Chương 07-08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 07: ĂN MỘT CỦ NHÂN SÂM TỬ

"Mẫu thân, bây giờ con đã có thể khống chế năng lượng trong cơ thể xung động chỉ trong phạm vi nhất định, mọi người nhân lúc này đưa con đến tinh cầu hoang nào không có người đi." Bị sờ soạng suốt toàn thân một lượt, Dịch Dương Thiên Tỉ cuối cùng nhớ đến chuyện này.

"Thiên Tỉ, con khống chế năng lượng trong cơ thể được rồi sao?" Thẩm Thu Thạch không đáp lại đề nghị của Dịch Dương Thiên Tỉ mà hỏi ngược lại, bà tuyệt đối không thể để đứa con duy nhất một thân một mình chết dần ở nơi xa lạ được, kia tuyệt đối sẽ làm bà thống khổ suốt cuộc đời.

Nếu như phải làm vậy vì sự an toàn của cư dân ở Thủ Đô tinh, bà nhất định không nói hai lời mà chấp nhận, nhưng năng lượng trong cơ thể Dịch Dương Thiên Tỉ đã được chứng thực là dù có bạo động cũng nằm trong phạm vi có thể khống chế, trong đó lớn khối năng lượng lớn nhất thuộc về nữ vương trùng tộc còn là thể rắn, hoàn toàn không cần phải lo lắng.

"Vương Nguyên cho con ăn thứ gì đó, hiện tại cơ thể cảm giác khá hơn rất nhiều." Dịch Dương Thiên Tỉ nói.

Thẩm Thu Thạch trước đó từng hoài nghi việc năng lượng bạo động xung quanhThiên Tỉ trở nên yếu bớt có liên quan đến Vương Nguyên, bây giờ có thể khẳng định đúng là như vậy, liền nói "Cơ thể của con đang khôi phục theo chiều hướng tốt, đừng nói mấy lời như vậy nữa!"

"Nguyên soái đi đâu tui liền đi theo đó!" Vương Nguyên nãy giờ ngồi nghe mẹ con Dịch Dương Thiên Tỉ trò chuyện, chợt lên tiếng.

"Cậu đi theo làm gì?" Dịch Dương Thiên Tỉ thở dài.

"Tui gả cho Nguyên soái, tất nhiên phải vĩnh viễn ở cạnh Nguyên soái rồi." Vương Nguyên chợt nhớ tới lời của Daino.

Lời này nếu như đặt ở miệng người khác, có lẽ sẽ là một lời tỏ tình táo bạo, nhưng mà đứa bé này... cậu ta biết lời mình đang nói có ý nghĩa gì hay không? Nghe Vương Nguyên nói, trong đầu Dịch Dương Thiên Tỉ chợt hiện lên suy nghĩ như vậy, y nhìn mẫu thân, muốn nhờ mẫu thân khuyên nhủ Vương Nguyên.

Thẩm Thu Thạch ánh mắt phức tạp, đột nhiên bảo "Nếu con muốn đi đến tinh cầu hoang, ta cùng phụ thân con cũng sẽ theo cùng."

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe vậy liền im miệng, phụ thân thân thể vốn đã muốn suy tàn, nếu thực sự đi đến tinh cầu hoang, người đầu tiên gặp chuyện có lẽ sẽ là phụ thân.

"Nguyên soái yên tâm, chờ một thời gian nữa cơ thể sẽ không đau như vậy nữa đâu, thật đó!" Vương Nguyên nói, lại đưa tay vỗ vỗ đầu Dịch Dương Thiên Tỉ, tỏ vẻ an ủi.

Ánh mắt của Vương Nguyên vô cùng thật lòng, thế nên khiến Dịch Dương Thiên Tỉ nhịn không được muốn tin tưởng lời cậu... Nhưng mà, thương thế của y muốn khôi phục lại không phải chỉ một lời đơn giản như vậy...

Tối hôm đó, Vương Nguyên kiên trì muốn ngủ bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ, Thẩm Thu Thạch khuyên bảo nửa ngày, cuối cùng vẫn là đồng ý.

Mà ngay tại thời điểm này, tin tức về bạn lữ mà Dịch gia tìm cho Dịch Dương Thiên Tỉ đã đến Dịch gia đã muốn lọt vào tai đa số các gia tộc quyền quý trên Thủ Đô tinh. Sau khi nghe tin tức này, mỗi gia đều là phản ứng bất đồng.

Có vài kẻ đồng tình Dịch gia, có một số lại cảm thấy tiếc hận, lại cũng không thiếu kẻ ở sau lưng cười nhạo Dịch gia, cảm thấy lúc này Dịch gia nhất định không còn cách nào xoay người.

Ở bất cứ thời đại nào, những kẻ thừa lúc bỏ đá xuống giếng cũng không thiếu so với những kẻ dệt hoa trên gấm.

Thẩm Thu Thạch vừa kết nối với internet Thủ Đô tinh, tin tức từ bốn phương tám hướng lập tức liền truyền đến tay bà, nhìn tư liệu trên tay, hai mắt Thẩm Thu Thạch trở nên tối tăm...

Đêm nay cũng không khác gì những đêm trước, Thẩm Thu Thạch không có cách nào đi vào giấc ngủ, mà Vương Nguyên bên kia cũng vậy.

Năng lượng trong cơ thể Nguyên soái loạn như vậy, chắc chắn là rất rất đau... Nếu muốn giảm bớt đau đớn cho Nguyên soái, phải làm cách nào mới tốt đây? Vương Nguyên bắt đầu tìm kiếm khắp bụng của mình.

Thân là một củ nhân sâm tinh sống hơn mười vạn năm, Vương Nguyên cũng có một ít thần thông. Trong bụng của cậu tồn tại một không gian có thể chứa đựng vật phẩm, ở trong là tất cả những thứ mà sư phụ để lại cho cậu trước lúc pho thăng.

Tình huống của Nguyên soái lúc này, vốn dĩ chỉ cần nuốt vào vài viên đan dược mà sư phụ cậu để lại có lẽ sẽ tạm thời không sao. Nhưng mà, sư phụ cậu phi thăng cũng gần mười vạn năm rồi, Vương Nguyên một thân một mình ở sơn cốc kia, tận mắt chứng kiến thổ địa dưới chân càng lúc càng cằn cỗi, cho nên cuối cùng cậu đành phải nghiền nát hết mấy viên đan dược kia nuốt vào bụng, bởi vậy bây giờ chả còn lại viên nào...

Còn mấy thứ khác... đa số đều là pháp khí, không công kích thì cũng là phòng ngự, không có cái nào chữa bệnh được hết.... Còn mớ ngọc giản luyện đan luyện khí, Vương Nguyên cũng có đọc qua, nhưng vấn đề là ở thế giới này không đủ tài liệu.... Vàng bạc châu báu thì không lại càng không thể chữa bệnh, cũng vô dụng...

Đột nhiên, Vương Nguyên túm lấy một túi càn khôn chứa nhâm sâm tử lôi ra.

Bởi vì thân là nhân sâm, nên cậu có thể nở hoa kết quả, mấy củ nhâm sâm tử này có thể xem như là... con của cậu đi. Có điều từ khi có thể biến thành hình người, Vương Nguyên lo lắng nếu trồng mấy nhân sâm tử này, nó sẽ lớn dần cướp đoạt chất dinh dưỡng của mình, cho nên đều nhặt lên thu vào túi càn khôn. Mười vạn năm tích trữ, đến bây giờ ngay cả Vương Nguyên cũng không biết số lượng nhân sâm tử trong túi là bao nhiêu.

Vương Nguyên bất ngờ nhảy dựng lên, lấy một củ nhân sâm tử nhét vào miệng Dịch Dương Thiên Tỉ.

Dịch Dương Thiên Tỉ là không có cách nào ngủ được, đang tính hỏi Vương Nguyên cho mình ăn cái gì, liền cảm thấy một cỗ nhiệt lưu quen thuộc tán loạn trong cơ thể, thân xác đã muốn vỡ nát bắt đầu được tẩm bổ.

Thiếu niên này lại cho mình ăn cái gì?

"Tui ngay cả con mình cũng cho Nguyên soái ăn đó, nhất định phải mau mau khoẻ lại biết không!" Vương Nguyên nói, tuy là miệng nói như vậy, nhưng cậu lại hoàn toàn không có nửa điểm đau lòng. Thẳng thắn mà nói, yêu tinh mặc kệ là động hay thực vật, sau khi khai mở linh trí rồi liền sẽ không coi sinh vật cùng loài với mình nhưng không có linh trí thành đồng loại. Mấy củ nhân sâm tử này trước giờ vẫn bị Vương Nguyên coi là u nhọt mọc trên tóc, nhổ ra liền thôi.

Gì mà con của mình? Là nghe lầm đúng không? Trong đầu Dịch Dương Thiên Tỉ hiện lên ý nghĩ này, lại nhanh chóng bị nhiệt lưu tác loạn khiến cho mất đi ý thức.

Vương Nguyên nhìn nhìn nhân sâm tử trong tay mình, lại nhìn nhìn Nguyên soái, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Nếu mình "trồng" nhân sâm tử lên người Dịch Dương Thiên Tỉ, có khi nào sau khi nảy mầm liền ra một đám nhân sâm oa oa được khai linh trí không nhỉ?

Không được! Mắc cái gì mà di tạo cơ hội cho người khác tranh giành tức nhưỡng với mình? Người này là thuộc về mình!

***

Sáng hôm sau.

"Hút" no nê chất dinh dưỡng, Vương Nguyên cởi giầy, đứng ở bãi đất trống bắt đầu bày dáng phơi nắng. Lão quản gia thấy vậy vội vàng đi tới hỏi "Vương Nguyên thiếu gia, thời tiết lúc này lạnh lắm, cậu đứng như vậy không thấy lạnh sao?"

"Tui hổng lạnh, tui thích phơi nắng." Vương Nguyên cười nói.

"Nếu thiếu gia thích phơi nắng, vậy đi sang phòng dương quang ở sau nhà đi, ánh sáng ở nơi đó có thể điều chỉnh..."

"Ở đâu đâu?" Vương Nguyên tò mò hỏi lại, phòng dương quang, là phòng đầy ánh mặt trời sao?

Phòng dương quang đương nhiên không phải căn phòng chứa ánh mắt trời, thực tế mà nói, đó là một loại phòng tương đương như nhà kính với chức năng tự điều tiết chất dinh dưỡng, hơi nước cùng với cường độ ánh sáng mặt trời, dùng để trồng hoa.

Vừa bước vào, Vương Nguyên lập tức bị căn phòng thần kỳ này hấp dẫn, sau khi đứng nghe quản gia giải thích một chút cách dùng, Vương Nguyên liền yêu nơi này một cách sâu sắc, chỉ có điều là thực vật trong đây hơi chướng mắt chút, nếu nơi này thuộc về một mình mình thì tốt quá rồi.

Lão quản gia nhìn Vương Nguyên vẻ mặt hạnh phúc, cũng bất giác mỉm cười, dị năng giả thực vật hệ đều thích thực vật, Vương Nguyên thiếu gia có lẽ cũng thích hoa cỏ bên trong đi? Có nên đi mua thêm một ít hoa cỏ về trồng không nhỉ?

Vương Nguyên cảm thấy cuộc sống của mình vô cùng hạnh phúc.

Buổi tối có một khối tức nhưỡng cực lớn cho mình ôm, ban ngày có thể phơi nắng, có thể ăn một đống cháo hồ hồ đủ loại mùi vị, ăn xong còn có thể về ôm tức nhưỡng.

Nhưng mà, cuộc sống mà Vương Nguyên cho là hạnh phúc, ở trong mắt người khác, lại có chút bất thường.

Thẩm Thu Thạch lúc này đã muốn theo lời củaThiên Tỉ đã biết được chuyện Vương Nguyên lại cho con trai mình ăn linh dược. Tuy rằng bà không biết Vương Nguyên lúc trước rõ ràng một thân trống không đến đây lại ở nơi nào lấy ra linh dược, nhưng bà vẫn là cảm kích Vương Nguyên vô cùng. Bằng vào phần cảm kích này mà Thẩm Thu Thạch cũng lưu ý hơn về sinh hoạt của Vương Nguyên.

"Tiểu Nhậm, qua chỗ dì nè." Tối ngày thứ ba Vương Nguyên đến Dịch gia, Thẩm Thu Thạch rốt cuộc cất lời gọi.

"Dì?" Vương Nguyên tò mò nhìn Thẩm Thu Thạch.

"Tiểu Nhậm, ngồi xem tivi với dì có được không?" Thẩm Thu Thạch lựa một tựa phim hoạt hình được hoan nghênh nhất ở Liên bang, bắt đầu mở ra. Trong lòng Thẩm Thu Thạch luôn mong đợi có thể được cùng cháu của mình ngồi xem phim hoạt hình, hiện tại có con dâu ngồi xem cùng coi như thoả được phần nào ước nguyện đi...

Vương Nguyên vốn đang vội về với tức nhưỡng của mình, lại bị hình ảnh rực rỡ đột nhiên xuất hiện trên bức tường trống không làm giật mình, lập tức cảnh giác.

Nơi này rõ ràng không hề có phản ứng năng lượng, tại sao lại xuất hiện hình ảnh? Hơn nữa... mấy đứa bé nho nhỏ kia thực... dễ thương! Vương Nguyên lập tức bị hấp dẫn, hoàn toàn quên đi việc trọng đại phải cùng tức nhưỡng ôm ngủ.

Thấy như vậy, Thẩm Thu Thạch liền thở phào nhẹ nhõm một cái, lập tức tìm lão quản gia đến căn dặn "Quản gia, ông đi đặt mua một ít đồ chơi dành cho trẻ em, với lại nghe đồn dạo gần đây có cái gì mà máy học tập cho bé đang rất nổi ấy, mua một cái về luôn, phải rồi, còn có quần áo nữa, Tiểu Nhậm quần áo cũng chỉ có mấy bộ, ông mua một ít về..."

"Đã biết, phu nhân." Lão quản gia cười tủm tỉm đáp ứng, liền rời đi chuẩn bị.

Nhưng mà rời đi chưa được bao lâu, lão quản gia đã quay trờ lại, nói "Phu nhân, Ôn tiểu thư ghé thăm, còn mang theo thiếu gia Locke."

"Ôn Duyệt?" Thẩm Thu Thạch nhìn Vương Nguyên xem phim hoạt hình, nghe vậy biểu tình đột nhiên trở nên lạnh nhạt.

"Vâng, là Ôn Duyệt Ôn tiểu thư." Vẻ mặt của lão quản gia lúc này cũng trở nên khó coi.

"Ta không có thời gian tiếp đãi..." Lời của Thẩm Thu Thạch chưa dứt, ngoài cừa đã có người xông vào.

Một nam tử tóc vàng tướng mạo cao ráo tuấn tú đang cẩn thẩn che chở dìu một thiếu nữ trẻ tuổi tóc đen mắt nâu da trắng xông vào, sau lưng là một đám bảo tiêu.

Thẩm Thu Thạch vì không muốn liên luỵ người khác, cho nên chỉ để lại vài người trên đảo Dịch gia, cũng chính là bởi vì thế nên hai người này mới có thể xông vào nhanh như vậy.

"Ngươi tới làm gì?" Thẩm Thu Thạch nhìn Ôn Duyệt, nhăn mi hỏi. Dị năng giả bởi vì gien biến dị, cho nên muốn có hậu đại càng khó khăn hơn so với người thường nhiều lắm. Mặc dù không ít cặp đôi dị năng giả có thể sinh dục hơn mười đứa nhỏ trong suốt cuộc đời mình, nhưng đó chỉ là số ít, đại đa số dị năng giả cả đời cũng chỉ có thể một đến ba đứa con. Hơn nữa dị năng càng đặc biệt, càng khó có con.

Cũng bởi vì như thế nên mấy trăm năm qua, Liên bang luôn thi hành một hạng mục, giúp đỡ từng vị dị năng giả kiểm tra gien cùng với dị năng, cuối cùng dùng máy móc tính toán độ tương xứng giữa các dị năng giả dựa trên hai chỉ tiêu nói trên.

Mà thiếu nữ trẻ tuổi trước mắt, chính là người có độ tương xứng cao nhất với Dịch Dương Thiên Tỉ lúc trước.

CHƯƠNG 08: BẠN GÁI CŨ CỦA NGUYÊN SOÁI

Gia tộc của Ôn Duyệt – Ôn gia tuy rằng kém xa so với Dịch gia, nhưng miễn cưỡng có thể xem như đại gia tộc, bởi vì người của Ôn gia đa số đều là dị năng thuỷ hệ, cho nên phần lớn đều công tác ở các cơ cấu chữa bệnh y cục, thanh danh cũng rất tốt.

Sau lần độ tương xứng được công bố ra ngoài, Ôn gia vẫn luôn tận lực hết sức để gả Ôn Duyệt vào Dịch gia, mà Thẩm Thu Thạch lúc ấy cũng sầu lo vì chuyện hôn sự của Dịch Dương Thiên Tỉ, tự nhiên liền phát ra thiện ý chấp thuận, đợi đến lúc bà khuyên Dịch Dương Thiên Tỉ đồng ý rồi, liền cùng Ôn gia thương lượng chuyện hôn sự.

Trước lúc Dịch Dương Thiên Tỉ gặp chuyện không may, hai nhà thương lượng chuyện hôn sự cũng đã tiến vào hồi kết, thậm chí lúc ấy Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đã xác định ngày nghỉ, tính toán trở về Thủ Đô tinh để đính hôn sự.

Mà, cố tình lại ngay chính thời điểm này, Dịch Dương Thiên Tỉ gặp chuyện.

Sau lúc Dịch Dương Thiên Tỉ bất hạnh bị năng lượng làm cho tê liệt, Thẩm Thu Thạch vội đến không kịp thở, chờ vài ngày trôi qua, bà mới phát hiện cô gái trước kia luôn dính sát sau lưng mình, đi đâu cũng lấy tư thái như là chuẩn con dâu của con trai mình, đã biến mất từ lúc nào không thấy.

Con trai mình gặp chuyện như vậy, chung quy không có đạo lý kéo con gái nhà người khác vào, Thẩm Thu Thạch là một người nhìn thông suốt, liền dứt khoát đi tìm người của Ôn gia, thuyết minh hôn sự lúc trước xem như chưa từng có.

Nhưng kết quả, Thẩm Thu Thạch đến Ôn gia nói chuyện, người của Ôn gia lại thề thốt chối bỏ chưa từng có hôn ước với Dịch gia.

Lúc ấy Thẩm Thu Thạch còn có chút bất ngờ không kịp phản ứng, mãi đến lúc nghe người khác thuật lại cho bà nghe việc Ôn Duyệt dạo gần đây đi lại thân cận với Nhị thiếu gia nhà Locke.

Gia tộc Locke cũng giống như Dịch gia, là một trong năm gia tộc lớn nhất ở Liên bang nhân loại, gia tộc Locke tuy theo chính nhưng trước giờ vẫn luôn không hợp với Dịch gia – vốn vẫn luôn có uy danh cực cao trong quân đội.

Cho nên không cần đoán cũng biết, người nhà Ôn gia bởi vì muốn dựa vào Locke gia tộc, cho nên mới phủ nhận hôn sự cùng Dịch gia.

Tận mắt thấy vẫn luôn luôn nói mình yêu con trai mình Ôn Duyệt, lại nhân lúc con mình gặp nạn lập tức nhào vào vòng tay kẻ khác, Thẩm Thu Thạch tại thời điểm đó có thể nói là vô cùng bực bội, cho nên tiếp theo đó bà đáp ứng yêu cầu đám hỏi của hội trưởng Thương hội Kinh Cức cũng là do dư âm của đả kích này gây nên.

Khi đó, Thẩm Thu Thạch cũng nghĩ sau lần này, Dịch gia và Ôn gia hẳn là không còn liên luỵ với nhau nữa, kết quả cũng chính thời điểm đó, thân là minh tinh giới âm nhạc Ôn Duyệt lại ở trước mắt công chúng bày ra dáng vẻ yếu ớt mảnh mai nhắc đến việc Dịch gia quyết định đám hỏi với Thương hội Kinh Cức, còn làm ra vẻ thương tâm muốn chết.

Tuy là Dịch gia với Ôn gia thương lượng chuyện đám hỏi không hề hướng về phía mọi người công bố, nhưng lúc trước Ôn Duyệt cả ngày đều bám dính lấy Thẩm Thu Thạch, cũng có thể xem như là bảo đảm thân phận bạn gái Dịch Dương Thiên Tỉ rồi. Lúc Dịch Dương Thiên Tỉ bị thương, cô nàng lại đột ngột im lặng không hề tỏ vẻ gì, một số ít dân chúng còn cảm thấy Ôn Duyệt thay lòng đổi dạ quá nhanh, ấy thế mà lại ra một màn như vậy...

Trong nhất thời, quả thật không ít người bắt đầu đồng tình Ôn Duyệt, không ít fan cuồng cảm thấy là Dịch gia làm vậy quả thực rất ác độc.

Chuyện Dịch gia cùng Thương hội Kinh Cức đám hỏi với nhau, Thẩm Thu Thạch vẫn luôn giữ kín không công bố, cũng không muốn người khác biết, lần này bị vạch trần, biến thành nhà nhà ai cũng biết.

Thẩm Thu Thạch không hề ngại chuyện Ôn Duyệt hối hôn, dù sao Ôn Duyệt với Dịch Dương Thiên Tỉ vốn không có trụ cột tình cảm, lúc này gặp nạn Ôn Duyệt chủ động tránh xa cũng rất bình thường, nhưng bà không thể chấp nhận chuyện Ôn Duyệt không những hối hôn mà còn muốn đạp Dịch gia một chân.

Từ sau lần đó, Thẩm Thu Thạch ban đầu đối với Ôn Duyệt yêu thích liền hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cực kỳ chán ghét.

Nhưng mà dù có chán ghét cỡ nào đi nữa, ngay lúc con trai mình thân thể mỗi ngày một kém, bà cũng không có tâm trạng đi đối phó Ôn Duyệt.

Vậy mà ngay lúc Dịch gia vất vả lắm mới khởi sắc một chút, Ôn Duyệt dám tự mình tìm tới cửa!

Nhìn thấy Ôn Duyệt, Thẩm Thu Thạch lập tức nhớ đến các loại tin tức từ khắp nơi truyền đến, Ôn Duyệt ba lần bốn lượt dùng dáng vẻ thương tâm xuất hiện trước mặt công chúng, không những chiếm được sự đồng tình của mọi người, còn nhận được sự ủng hộ từ khắp các nơi kêu gọi nàng tìm kiếm cuộc sống mới.

Có Ôn Duyệt làm đối lập, Thẩm Thu Thạch đột nhiên cảm thấy thiếu niên lúc này vẫn đang chăm chú xem phim hoạt hình Vương Nguyên trở nên vô cùng đáng yêu!

"Dì Thẩm..." hốc mắt Ôn Duyệt nháy mắt đỏ ửng.

"Tôi không dám nhận một tiếng này của cô." Thẩm Thu Thạch hừ lạnh một tiếng, tầm mắt đưa sáng nam nhân trẻ tuổi đứng cạnh Ôn Duyệt "Nhị thiếu gia Locke... ngươi gọi là Mathew đúng không? Thật là nhiệt tâm ha, lại cùng bạn gái mình đi thăm hôn phu cũ."

"Dì Thẩm, tuy rằng lúc trước ngài muốn cháu gả cho Dịch đại ca, nhưng cháu thật sự không thích anh ấy, nên lần này... cháu đến đối với ngài nói một câu xin lỗi... Sắp tới cháu sẽ đính hôn, hy vọng dì có thể đến tham dự." Ôn Duyệt nói tiếp.

Đây quả thật là đạp một chân còn chưa đã, trực tiếp thới đâm dao nhỏ thôi! Thẩm Thu Thạch nhìn lướt qua thiết bị nối thông tin liên lạc trên tay mình, cười lạnh một tiếng "Hoá ra lúc trước cô suốt ngày quấn quít lấy tôi, một câu dì ơi hai câu dì ơi, cả ngày chỉ biết nói dài nói ngắn hỏi thăm Thiên Tỉ, tặng quà cho Thiên Tỉ, là bởi vì không thích nó mới làm?"

"Xin lỗi dì, lúc đó cháu không dám cự tuyệt..."

"Không lẽ con trai tôi còn phải ép buộc cô mới có thể kết hôn sao?" Thẩm Thu Thạch tức giận nói.

"Lúc trước không đến mức, hiện tại thì nói không chừng." Mathew mỉm cười nói, nhìn về phía Vương Nguyên ngồi bên cạnh "Vậy ra đây là người Kayi mà vị hội trưởng kia đưa tới đi? Nhìn bộ dạng của cậu ta, chắc cũng không có cảm tình gì với Dịch Dương Thiên Tỉ đâu." Tình địch tìm tới cửa mà nửa điểm phản ứng cũng không có, nếu không phải ngu xuẩn thì chính là không hề đặt Dịch Dương Thiên Tỉ trong lòng.

"Dì Thẩm, dì tại sao có thể tìm cho Dịch đại ca một bạn lữ như vậy chứ? Cậu ta vốn không hề quý trọng Dịch đại ca." Ôn Duyệt tiếp lời, ánh mắt nhìn Vương Nguyên đầy địch ý.

Tuy rằng bây giờ cô nàng không muốn gả cho Dịch Dương Thiên Tỉ, nhưng mà thấy Dịch Dương Thiên Tỉ kết hôn với người khác, trong lòng cũng sẽ thấy khó chịu.

Vương Nguyên nãy giờ vẫn dán mắt vào tv xem phim hoạt hình, nhưng cậu cũng có chú ý đến mấy người bên kia đang nói chuyện, chẳng qua là lời bọn họ nói cậu nghe không hiểu lắm, nên mới không muốn lên tiếng. Hiện tại nghe giống như đang nói về mình? Vương Nguyên quay đầu lại, tò mò nhìn Ôn Duyệt một cái "Dì dì, cô ấy là ai vậy?"

Ôn Duyệt biến sắc, cô là minh tinh âm nhạc, vô cùng nổi danh trong Liên bang nhân loại, tên nhóc này dám không biết mình?

Phải rồi, nó là người của Liên minh tự do, còn là người Kayi, không biết mình cũng đúng...

Ôn Duyệt đang định nói gì đó, liền nghe Thẩm Thu Thạch nói "Lúc trước cô ta muốn gả cho Thiên Tỉ, còn bây giờ..."

"Dì dì, Nguyên soái là của tui, không được cho người khác!" Vương Nguyên lập tức cướp lời, ánh mắt nhìn Ôn Duyệt lúc này cũng tràn đầy địch ý.

"Một tên phế nhân, cũng chỉ có tên ngu xuẩn như mày mới coi như báu vật." Mathew giọng nói tràn đầy khinh thường, mới nãy Vương Nguyên quay qua nhìn, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cậu làm cho y nhịn không được kinh ngạc, người này thế nhưng thích Dịch Dương Thiên Tỉ...

"Tui liền coi như báu vật đó! Không cho mấy người!" Vương Nguyên ánh mắt thù địch nhìn hai người.

"Đúng là bé ngoan!" Thẩm Thu Thạch sờ sờ đầu Vương Nguyên, lúc này mới quay qua nhìn Ôn Duyệt "Đủ rồi Ôn Duyệt, cô thích đính hôn với ai liền đính đi, tôi sẽ không tham dự... Dạo gần đây tình trạng của Thiên Tỉ càng lúc không ổn định, tuỳ thời đều có thể bùng nổ, hai người nhất định muốn tiếp tục ở lại chỗ này?"

Ôn Duyệt trước khi đến đây, từng tự mình đi tìm bác lớn đang nhậm chức ở tổng bộ y cục hỏi thăm, xác định là trong nhất thời Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ không có chuyện gì mới dám lại đây, nhưng lời này của Thẩm Thu Thạch vẫn là khiến cô nàng sợ hãi.

Sắc mặt hơi biến, Ôn Duyệt miễn cưỡng câu khoé miệng "Vậy dì, tụi cháu đi trước."

Mắt thấy Ôn Duyệt cùng Mathew đều rời đi, Thẩm Thu Thạch mới tắt camera trên tay, quay sang nhu đầu Vương Nguyên "Bé ngoan."

Quả nhiên, vẫn là phản ứng của Vương Nguyên hợp ý mình nhất, còn về cô gái Ôn Duyệt kia... liền giúp cô ta nhân chuyện vừa rồi nổi tiếng một phen đi vậy, với người thích danh lợi như cô ta nhất định sẽ vì vậy mà "cao hứng" vô cùng.

"Dì dì, mấy cái lá... tóc của tui bị rối hết rồi!" Vương Nguyên vội vàng đưa tay chỉnh đốn tóc của mình lại.

"Đứa nhỏ này... ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng." Thẩm Thu Thạch mỉm cười, nhưng nụ cười lại nhanh chóng đạm xuống. Lúc nãy hố Ôn Duyệt một phen, nhưng tâm tình của bà vẫn như cũ không khá hơn chút nào.

"Trước giờ đều nói như vậy mà..." Vương Nguyên để ý thấy vẻ mặt của Thẩm Thu Thạch giống như không cao hứng lắm, liền học theo sư phụ vỗ vỗ bả vai của bà "Dì dì không cần khó chịu, Nguyên soái không phải phế nhân như tên kia nói đâu, Nguyên soái càng ngày càng khoẻ lên, đợi đến lúc khoẻ lại hoàn toàn rồi, nữ nhân kia chắc chắn sẽ hối hận muốn chết. Bất quá tui nhất định sẽ không nhường Nguyên soái lại cho nữ nhân kia!"

Thẩm Thu Thạch không lạc quan được như Vương Nguyên, dù sao linh dược mà Vương Nguyên cho con trai mình dùng tuy có thể chữa trị được thân xác của nó, nhưng chỉ cần năng lượng trong cơ thể nó còn tồn tại, con mình sẽ không cách nào hoàn toàn hồi phục lại được, nói vậy nhưng bà vẫn gật đầu phụ hoạ "Ừ, Thiên Tỉ là của con, đến lúc đó cho cô ta hối hận chết luôn!"

Vương Nguyên hai mắt sáng rực, cười toe toét nói "Thiên Tỉ là của tui!"

Đại trạch Dịch gia không khí ấm áp an bình, còn phía bên kia, Ôn Duyệt cùng Mathew hai người đều gặp phiền toái.

Lần này Ôn Duyệt đến Dịch gia, bởi vì lo lắng bản thân gấp gáp đính hôn như vậy sẽ bị người khác chỉ trích, muốn chế tạo một ít dư luận có lợi với bản thân mình.

Cô nàng ngay từ ban đầu liền tính toán tốt, sau khi rời khỏi Dịch gia, liền âm thầm tỏ vẻ mà biểu đạt thương tâm khi thấy Dịch Dương Thiên Tỉ cưới người khác, đến lúc đó, dân chúng thấy mình bất chấp nguy hiểm đi gặp Dịch Dương Thiên Tỉ lại còn bị đối xử khắc nghiệt chịu uỷ khuất, nhất định sẽ đồng tình mình, mà ngay lúc này đưa ra tin tức mình phải đính hôn, mọi người sẽ bởi vì đồng tình mà tiếp nhận dễ dàng hơn, chung quy là do Dịch gia có sai trước.

Nhưng là, kịch bản cô nàng viết rất tốt, lại thiếu suy tính đến phản ứng của Thẩm Thu Thạch.

Ôn Duyệt vẫn ngỡ là Thẩm Thu Thạch sẽ giống như trước đây mặc kệ mình, cô nàng cũng nghĩ là bởi vì con trai trọng thương nên Thẩm Thu Thạch sẽ không có thời gian rảnh rỗi để ý dư luận xung quanh, nhưng thực tế thái độ của Thẩm Thu Thạch so với suy nghĩ của cô nàng lại trái ngược hoàn toàn.

Thế là, khi cô nàng vẻ mặt đầy bi thương rời phi hành khí, nghênh đón cô nàng không phải là sự đồng tình của truyền thông, mà ngược lại là sự khinh thường của mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro