Chương 86: Gặp gỡ hài tử kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vũ Thiên nhìn người trước mặt có chút kinh ngạc không nói nên lời, không nghĩ đến...một tiểu hài tử cũng có thể tiến vào bên trong di tích này. Nhìn dáng vẻ của tiểu hài tử chắc là bốn hoặc năm tuổi đi. Nhưng đây không phải vấn đề quan trọng, cái quan trọng là ai lại mang một tiểu hài tử vào bên trong di tích? Vũ Thiên có chút khó hiểu, sau đó cẩn thận quan sát xung quanh. Thầm nghĩ:
"Nếu có hài tử này ở đây, không chừng sẽ có những người khác đi theo nó ở phía sau."
Ngay lập tức Vũ Thiên liền tản ra linh hồn lực dò xét quanh đây, cảm nhận xem còn có khí tức của những ai khác đang ẩn núp không.
Tiểu hài tử kia nhìn gốc dược thảo Biến Hình Linh Hoá thảo đang nằm trong tay Vũ Thiên, cả gốc dược thảo đều bị người trước mắt nhổ lên. Khiến nó tâm tình phẫn nộ cực độ, khuôn mặt trở nên đỏ bừng vì tức giận. Ngay lập tức hét lớn:
- Nhân loại khốn kiếp! Dược thảo của bổn tôn cũng dám hái.
Dứt lời một đạo ma pháp thuật phong nhận trong tay tiểu hài tử liền hướng về phía Vũ Thiên công kích.
Vũ Thiên trong lòng thất kinh, không nghĩ đến tiểu hài tử trước mắt lại có năng lực như vậy. Nhưng mà... nghe cách nói chuyện của tiểu hài tử cũng khá là kì quái.
" 'Nhân loại', 'bổn tôn'??? Cách xưng hô cũng thật quái lạ."
Vũ Thiên vừa suy nghĩ, vừa né tránh sự công kích của tiểu hài tử. Tuy ma pháp thuật của tiểu hài tử này khá mạnh bạo, từng đợt phong nhận sắc bén tấn công. Nhưng cấp bậc của tiểu hài tử vẫn yếu hơn nàng một bậc, vì thế Vũ Thiên có thể dễ dàng chế ngự được đạo phong nhận kia.
Tiểu hài tử nhìn thấy từng đợt phong nhận của mình không làm gì được người trước mắt, nó nghiến răng nghiến lợi nhìn Vũ Thiên. Rồi lại nhìn đến gốc dược thảo Biến Hình Linh Hoá thảo đang ở trong tay nàng, cảm thấy rất uất ức. Đánh thì đánh không lại, còn món đồ mà mình chờ đợi bao nhiêu năm trời bị phá hủy bởi tay người khác. Hỏi sao không tức? Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu ủy khuất trong lòng dồn nén rất lâu, rất lâu....nay đột nhiên bộc phát. Đôi mắt màu hổ phách của tiểu hài tử ngân ngấn nước, từng giọt từng giọt chảy "lạch..cạch" xuống, sau đó tiểu hài tử liền ngồi bệt xuống, úp mặt dưới đất khóc rống.
- Ô...ô..ô... Thật là không có thiên lý mà...Ta không muốn sống nữa. Ô..ô...
Chứng kiến tiểu hài tử đột ngột ngồi xuống úp mặt dưới đất ủy khuất khóc rống, khiến cho Vũ Thiên nhất thời trở nên lúng túng. Tiến lên cũng không được, mà đứng yên cũng không xong. Chưa bao giờ nàng rơi vào tình trạng túng quẩn khó xử như thế này.
Tiểu hài tử ngẩng phắt đầu nhìn Vũ Thiên đôi mắt toé lửa như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ to gan trước mặt mình. Chỉ có điều...thân xác này và cả năng lực ở hiện tại không thể làm gì được. Quả thực là bất lực đến cực điểm. Căm tức nhìn Vũ Thiên mà nước mắt cứ lã chã rơi không ngừng.


Tiểu hài tử trước mắt thật đáng yêu, ngay cả khóc cũng thật khiến cho người nhìn thương tâm, chỉ muốn tiến lên ôm ấp vỗ về. Nhưng mà... Nàng không làm gì hết a. Tiểu hài tử này bổng dưng xuất hiện tấn công nàng, giờ nó hành động như thế thật giống như là đang tố cáo nàng bắt nạt nó vậy? Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Trong lúc này Mộ Dung Mẫn từ đằng xa đi tới, nàng nghe thấy có tiếng đánh nhau nên lập tức chạy đến, liền thấy cảnh tượng Vũ Thiên đang đứng, còn có một hài tử đáng yêu đang ngồi bệt dưới đất khóc rất thương tâm. Trong lòng không nhịn được, liền đi đến chổ hài tử ôm nó lên, rồi vỗ về nhẹ giọng an ủi:
- Ngoan, đừng khóc! Đừng khóc! Là ca ca kia bắt nạt đệ sao? Để tỷ đánh ca ca cho đệ nhé!
Đột nhiên có người ôm mình, khiến cho tiểu hài tử lập tức nín khóc, đang định mở miệng mắng... Nhìn thấy mình đang nằm trong lòng của một thiếu nữ xinh đẹp. Ánh mắt của tiểu hài tử nhất thời dại ra, sau đó nước miếng ở bên khoé miệng chảy xuống. Quên mất sự việc đau lòng trước đó của mình, trong đầu tiểu hài tử liền nghĩ:
"Mỹ nữ.... Mỹ nữ a~~ Lâu lắm rồi chưa thấy mỹ nữ..."
Ngay lập tức tiểu hài tử liền giang hai cánh tay mủm mỉm trắng ngần của mình ôm chầm lấy Mộ Dung Mẫn, cái đầu nhỏ bé dụi dụi vào ngực của nàng, khuôn mặt rất ư là thiên đại ủy khuất.
Vũ Thiên nhìn hành động trước mắt của tiểu hài tử nhất thời cũng không thể thốt nên lời, nàng sao lại có cảm giác tiểu hài tử kia "rất mê gái" a.
Thấy tiểu hài tử nín khóc, nằm trong lòng mình rất nhu thuận đáng yêu. Đôi mắt màu hổ phách mở to nhìn mình, Mộ Dung Mẫn lập tức đi đến trước mặt Vũ Thiên lên tiếng chất vấn:
- Vũ Khúc! Ngươi thật là kì. Một tiểu hài tử đáng yêu như vậy? Sao có thể nhẫn tâm ra tay? Lòng dạ ngươi là sắt đá sao?
Nghe vậy Vũ Thiên có chút dở khóc dở cười, nàng đây là phải chịu tội gì a? Từ đầu chí cuối nàng cũng không làm gì tiểu hài tử này, là nó đột nhiên nhảy ra tấn công nàng. Nàng ra tay chỉ là phòng vệ chính đáng được không? Cũng là nó đột nhiên ngồi xuống khóc, nàng đã cố gắng kiềm chế sức mạnh của mình để không đả thương đến nó. Vì sao tự nhiên khóc, nàng càng không biết. Như thế nào thì mọi lỗi lầm đều đổ hết lên đầu nàng? Nhìn thấy Mộ Dung Mẫn trừng mắt nhìn mình, còn tiểu hài tử kia hất cằm vẻ mặt kiêu ngạo tỏ ý như muốn thách thức với nàng. Vũ Thiên có bao nhiêu lời muốn nói cũng đành uất nghẹn nuốt xuống bụng. Nghĩ thầm:
"Mình là đại nhân, không cần chấp nhất với một tiểu hài tử."
Mặc niệm ba lần, Vũ Thiên mới chậm rãi lên tiếng hỏi:
- Mẫn Nhi! Tiểu hài tử này đột nhiên xuất hiện ở đây nàng không thấy kì lạ sao?


Mộ Dung Mẫn nghe Vũ Thiên hỏi thế mới ý thức được tình cảnh hiện tại. Nàng khẽ nói:
- Phải a! Nơi đây là di tích nguy hiểm trùng trùng, không có lý nào lại vô duyên vô cớ xuất hiện một tiểu hài tử như vậy.
Càng ngẫm nghĩ càng cảm thấy chuyện này quả thực không hợp lý. Mộ Dung Mẫn lập tức di chuyển ánh mắt xuống, nghi hoặc nhìn tiểu hài tử trong lòng mình.
Thấy mỹ nữ nhìn mình dò xét, tiểu hài tử trong lòng lộp bộp chột dạ, ánh mắt long lanh đáng thương hề hề nhìn Mộ Dung Mẫn như chầu trực muốn khóc. Cắn cắn móng tay, lắc dầu ngoày ngoạy ủy khuất vô cùng.
Mộ Dung Mẫn mới đầu cảm thấy lời nói của Vũ Thiên nói rất có lý. Nhưng sau khi nhìn biểu hiện của hài tử. Trong lòng lập tức liền nhũn xuống, mọi nghi hoặc lúc đầu của nàng nhanh chóng bay biến. Mộ Dung Mẫn đưa tay lên nhéo nhéo đôi má phúng phính mềm mại của tiểu hài tử. Sau đó nhìn Vũ Thiên mỉm cười nói:
- Tiểu hài tử này tuy có chút kì lạ, nhưng nó rất đáng yêu. Chúng ta mang nó đi theo được không? Nó ở đây một mình quá nguy hiểm.
Vũ Thiên nghe Mộ Dung Mẫn nói thế liền nhíu mày, thật không hiểu nổi vị công chúa này tự dưng lại hành động như vậy. Tiểu hài tử này lai lịch bất minh, đáng lý nàng ta không nên ôm nó theo chứ? Nó nguy hiểm hay không cũng không liên quan đến bọn họ cơ mà.
Tuy trong lòng rất muốn lên tiếng phản bác, nhưng nàng nhìn tiểu hài tử suy nghĩ:
"Ôm nó theo chủ ý này cũng không tệ. Nó một mình ở đây rất không đơn giản, lai lịch của tiểu hài tử khá kì lạ. Để nó bên cạnh từ từ quan sát cũng được."
Nghĩ thế Vũ Thiên liền gật đầu, sau đó thu hồi Biến Hình Linh Hoá thảo trong tay mình vào trữ vật giới chỉ, rồi nói:
- Tùy nàng. Ta tiếp tục hái dược thảo, đợi ta hái hết dược thảo ở đây rồi chúng ta lên đường.
Mộ Dung Mẫn nghe Vũ Thiên đồng ý liền vui vẻ không thôi, nàng lập tức mỉm cười đáp:
- Hảo. Ngươi cứ hái đi. Bên phía ta còn có rất nhiều, hái hết phía bên ngươi thì qua phía ta hái. Ta ôm tiểu hài tử này đi xung quanh dạo chơi một chút.


Vũ Thiên ánh mắt rực sáng cười vui vẻ đáp ứng, nhưng vẫn lên tiếng dặn dò:
- Được. Nàng cẩn thận một chút.
Tiểu hài tử trừng mắt nhìn Vũ Thiên trong lòng tức đến thở phì phò, nghĩ:
"Nhân loại này thật to gan, hái Biến Hình Linh Hoá thảo của ta không nói. Còn muốn hái hết dược điền của ta? Quả thực là tham lam. Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Chờ xem!"
Căm tức sỉ vã Vũ Thiên cả trăm lần trong lòng, tiểu hài tử ngay sau đó liền bị Mộ Dung Mẫn ôm đi.
Chờ Mộ Dung Mẫn đi khuất Vũ Thiên tiếp tục cặm cụi hái từng gốc dược thảo ở đây. Sau khi hái hết ở phía bên mình, nàng đi đến phía Mộ Dung Mẫn hái.
Nhìn cả trăm gốc, cả ngàn gốc dược liệu nằm đầy ắp trong trữ vật giới chỉ của mình, Vũ Thiên cảm giác thật thoả mãn. Nếu không phải hiện tại Sinh Mệnh Linh Tuyền trong không gian giới cạn kiệt, nàng cũng không muốn để dược liệu ở trữ vật giới chỉ. Bên trong không gian rất thích hợp trồng những loại dược thảo ở đây. Chỉ là nhớ đến "đại liên hoa" từng nuốt hết dược thảo của mình, Vũ Thiên đột nhiên có chút do dự. Nếu như phục hồi Sinh Mệnh Linh Tuyền, trồng các loại dược thảo ở bên trong, cây "đại liên hoa" kia có hay không lại nuốt hết của nàng? Quả thực là đau đầu.
Đang trong suy nghĩ, giọng nói của Tiểu Hắc liền vang lên trong đầu Vũ Thiên:
"Chủ nhân, có chuyện lớn rồi!"
Vũ Thiên kinh ngạc, nàng thật sự quên khuấy đi Tiểu Hắc, càng không nhớ đến vết thương trên thân thể của Tiểu Hắc thế nào rồi. Làm chủ nhân như nàng thật quá vô tâm đi. Không để ý đến lời nói của Tiểu Hắc, Vũ Thiên truyền âm lại lo lắng hỏi:
"Tiểu Hắc, ngươi không sao chứ? Vết thương trên thân thể ngươi thế nào rồi?"
"Chủ nhân, thương thế của ta đã không sao. Chuyện quan trọng trước mắt là cây hoa kì quái bên trong không gian của chủ nhân ngươi xảy ra vấn đề. Ngươi mau vô xem."
Vũ Thiên nghe thế nhíu mày hỏi:
"Cây hoa kì quái? Có phải là cây hoa to lớn ở trong đầm lầy không?"
"Đúng vậy. Ta cũng không biết giải thích thế nào, tóm lại ngươi cứ vào không gian giới đi rồi biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro