Chapter 22 : Lần đầu xuống bếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phủ Hạ hầu tước.

Tử Thiên bế Điệp Băng vào phòng rồi đặt nàng xuống giường. Cậu ôm chặt lấy Điệp Băng, nói:

- Băng Nhi, xin lỗi. Ta không bảo vệ tốt cho muội.

- Đâu phải lỗi của ca ca. Hơn nữa, chẳng phải ca cũng đã cứu muội sao. - Điệp Băng vỗ vỗ vai Tử Thiên, an ủi.

Khuôn mặt Tử Thiên  đầy ôn nhu nhìn nàng nói:

- Lần sau, tuyệt đối không được mạo hiểm như thế nữa, biết không.

- Muội chỉ muốn giúp Tiểu Lâm thôi mà. - Điệp Băng tỏ ra cái bộ dáng ủy khuất trả lời.

- Có giúp cũng không được phép bị thương - Tử Thiên mắng nàng.

- Được, được, muội sẽ không mạo hiểm nữa. Lúc nào cũng đứng sau lưng ca ca. Ca nhất định sẽ bảo vệ tốt cho muội mà. Đúng không?  - Nàng kháu khỉnh trả lời.

Điệp Băng lại nói:

- Ca, muội hơi đói. Muốn ăn cháo.

Tử Thiên nhìn nàng rồi gật đầu:

- Chờ ta một chút.

- Ừm.  - Điệp Băng vui vẻ nói.

Đưa mắt nhìn Tử Thiên ra khỏi phòng. Điệp Băng mới thở dài một tiếng. Nàng nhắm mắt lại, chìm sâu vào ý thức, nói:

- Thúc thúc, lúc trước cảm ơn người. Nếu không ta giờ cũng không tỉnh được như thế này rồi.

Vị thúc thúc bí ẩn đó, trầm mặc nhìn lấy tiểu công chúa:

- Khi bị cuốn vào cơn cuồng phong, con cảm thấy như thế nào.

- Hả, à ... ừm. Lúc đó con cảm thấy rất đau. Nhưng những vết thương bị dao gió cắt sâu vào trong người thì liền được chữa trị, còn mấy cái thương thế nhỏ vẫn bình thường. Cứ như là bị thương nặng thì sẽ được chữa trị. Có một cỗ sinh mệnh lực bao trùm lấy con, tốc độ chữa trị của nó còn nhanh hơn cả Kỳ Dương Cúc của Tiểu Lâm. Thúc thúc, là người giúp con đúng không. - Điệp Băng trả lời.

Vị thúc thúc đó lắc đầu nói:

- Cũng không hẳn. Cỗ sinh mệnh lực đó nguyên bản trong người con. Nên khi nó ý thức được con bị thương nặng thì sẽ lập tức chữa trị. Đó là của dì cho con.

- Dì, ....Con làm gì có dì  - Điệp Băng ngốc trệ hỏi.

- Cái này ta không thể nói cho con được. - Vị thúc thúc đó nói.

Điệp Băng vẫn khó hiểu, nhưng thôi, đừng suy nghĩ nữa. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải hồi phục sức khỏe, sáng mai là thi đấu trận chung kết rồi.

- Thúc thúc, trận đấu ngày mai, con nhất định phải thắng. Người có thể giúp con không.

Vị thúc thúc nhìn lấy Điệp Băng, nói:

- Nếu muốn chiến thắng, con nhất định phải phát huy hết được khả năng, thực lực của con. Nhưng để làm được điều đó, thì Điệp Băng con phải hiểu được hết ma pháp của con. Và quan trọng nhất chính là học được cách khống chế băng. Cũng có thể nói là khống chế được nhiệt độ, tận dụng hết nội lực của con.

- Khống chế băng ma pháp, thật là tốt a. Thúc thúc, người dạy con đi. - Điệp Băng mắt sáng lên, vô cùng thích thú .

- Được thôi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phòng bếp:

Lúc trước mẹ nấu cháo chắc là như thế này, Tử Thiên một mực vắt óc nhớ lại. Vừa nấu, Tử Thiên lại suy nghĩ: " Băng Nhi, muội ấy đang bị thương, nhất định phải bồi bổ nhiều vào mới được"

Mới nghĩ xong, cậu liền lôi trong nhẫn trữ vật ra rất nhiều lọ thuốc. Tử Thiên mở hết nắp lọ thuốc, đổ vào trong nồi rồi quấy đều.

Một lúc sau thấy nồi cháo đã chín, cậu mới tắt bếp. Tử Thiên lấy cháo ra, đưa mắt nhìn chằm chằm vào bát cháo:

- Màu có vẻ hơi vàng vàng so với mẹ nấu. Nhưng mà chắc không sao, tại mình bỏ thuốc vào rồi mà.

Tử Thiên đắc ý vô cùng, định ăn thử nhưng lại lắc lắc đầu:

- Không được, cháo này phải để Băng Nhi ăn trước. Chắc chắn rất tốt cho cơ thể của muội ấy.

Vừa nghĩ xong, Tử Thiên cực kỳ cao hứng. Cậu tung tăng đưa bát cháo đến phòng của muội muội. Thật không giống ngày thường chút nào. Nhất định là do lần đầu nấu cháo cho Tiểu Băng Nhi ăn.

Vừa vào phòng, Tử Thiên nhìn thấy Điệp Băng đang tu luyện cũng không quấy rầy, cậu chăm chú nhìn muội muội của mình. Nàng quả thật vô cùng xinh đẹp và đáng yêu.

 Vũ Điệp Băng dần mở mắt, liền nhìn thấy Tử Thiên, nàng có chút ngạc nhiên nói:

- Ca, ca đến khi nào vậy.

- Vừa mới đến. - Tử Thiên ôn nhu trả lời.

- Thế cháo của muội đâu - Điệp Băng lần nữa hỏi.

Vừa nghe đến cháo, sắc mặt Tử Thiên liền vô cùng vui vẻ, đắc ý. Cậu đưa bát cháo cho Điệp Băng.

Vừa nâng bát cháo trên tay, Điệp Băng có chút nheo nheo mắt, nói:

- Ca , sao muội thấy màu của nó hơi, ...

- Không sao, tại ta bỏ thuốc bổ vào. Nhất định rất tốt cho cơ thể của muội. - Tử Thiên nói.

- Ừm. 

Mới nói xong, Điệp Băng liền ăn thử một miếng. Nàng trợn tròn mắt, suy nghĩ: " Đây rốt cuộc là cái gì, thật sự là cháo sao. Sao lại khó ăn đến như vậy. Có khi nào ca bỏ quá liều rồi không, muốn nôn quá đi." 

Điệp Băng nhìn lấy Tử Thiên, mặt có chút khó chịu hỏi:

- Ca, ca lấy cháo này ở đâu vậy.

- Là ta tự mình nấu đó, đây là lần đầu tiên. Băng Nhi, nó khó ăn lắm sao ?

Điệp Băng vừa nghe xong liền lập tức lắc đầu :

- Không, không. Cháo rất ngon.

Vừa nói Vũ Điệp Băng liền suy nghĩ: " Không được để ca ca buồn. Đây là lần đầu ca ca nấu ăn, phải để lại ấn tượng tốt cho huynh ấy."

- Vậy ăn hết đi. Ta chờ muội. - Tử Thiên nói.

- Hả, ăn hết.... À ừm, đợi chút.- Điệp Băng có chút bất đắc dĩ nói.

Vừa nói, nàng dùng băng làm bát cháo nguội dần. Điệp Băng cất muỗng đi. Hai mắt nhắm chặt lại, không dám thở. Liền đưa bát cháo vào miệng, cố gắng một hơi uống hết, coi như là vì Tử Thiên

Uống hết bát cháo, mặt của Điệp Băng có chút biến sắc, nhưng Tử Thiên không có nhìn thấy. Nàng nhìn lấy ca ca nói:

- Ca, muội ăn hết cháo rồi, muội muốn nghỉ ngơi. Ca đi ra đi.

- Ừm, nghỉ ngơi cho tốt.

Tử Thiên vừa nói, vừa cầm lấy bát cháo đi ra khỏi phòng. Điệp Băng tận mắt nhìn thấy ca ca ra khỏi phòng mới có chút thả lỏng. Nhanh như chớp, nàng chạy vào phòng vệ sinh, nôn nôn ọe ọe.

Trong ý thức của Điệp Băng, xuất hiện giọng nói của vị thúc thúc :

- Nó bỏ độc vào sao.

-  Chắc không phải đâu.- Điệp Băng gắng gượng nói.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro