phía Nguyên soái như vậy mà không có chút do dự nào, Vương Nguyên lại có thể làm được. Lúc này Nguyên soái bộ dạng có hơi đáng sợ, nhưng thiếu niên cũng không hề ghét bỏ...

Vài vị thân binh còn lại, bất tri bất giác nhớ tới một cụm từ truyền lại từ văn hoá cổ xưa— crazy fan... Vị thiếu niên Kayi này, tuyệt đối là crazy fan của Nguyên soái, cho nên mới không thèm bận tâm tới tính mạng lẫn an nguy của bản thân nhào tới ôm lấy Nguyên soái.

Tất nhiên, mặc cho bọn họ lúc này đang tự hành não bổ cái gì đi nữa, ngay tại thời điểm này, toàn bộ nghi ngờ của họ đối với Vương Nguyên cũng hoàn toàn biến mất.

Trên thế giới này, dù cho có gián điệp không thèm để ý tới tính mệnh của mình, cũng không có cái gián điệp nào bất kể tính mạng đi quấn lấy một kẻ sắp chết cả.

Huống hồ gì, Nguyên soái hiện tại vẫn còn là uy danh vô cùng, nhưng Dịch gia bởi vì không còn người nối nghiệp, đã muốn bị bài xích khỏi giới trung tâm của Liên bang.

"Nơi này nguy hiểm lắm, mau ra ngoài đi." Dòng nước ấm khiến cho cơ thể sinh ra một chút khí lực, Dịch Dương Thiên Tỉ lên tiếng nói. Dù cho người này bởi vì dị năng nhu hoài nên không bị năng lượng bài xích đẩy ra ngoài như mẹ của mình, nhưng vẫn là bị xung kích bạo động khiến cho quần áo lẫn da thịt bị cắt nát, nếu như bất cẩn có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Không sao, da tui dày lắm." Vương Nguyên nói thẳng, nhưng cũng là lời nói thật. Lúc nãy nếu đổi là một người bình thường nhào tới, sợ là đã bị năng lượng xung kích xé nát thành từng mảnh từ lâu rồi. Vương Nguyên thì khác, tuy là cậu vẫn luôn duy trì bản thân mình tươi non mọng nước, nhưng tích tụ hơn mười vạn năm, vỏ ngoài dày lắm.

Có người tự nói mình như vậy sao? Đứa nhỏ này thật là rất khờ... Ai cũng bảo người Kayi chỉ số thông minh thấp, có lẽ thật là như vậy đi... Nhưng mà dù cho chỉ số thông minh có thấp, gương mặt tươi cười chân thành sạch sẽ như vậy vẫn sẽ khiến ai nhìn cũng thích. Dịch Dương Thiên Tỉ hơi hơi câu khoé miệng, vừa định nói gì đó, trong cơ thể lại bắt đầu bùng nổ nhiệt lưu lan tràn khắp nơi, khiến cho cơ thể bắt đầu co rút, không cách nào mở miệng nói tiếp được.

Vương Nguyên thấy vậy lại quấn chặt hơn, một vài căn tu nhỏ như sợi tóc bắt đầu di động khắp nơi thu thập máu của Dịch Dương Thiên Tỉ, lại thuận tiện theo máu hút ra không ít tức nhưỡng.

Cậu tựa như một gốc cây cỏ lăn bởi vì khô hạn mà lăn lộn theo gió, giờ phút này rốt cuộc tìm được một khối thổ địa phì nhiêu, liền lập tức như cơ như khát mà hấp thụ chất dinh dưỡng cùng hơi nước.

Tất nhiên, cũng bởi vì vậy mà cậu không thể tránh né được mà bị năng lượng bạo động làm cho bị thương, nhưng là vì có tức nhưỡng, mấy vết thương ấy lập tức khép lại, cả máu cũng không kịp chảy ra, chỉ có một đoạn căn tu bị cắt rời ra.

Lấy đoạn căn tu kia nhai vài cái, Vương Nguyên một lần nữa dùng miệng mình nhét vào miệng Dịch Dương Thiên Tỉ.

Bởi vì vị Nguyên soái này, mình vừa bị thương thân vừa bị mất máu, trả giá không ít rồi, nhất quyết không thể bị đuổi đi!

***

Dịch Bằng vẫn luôn ngồi chờ thê tử mang người Kayi kia tới gặp mình, nhưng chờ mãi không thấy bóng người đâu, liền tự mình lại đây xem xét, kết quả thấy được... Con trai mình bị sàm sỡ?

Thẩm Thu Thạch mãi đến lúc thấy trượng phu của mình, mới giật mình hồi thần, lại lần nữa thấy được... con trai mình bị sàm sỡ.

Khoé miệng hơi giật giật, Thẩm Thu Thạch nói "Vương Nguyên mau ra đây, coi chừng bị thương bây giờ, ra đây chúng ta đi thay quần áo."

"Mấy người hông đuổi tui đi?" Vương Nguyên tò mò nhìn ra ngoài.

"Không đuổi." Thẩm Thu Thạch nhìn Vương Nguyên một thân đầy vết máu cùng với quần áo rách tung toé nói. Đứa bé này thích con mình như vậy, mình nhất định phải đối xử với nó thật tốt, phải xem nó như con của mình mà đối đãi.

Vương Nguyên nghe vậy gật đầu, liền từ trên người Dịch Dương Thiên Tỉ trượt xuống dưới đất, mới đi vài bước, cậu lại quay đầu nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ nói "Lát nữa tui lại đến." Bây giờ một ít tức nhưỡng rơi ra từ trên người Dịch Dương Thiên Tỉ cùng năng lượng có thể hấp thu được xung quanh đều bị cậu nhét vào người, trong chốc lát không tiêu hoá hết được... Tuy là cậu rất muốn dính lấy người này, nhưng rời đi một chút cũng không sao.

Hơn nữa, sư phụ từng nói, ở trong thế giới của con người, không được phép trần truồng.

Vương Nguyên đi vài bước lại quay đầu nhìn một cái, cả người lưu luyến không rời bước ra khỏi toà phòng, sau đó liền bị Thẩm Thu Thạch dùng nhất kiện quần áo bao lấy "Lúc nãy cậu không muốn sống nữa sao mà làm như vậy?"

"Tui hông sao." Vương Nguyên đáp.

"Không sao cái gì mà không sao? Chảy máu nhiều như vậy..." Thẩm Thu Thạch đưa tay chỉ chỉ vết máu trên chân Vương Nguyên. Lúc nãy Vương Nguyên đi vào, bà tận mắt nhìn thấy năng lượng cắt vỡ da thịt trên chân của thiếu niên.

Tuy bà không biết tại sao Vương Nguyên lại giống Thiên Tỉ, vết thương vừa hiện ra liền khép lại, nhưng lại biết cảm giác kia khó chịu đến cỡ nào.

"Mấy vết máu này đều là của Nguyên soái." Vương Nguyên nói, lúc nãy cậu dùng cả người dụi cho máu đều dính lên người mình, bây giờ mấy nơi dính máu đều cảm giác thư sướng vô cùng.

Thẩm Thu Thạch nghe vậy chỉ nghĩ là Vương Nguyên an ủi mình, lau nước mắt bảo "Cậu từ Liên minh tự do đến, chắc là mệt lắm rồi, trước hết đi tắm một cái đi, tắm xong ăn một chút rồi đi ngủ."

Vương Nguyên gật đầu, lại chỉ vào phòng của Dịch Dương Thiên Tỉ "Tui muốn ngủ ở chỗ kia!"

"Chỗ đó?" Thẩm Thu Thạch sửng sốt, muốn cùng con trai mình ngủ chung? Đứa bé này cũng quá phóng khoáng... không không, là quá mức không sợ chết!

"Tui muốn ăn thiệt nhiều thiệt nhiều hồ hồ, à đúng rồi, Nguyên soái cũng phải ăn cái gì đó, Nguyên soái nhất định cũng rất đói." Vương Nguyên lại bảo, Nguyên soái kia tuy là trong cơ thể chứa rất nhiều năng lượng, nhưng nếu thể xác bị phá huỷ, dựa vào năng lượng kia không thể bổ sung được "Nguyên soái chảy máu rất nhiều, phải ăn cái gì bổ máu, ăn thiệt nhiều."

Trong cơ thể Dịch Dương Thiên Tỉ chứa đựng chính là tất cả năng lượng mà nữ vương trùng tộc vì sinh sản hậu đại mà gom góp, suốt hai tháng nay quả thực là không có ăn cái gì, nhưng vẫn như cũ không có việc gì, cho nên cả đám người đều quên mất việc phải ăn này... Lúc này lại là một đứa bé mới tới nhắc nhở bọn họ... Thẩm Thu Thạch trong nháy mắt tự trách bản thân mình vô cùng, Dịch Bằng đứng bên cạnh cầm lấy tay bà.

Xung quanh Dịch Dương Thiên Tỉ năng lượng bạo động rất dày đặc, ngay cả châm dinh dưỡng vào cơ thể cũng không có cách nào châm được, bọn họ cũng là không có biện pháp.

"Tui ăn xong rồi, sẽ đi đút cho Nguyên soái ăn!" Vương Nguyên nói tiếp, người này chính là phụ mẫu áo cơm tương lai của mình, nhất định phải nuôi cho thiệt tốt!

"Cảm ơn, sau này liền nhờ cậu chiếu cố Thiên Tỉ." Thẩm Thu Thạch khoé mắt ngấn lệ.

Nghe được lời này của Thẩm Thu Thạch, Vương Nguyên hai mắt sáng rực "Không cần cảm ơn, các người đều là người tốt!" Đám người Daino cứu mình lúc mình từ khe thời không văng ra, mang mình tới nơi này, người này lại đưa "tức nhưỡng" cho mình chăm sóc, bọn họ đều là người tốt! Tốt giống như sư phụ mình vậy!

CHƯƠNG 06: DỊ NĂNG CỦA NGUYÊN SOÁI

Vương Nguyên được đưa đi tắm rửa.

Tất nhiên là cậu không nỡ rửa máu dính trên người mình, ngược lại có bao nhiêu liền hấp thu bấy nhiêu, có điều là nhất thời không tiêu hoá hết được, cho nên chỉ có thể chứa trong thân thể.

Sau khi hấp thụ xong, cậu mới bắt đầu vui vẻ lăn lộn trong bồn tắm lớn chứa đầy nước, cậu hiện tại không cần hơi nước cho lắm, nhưng đối với bất cứ thực vật nào mà nói, có thể nằm lăn trong nước là một chuyện thoải mái vô cùng, nếu có thể bỏ cái loại hồ hồ như cháo ăn trên phi thuyền pha vào nữa thì càng tốt.

Chỉ cần là ngâm nước, sẽ khiến Vương Nguyên phình to mập mạp...

Tắm rửa xong, dưới sự hướng dẫn của quản gia, Vương Nguyên xuống dưới lầu dùng bữa.

Ấn tượng đối với Vương Nguyên rất tốt, nên Thẩm Thu Thạch chuẩn bị rất nhiều món ngon cho Vương Nguyên... Nhưng mà, thân là một củ nhân sâm chưa bao giờ nếm qua thực vật của nhân loại Vương Nguyên mà nói, mấy cái đĩa đựng đầy rau dưa cùng thịt chỉ khác nhau màu sắc này hoàn toàn kém xa so với cái loại cháo hồ hồ bị gọi là cơm dinh dưỡng kia.

"Có cháo... à có cơm dinh dưỡng không?" Vương Nguyên tò mò hỏi, cậu tính một chút, cả bàn thức ăn này phỏng chừng cũng liền tương đương với mười phần cháo hồ, ăn hết cũng không đủ dính kẽ răng, hơn nữa còn là không thể hấp thu mà phải tự mình nhai nuốt.

Trước một bàn thức ăn màu sắc mùi vị đều mười phần như vậy mà lại đòi ăn cơm dinh dưỡng? Thẩm Thu Thạch khó hiểu nhìn Vương Nguyên.

"Vương Nguyên thiếu gia nếu muốn ăn cơm dinh dưỡng, tôi đi chuẩn bị ngay." Nghe vậy, quản gia đứng cạnh lại lập tức phản ứng trả lời. Ngay sau khi thấy Vương Nguyên yêu thích quan tâm thiếu gia nhà mình cỡ nào, hình tượng Vương Nguyên trong lòng quản gia lập tức kéo lên vù vù, bởi vậy quản gia còn cố ý hỏi Daino Vương Nguyên thích ăn cái gì.

"Ùa." Vương Nguyên nhìn quản gia, hoàn toàn không keo kiệt tặng cho một nụ cười toe toét.

Gương mặt của của lão quản gia nháy mắt cũng cười đến đầy nếp nhăn, quản gia vốn không có con, lúc trước luôn xem Dịch Dương Thiên Tỉ như con của mình mà chăm sóc, nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ trưởng thành quá nhanh, nháy mắt liền không cần tới quản gia chiếu cố, sau quản gia cũng không kết hôn sinh con... Bây giờ nhìn thấy Vương Nguyên nho nhỏ xinh xinh, liền hận không thể bưng trên tay mà yêu thương.

Ngốc chút khờ chút thì sao, con nít thôi, đứa nào chả như vậy?

Lão quản gia một hơi mang lên hai mươi phần cơm dinh dưỡng. Thẩm Thu Thạch nhìn số lượng kinh ngạc vô cùng, Vương Nguyên lại cười đến càng tươi hơn "Cảm ơn, ngươi tên gì?"

"Vương Nguyên, gọi quản gia là ông đi." Thẩm Thu Thạch nói.

"Cảm ơn ông!" Vương Nguyên lập tức nghe theo, lúc trước Daino chỉ cho cậu mười tám phần, quản gia này một lần liền cho cậu hai mươi phần, phần nào cũng thật là chất lượng, đúng là người tốt!

"Vương Nguyên, cơm dinh dưỡng mùi vị không được cho lắm, nếu ăn không được thì bỏ đi ha." Thẩm Thu Thạch dặn dò.

Vương Nguyên một hơi húp sạch ba phần...

Ăn một lèo hai mươi phần cơm dinh dưỡng, Vương Nguyên thoả mãn chùi mép "Thức ăn cho Nguyên soái chuẩn bị xong chưa? Tốt nhất cũng làm thành cháo hồ như vậy nè, ăn vừa mau lại tiện!" Vương Nguyên nói, loại cháo như vậy vừa ăn vào liền hấp thu ngay lập tức, đối lại thành thịt khối rau dưa liền không nhanh như vậy, quả là thứ tốt khó gặp, hơn nữa mùi vị cũng được lắm.

Chẳng lẽ đứa bé này muốn ăn cơm dinh dưỡng là vì nhanh gọn sao? Thẩm Thu Thạch mang thuốc bổ máu cùng thuốc nén dinh dưỡng protein xuống, lại chủ động cầm tay Vương Nguyên nói "Chúng ta cùng nhau đi qua, tôi giúp cậu kiếm một cái bình mớm dược."

Bởi vì tình huống hiện tại của Dịch Dương Thiên Tỉ có chút đặc thù, cho nên bọn họ không những bày bố rất nhiều trên đảo này, còn cho hết thảy người giúp việc trong nhà đều nghỉ, bởi vậy hết thảy chuyện lớn nhỏ trong nhà bây giờ đều là phải tự mình làm.

Vương Nguyên gật đầu, nhìn Thẩm Thu Thạch, ánh mắt đầy vội vàng, chỉ hận không thể lập tức nhào tới chỗ Dịch Dương Thiên Tỉ. Cậu không thể để một người đựng nhiều tức nhưỡng như vậy chết đi được!

Vương Nguyên chỉ vội cứu người, lại quên không nghĩ tới vị Nguyên soái kia dù có chết, tức nhưỡng cũng sẽ không biến mất, lúc đó ngược lại muốn dùng cũng càng dễ dàng hơn.

***

Sau khi nuốt vào thứ không biết là vật gì lại tràn đầy vị đắng kia, Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy thân thể của mình khá lên một chút, đối với việc khống chế năng lượng xung quanh cũng tăng lên.

Lúc trước khi vừa trở lại Thủ Đô tinh, y cũng từng tiếp nhận trị liệu, nhưng thân thể lại càng lúc càng tệ hơn, thậm chí còn xuất hiện tình trạng tự bạo. Y cục tổng bộ từng kết luận là nếu thật tự bạo thì phạm vi cũng sẽ không lớn lắm, hoàn toàn có thể khống chế, nhưng y vẫn là không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.

Có lẽ nên nhân lúc năng lượng xung động trong cơ thể yếu đi, khả năng va chạm đến phi thuyền giảm xuống, bảo người đưa mình rời khỏi đây?

Chỉ là có hơi tiếc linh dược kia, thứ có được hiệu quả như vậy, nếu không phải cho mình ăn mà dùng vào việc khác, có khi cứu được nhiều người hơn cũng nên.

Dịch Dương Thiên Tỉ đang cân nhắc việc này, đột nhiên cảm giác có người đến gần mình, chính là đứa bé khiến mình chờ đợ nãy giờ.

Mẫu thân sao lại không khuyên bảo đứa bé này? Dịch Dương Thiên Tỉ biến sắc, cố gắng khống chế năng lượng xung quanh.

Vương Nguyên lúc này đã đến gần bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ, trên người còn mặc đồ phòng hộ. Loại đồ phòng hộ này bao lấy cả người, không có một chút khe hở, khiến Vương Nguyên có hơi khó chịu, nhưng mà nể tình nó ngăn rất nhiều năng lượng công kích dùm mình, nên Vương Nguyên quyết định không ghét nó.

"Nguyên soái, ăn nè."

"Ngươi còn chưa rời đi?" Dịch Dương Thiên Tỉ hơi nhăn mày.

"Tui hổng đi đâu, sau này tui sẽ chiếu cố Nguyên soái!" Vương Nguyên vẻ mặt vô cùng đắc ý lôi ra bình mớm dược làm bằng kim loại trong ngực, miệng bình nhét vào miệng Dịch Dương Thiên Tỉ, lại dùng cả người bảo vệ chiếc bình, không để năng lượng công kích phả huỷ bình.

Một vài dòng xung kích năng lượng đánh vào đồ phòng hộ của Vương Nguyên, tạo ra dấu vết, khiến Vương Nguyên không nhịn được mà lắc lư, tuy vậy nhưng bình dược nắm trong tay cậu lại vô cùng vững vàng.

Bởi vì bị nhét vật vào miệng nên Dịch Dương Thiên Tỉ không thể mở miệng nói được, chỉ có thể dùng mắt kinh ngạc nhìn người trước mắt, mấy tia năng lượng kia tuy không có xé rách da thịt của thiếu niên, nhưng lực va chạm tuyệt đối là mạnh vô cùng, thiếu niên lại không đau không rên một tiếng...

Vương Nguyên vẫn luôn nhẹ nhàng lắc lư cơ thể của mình hòng chậm lại một chút những tia năng lượng đánh mạnh vào đồ phòng hộ, nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đã nuốt hết cả bình dược bổ máu bổ dinh dưỡng, mới thu hồi cái bình mớm dược lại, sau đó lại nhào cả người lên cơ thể Dịch Dương Thiên Tỉ, đồng thời mau chóng tháo bao tay phòng hộ ra, bắt đầu tiết mục... sờ soạng cả người Dịch Dương Thiên Tỉ.

Trong nháy mắt, cảm động biến thành xấu hổ, ánh mắt của thiếu niên trong sáng vô cùng, nhưng lại cố tình làm mấy trò đáng khinh như vậy... Quả thực khiến Dịch Dương Thiên Tỉ không hiểu nổi.

Càng khiến y khó hiểu hơn là, cả cơ thể bị đôi bàn tay nhỏ bé kia sờ một hồi, lại cảm thấy thư thái dễ chịu vô cùng... Không lẽ trước giờ bản thân không hề động tâm với ai, là vì ham mê đặc thù?

Bị chính ý tưởng của mình là cho kinh ngạc, Dịch Dương Thiên Tỉ suýt chút quên luôn phải trò chuyện cùng mẫu thân đang đứng ngoài cửa.

Mà lúc này, Vương Nguyên cũng đã điều tra xem xét xong đặc điểm năng lượng trong thân thể cùng xung quanh Nguyên soái đại nhân. Trong cỗ năng lượng khổng lồ này, chủ yếu là đến từ tức nhưỡng, bởi vì nó quá khổng lồ quá mạnh mẽ, cho nên gần như khiến vật chứa đựng nó là khối thân thể của Nguyên soái nứt vỡ ra, nhưng bởi vì đặc tính của tức nhưỡng là sinh sôi vô cùng, mới khiến Dịch Dương Thiên Tỉ không vì vậy mà chết đi.

Trừ bỏ tức nhưỡng ra, còn lại là một ít năng lượng vô cùng hỗn độn, có chút nóng như lửa, hoặc nhu hoà như nước, hoặc dữ dằng kịch liệt như điện sấm, có chút lãnh liệt như băng tuyết... mấy cỗ năng lượng này có chút tương tự với năng lượng trong cơ thể của những người không bình thường mà cậu gặp mấy hôm nay.

Những người khác một khi muốn tiếp cận Nguyên soái đại nhân thì, kể cả năng lượng tức nhưỡng lẫn năng lượng hỗn độn đều bài xích bọn họ, nhưng Vương Nguyên thì khác, thứ bài xích cậu chỉ có những cỗ năng lượng hỗn độn kia, hơn nữa Nguyên soái đại nhân lực khống chế với các cỗ năng lượng này mạnh hơn so với tức nhưỡng, nên Vương Nguyên trên cơ bản không cần lo lắng cho an nguy của bản thân nữa.

Vương Nguyên cảm thấy vô cùng thoả mãn bắt đầu hấp thu năng lượng khổng lồ mà tức nhưỡng mang đến, hai mắt nhắm nghiền tưởng tượng cảnh bản thân cành lá toàn bộ giãn ra.

Mà lúc này, Thẩm Thu Thạch cũng cảm giác được năng lượng bạo động xung quanh Thiên Tỉ trở nên yếu đi một chút.

Rõ ràng những ngày gần đây, năng lượng trong cơ thể con trai mình càng ngày càng loạn, bây giờ lại bắt đầu yếu đi... Có trong nháy mắt, Thẩm Thu Thạch cứ ngỡ chỉ là ảo giác của mình.

"Em sao vậy?" Thấy vẻ mặt thê tử biến đổi kỳ lạ, Dịch Bằng bèn hỏi.

"Em cảm giác giống như năng lượng bạo động yếu đi một chút." Thẩm Thu Thạch biểu tình đầy phức tạp "Có phải, có phải là Thiên Tỉ sắp duy trì hết nổi hay không?"

"Đừng đoán mò, dị năng của Thiên Tỉ cũng là dung hợp giống như anh, loại dị năng này nếu như dung hợp năng lượng vượt quá giới hạn, thân thể sẽ bởi vì không chịu nổi tạo thành bạo động năng lượng... Loại bạo động này sẽ càng ngày càng mạnh hơn chứ không thể yếu đi được, nếu như là yếu đi, vậy tức là thân thể của nó đang khôi phục."

"Thiên Tỉ dung hợp năng lượng nguyên trong cơ thể nữ vương trùng tộc, còn có thể khôi phục lại sao?" Thẩm Thu Thạch mừng rõ hỏi lại.

"Nữ vương trùng tộc khi ấy đang chuẩn bị sinh sản, dưới sự giúp đỡ của trùng tộc đã thôn tính mấy tinh cầu cùng vô số năng lượng, năng lượng nguyên kia khổng lồ như vậy, bình thường Thiên Tỉ không có cách dung hợp nổi, dù cho dung hợp thành công cũng sẽ lập tức bạo động mà tan xác, nếu nó kiên trì càng lâu một chút, không chừng sẽ có kỳ tích xảy ra." Dịch Bằng an ủi.

Dị năng của Dịch gia vô cùng đặc thù, trong vô số người của Liên bang nhân loại cũng chỉ mỗi người của Dịch gia có được, bọn họ có thể dung hợp những năng lượng khác để tăng sức mạnh cho bản thân, cũng có thể ở bên ngoài cơ thể dung hợp vật thể hoặc là năng lượng.

Làm đối địch với người của Dịch gia, chiến hạm của bản thân đang bình thường vận tác có thể sẽ vô thanh vô tức bị dung hợp thành một đống sắt vụn, công kích của bản thân phát ra lại biến thành năng lượng cho đối phương dung hợp hấp thụ... Cũng chính bởi vì điều này mà Dịch gia ở Liên bang nhân loại được xưng tụng là chiến thần.

Nhưng mà đây cũng không phải là chuyện tốt, người của Dịch gia bởi vì đặc tính dị năng này, trừ khi vẫn luôn tiếp tục chiến đấu, nếu không đề cao thực lực của mình, liền không thể thọ chung chính tẩm — năng lượng kia là dung hợp mà có, cũng không phải thuộc về bản thân.

Nhân loại hiện tại bình thường thọ mệnh là ở vào khoảng một trăm năm mươi đến hai trăm tuổi, mà bình thường dị năng giả đều có thể sống đến hơn ba trăm tuổi, dị năng giả cường đại hoàn toàn có thể sống đến năm trăm tuổi, nhưng mà người của Dịch gia... Dịch Bằng năm nay cũng chỉ mới một trăm hai mươi chín tuổi, mà Dịch Dương Thiên Tỉ cũng chỉ mới bốn mươi tám tuổi.

"Có lẽ thật sự có kỳ tích, không chừng đứa bé kia chính là kỳ tích của Thiên Tỉ..." Thẩm Thu Thạch nhìn thiếu niên tựa như một chiếc thuyền nhỏ bềnh bồng ở giữa biển năng lượng, lại vẫn kiên trì, trái tim vẫn luôn nặng nề của mình, không biết vì sao lại trở nên nhẹ đi một chút...

֕w

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro