Chương 64: Hắc hiết ưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay khi đấu giá xong đan dược thất phẩm "Trùng Nguyên Đan", người của gia tộc Bách Lý mang theo vật phẩm đã được đấu giá vào tầng hai. Sau đó Vũ Thiên, cùng Nam Cung Mạc và Hoàng Phủ Doanh thanh toán chi phí cho bọn họ. Rồi thu hồi vật phẩm của mình vào trữ vật giới chỉ, tiếp tục xem đấu giá.
Ở phía dưới khán đài vật phẩm cuối cùng cũng được mang ra. Đó là một cái lồng sắt, bên ngoài còn được bao phủ bởi một lớp vải màu đen. Làm cho mọi người không thể đoán ra được bên trong là vật gì. Vũ Thiên trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc, lập tức hướng ánh mắt nhìn về phía dưới khán đài.
Bách Lý Hồng đưa mắt quét nhìn những người ở phía dưới khán đài, sau đó nở nụ cười thần bí nói:
- Đây là vật phẩm cuối cùng được đấu giá hôm nay.
Nói xong hắn đưa tay giựt mạnh tấm vải đen xuống, lộ ra bên trong lồng sắt là một con ma thú ấu kỳ hình dáng nhỏ nhắn. Toàn thân ma thú được bao phủ bởi một lớp lông vũ màu vàng óng ả, nhìn bề ngoài không khác gì một con chim non, nhưng điểm đặc biệt là ở phần đuôi nó có một cái đuôi giống như bò cạp.
Vừa thấy ấu thú ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung nhìn lên đại sảnh. Bách Lý Hồng tà cười nói:
- Chắc mọi người đã nghe nói qua về ma thú Hoàng Hiết Ưng*. Đúng vậy, đây là con non của nó. Hoàng Hiết Ưng là ma thú Phong hệ hung mãnh, tàn bạo, nó là ma thú rất quý hiếm, không phải ai cũng có thể thấy được nó. Hoàng Hiết Ưng không những có tốc độ rất nhanh mà bộ lông vũ của nó cũng là vũ khí rất nguy hiểm. Tuy con này chỉ là ấu kỳ, nhưng từ lúc nó nở ra đã là ma thú tứ tinh. Gia tộc Bách Lý của chúng ta phải trả giá rất nhiều, mới có thể bắt được con non này. Thế nên giá của nó tất nhiên sẽ không rẻ.
*Hiết: là bò cạp.
Một người cất to giọng quát:
- Nói nhiều làm gì, mau nói giá đi.
Bên dưới khán đài cũng ồn ào xôn xao không ngừng đốc thúc Bách Lý Hồng.
- Đúng vậy, nhanh nói giá.
- Mau nói giá để chúng ta còn đấu giá.....
........
Bách Lý Hồng cười nói:
- Giá khởi điểm là 2000 vạn kim tệ.
Lời nói Bách Lý Hồng vừa dứt đã có người lập tức trả giá.


"2050 vạn."
"2100 vạn."
"2200 vạn."
.......
Đột nhiên từ trên lầu ba vang lên một giọng nói:
- 5000 vạn.
Nghe thấy giá từ 2000 vạn bị đẩy lên 5000 vạn, tất cả mọi người ở bên dưới khán đài lập tức nhìn theo hướng phát ra giọng nói. Người này không ai khác là tiểu công tử của gia tộc Tiêu gia, Tiêu Kiến Hoa. Vừa nhìn thấy hắn đứng ra lan can tầng ba, mọi người liền biết có hắn gia nhập đấu giá, con ma thú ấu kỳ này sẽ không tới lượt bọn họ.
Tiêu Kiến Hoa chưa đắc ý được bao lâu thì một giọng nói khác liền vang lên:
- 8000 vạn.
Lần này Triệu Khuông Dận cũng dời bước ra lan can đứng, khuôn mặt mỉm cười, tay phe phẩy chiết phiến, bộ dạng rất là ung dung tự đắc. Ánh mắt hướng về phía Tiêu Kiến Hoa như thách thức hắn.
Hai vị công tử của Tiêu gia và Triệu gia liền xuất hiện ở khu tầng ba, khiến cho mọi người ở dưới đại sảnh ai nấy cũng tự biết mình không thể cùng hai người này phân tranh. Đành âm thầm tự giác rút lui, để hai người bọn họ phân cao thấp với nhau.
Ở phía tầng hai, Vũ Thiên khi nhìn thấy Triệu Khuông Dận cùng Tiêu Kiến Hoa xuất hiện, nàng lập tức liền nhận ra hai kẻ này.
"Hai tên này chính là kẻ đã xuất hiện ở Hoả Trường Sơn? Nay cũng đến Đấu Giá Hội là vì con ma thú ấu kỳ này sao?"
Hiện tại hai vị công tử trẻ tuổi của Tiêu gia cùng Triệu gia đang ra giá tranh đoạt ấu thú, lúc này đã lên tới cao trào.
- 15.000 vạn.
Triệu Khuông Dận vừa dứt lời, thì Tiêu Kiến Hoa liền nói:
- 18.000 vạn.


Ngay lập tức Triệu Khuông Dận cũng lên tiếng nói:
- 20.000 vạn.
Tiêu Kiến Hoa nghe Triệu Khuông Dận lên giá như thế, hắn cũng không chịu thua kém, liền cất cao giọng nói:
- 25.000 vạn.
- 30.000 vạn.
- 35.000 vạn.
Lúc này giá kim tệ đã lên tới 35.000 vạn, ánh mắt của Triệu Khuông Dận tức giận nhìn Tiêu Kiến Hoa, hắn nghiến răng nghiến lợi quát to:
- 45.000 vạn.
Nói xong câu đó, sắc mặt của Triệu Khuông Dận có chút khó coi, hắn biết tài lực của mình không vượt quá 50.000 vạn. Âm thầm cay nghiến:
"Chỉ hi vọng tên mập này không bằng tài lực của mình, nếu không ma thú sẽ không thể tới tay."
Tiêu Kiến Hoa liếc mắt nhìn Triệu Khuông Dận, thấy được sắc mặt không tốt của hắn liền biết tài lực của Triệu Khuông Dận đã sắp tới giới hạn. Tiêu Kiến Hoa âm thầm vui mừng, Tiêu gia mặc dù không có nhiều cường giả hùng mạnh như Triệu gia, nhưng về tiền tài Triệu gia chắc chắn sẽ không bằng Tiêu gia hắn. Tiêu Kiến Hoa cảm thấy tâm trạng rất tốt, sau đó bật cười ha hả lớn tiếng hô:
- 70.000 vạn.
Lời nói Tiêu Kiến Hoa vừa thốt ra không những làm cho Triệu Khuông Dận cả kinh, mà toàn bộ mọi người ở dưới đại sảnh lập tức im lặng như tờ. Ánh mắt Triệu Khuông Dận đầy sát khí nhìn về phía Tiêu Kiến Hoa. Nội tâm phẫn nộ mắng:
"Khốn kiếp! Hắn điên sao? 70.000 vạn?"
Bách Lý Hồng thấy sự tình diễn ra không sai biệt lắm, trong lòng rất là vui vẻ. Người nào tranh đoạt thì tiền tài cũng vào quốc khố của Bách Lý gia hắn. Giá 70.000 vạn này dùng để đổi lấy Hoàng Hiết Ưng quả thật rất không tệ, hắn mỉm cười nói:
- 70.000 vạn lần thứ nhất.
Triệu Khuông Dận nghe Bách Lý Hồng nói thế, hắn tức giận đến mức run rẩy. Cố gắng kìm nén cơn tức giận vào trong lòng, đưa ánh mắt nhìn về phía Tiêu Kiến Hoa đang hướng mình đắc ý cười. Hung ác thầm nghĩ:


"Tiêu Kiến Hoa ngươi cứ việc đắc ý, đợi đến lúc Di tích Vân Thành mở ra, ta sẽ khiến ngươi chôn thây trong đó."
Bách Lý Hồng lại hô to một lần nữa:
- 70.000 vạn lần thứ hai.
Triệu Khuông Dận sắc mặt âm lãnh nói:
- Chúng ta đi!
Hắn không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa. Hôm nay mặt mũi của hắn, của Triệu gia toàn bộ bị mất hết. Tiêu gia cùng Triệu gia minh tranh ám đấu điều này khiến cho hậu nhân cũng không thoát khỏi. Hôm nay hắn lại thua Tiêu Kiến Hoa thử hỏi làm sao không tức giận. Việc này nếu để phụ thân biết hắn nhất định sẽ bị khiển trách.
Đám thuộc hạ nghe Triệu Khuông Dận nói như thế liền theo sau, cùng hắn rời khỏi căn phòng.
Sau khi Triệu Khuông Dận rời khỏi Đấu Giá Hội. Tiêu Kiến Hoa cũng đắc thủ lấy ma thú về tới tay. Hội đấu giá cũng vì vậy mà kết thúc.
Vừa từ căn phòng rời khỏi, đám người Vũ Thiên gặp phải một đoàn người đang từ tầng ba đi xuống. Dẫn đầu là một nữ tử mặc thanh sam, trên mặt có đeo khăn che. Vì vậy mà không nhìn rõ khuôn mặt của nàng, chỉ thấy ánh mắt của nàng đang hướng về phía Vũ Thiên.
Vũ Thiên cảm giác rất nhạy bén, có người quan sát mình, nàng đương nhiên sẽ nhận ra ngay. Vũ Thiên quay người lại bắt gặp ánh nhìn tìm tòi của nữ tử thanh sam. Tuy không nhận ra nàng ta là ai, nhưng lại cảm thấy được có chút quen thuộc.
Nữ tử thanh sam nhìn dung mạo của Vũ Thiên liền biết mình đã nhận lầm người, mắt đẹp của nàng khẽ cụp xuống, trong ánh mắt còn phảng phất một tia mất mát. Không muốn mình ở trước mặt người lạ biểu hiện quá mức kì lạ, nàng rất nhanh thu hồi tầm mắt của mình, khôi phục lại sự lãnh đạm, cùng thuộc hạ của mình nhanh chóng rời khỏi.

"Là mình suy nghĩ quá nhiều, chỉ là giọng nói giống nhau không có nghĩa dung mạo cũng giống."
Nhìn thấy nữ tử rời đi, Vũ Thiên nheo mắt thầm nghĩ:
"Nàng ta là ai? Sao nhìn ta bằng ánh mắt đó? Ta cũng không nhớ mình có quen biết người như vậy."
Nữ tử thanh sam thân từ tầng ba đi xuống đương nhiên thân phận sẽ không đơn giản. Vũ Thiên nhớ mình cũng không quen biết người nào có thân phận đặc biệt như thế, rất nhanh lại không suy nghĩ vấn đề này mà cùng mọi người rời khỏi Đấu Giá Hội.
Sau đó đám người Vũ Thiên quay trở lại khách điếm. Trước khi trở về phòng mình, Nam Cung Mạc tìm đến Vũ Thiên nhờ nàng chiếu cố Tiểu Nguyệt trong một tháng. Vì trong một tháng tới hắn cần phải đóng cửa bế quan khu trừ hàn độc trong cơ thể. Việc này rất quan trọng, nếu có sơ xuất hàn độc không những không được khu trừ, còn phát tác ảnh hưởng rất lớn đến thân thể hắn. Không những vậy hắn còn cần có Hoàng Phủ Doanh trấn giữ, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Những ngày qua quan sát con người Vũ Thiên, hắn đã biết khá nhiều về tính cách của nàng, thái độ làm người quả thực không tệ. Chính vì vậy mà hắn tin tưởng giao Tiểu Nguyệt cho nàng trông chừng.
Vũ Thiên cũng bất đắc dĩ đành chấp nhận lời yêu cầu của Nam Cung Mạc. Nhưng sau đó thì Vũ Thiên lại hối hận không thôi, ngay khi Nam Cung Mạc bế quan, Hoàng Phủ Doanh cũng đi trấn giữ.
Tiếp theo đó Vũ Thiên đưa đan dược "Trùng Nguyên Đan" cho A Châu để nàng phục dục. Hấp thụ đan dược cũng không thể một ngày hai ngày là có thể kết thúc, hơn nữa đan dược này còn là thất phẩm. Việc này kéo dài đến mấy tuần cũng chưa biết, không những phục hồi lại khí lực mất đi của mình, đan dược này còn có 30% khả năng cải tạo lại thể chất cho A Châu. Mà cải tạo hay không chỉ có thể dựa vào vận khí cùng sự nỗ lực của A Châu mà thôi.
Sau khi A Châu phục dục đan dược, Thanh Đồng tới nói với Vũ Thiên cũng ở bên cạnh nàng tu luyện, đề phòng A Châu có chuyện. Đương nhiên việc này...Vũ Thiên cũng không thể từ chối. Thành thử chỉ còn nàng với Tiểu Nguyệt là nhàn nhạ nhất ở đây. Cũng chính vì thế mà trong một tháng tới Vũ Thiên chính thức trở thành bảo mẫu trông trẻ, khiến nàng khóc không ra nước mắt.
Những ngày qua Tiểu Nguyệt luôn lôi kéo Vũ Thiên đi ra ngoài chơi, hết đi mua sắm, đi ăn uống, sau đó lại vui chơi vòng quanh Nam Cương Thành. Quả thực khổ không thể tả. Hết ngày này đến ngày khác phải chiều theo ý của tiểu tổ tông, Vũ Thiên bị quay mòng mòng như chong chóng, dường như muốn phát điên. Thật mong mau chóng qua một tháng cho nhanh nhanh để trả Tiểu Nguyệt lại cho Nam Cung Mạc, nàng là thật sự chịu hết nổi rồi a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro