Chương II - Phần: Song Hữu Cảnh - Nghịch Cảnh Khởi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương II – Phần: SONG HỮU CẢNH - NGHỊCH CẢNH KHỞI

- Haizz! (Tiếng thở dài ảm đạm)
Lách tách! Ù ù …! Tách tách tách tách tách!
- Ây da! Ông trời à có cần làm khó Phong Quân ta đến thế không?
- Chỉ còn nửa dặm là ta có thể về nhà mà người cũng không tha cho ta, đúng là cảnh ngộ không mấy lạ! Nhưng cảnh này khá là tức tối, không biết ai đã từng trải qua cảnh ngộ này giống ta không?
- Thôi thì đến quán trà đối diện dừng chân một lúc vậy!
Phong Quân (Tiểu Quân) bước đến chầm chậm trên tay cầm chiếc ô màu đen, phía trên có khắc hoa văn là những cánh sen vàng trông rất đơn giản nhưng cực kì đặc sắc và cuốn hút.
- Tiểu sinh, có thể cho ca ca một bình trà nóng và một chút đậu phộng thưởng thức được không?
Tiểu nhị nhìn Phong Quân lẩm bẩm:
- Có ngay! Có ngay đại ca chờ một chút tiểu đệ mang đến ngay!
Tiểu nhị quay lưng nói nhỏ:
- Dân nghèo! Trông ăn mặc chắc là lang băm được vài đồng bạc tỏ vẻ doạ người!
- Trú mưa không có tiền thì nói đi còn bày đặt thưởng thức! lại còn ngồi bàn cho bốn người. Vô sỉ thật!
Phong Quân nhìn thấy ánh mắt của tiểu sinh thì hiểu ra phần nào. Thầm nghĩ thế gian này đúng là chỉ có đồng tiền là có giá trị. Con người chẳng là gì cả.
- Haizz!
Nửa canh giờ trôi qua! Trời cũng đã tạnh cơn mưa gần hẳn! Phong Quân nhanh chóng bước khỏi Chu Lâu (quán trà), thẳng bước tiến về nơi ở của mình!
Sau một hồi, cuối cùng Phong Quân cũng về đến ngôi nhà của mình. Tuy có hơi tồi tàn, mái tranh đã bị thủng nhiều lỗ, đồ đạc đã không còn chắc chắn. Ngôi nhà chỉ còn là chỗ trú mưa, trú nắng! Vừa về đến nhà một giọng nói nặng nề, hơi thiếu sinh lực, như ngọn gió cố vượt qua đồi cao.
- Tiểu Quân phải không con? Con trai con đã về phải không?
Phong Quân bước đi nhanh hơn, vội chạy vào nhà. Trên môi vẫn liên tục nói:
- Là con đây! Mẫu cẩn thận cứ nằm nghỉ ngơi đừng ngồi dậy. Tiểu Phong vào đến rồi.
Phong Quân chạy đến giường của mẫu thân:
- Mẫu thân, người hãy nằm xuống nghỉ ngơi đi. Mọi việc trong nhà hãy cứ để tiểu Phong lo cho, Tiểu Phong sẽ nhanh chóng gom góp đủ tiền chữa trị bệnh cho mẫu thân.
- Vì vậy người cần phải cố gắng lên. Con và người miễn còn tia hi vọng chúng ta cùng cố gắng với nhau có được không, mẫu thân?
Đỡ mẫu thân nằm xuống trong lòng Phong Quân biết được đã chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa. Mẫu thân mắc phải là loại phong hàn bình thường nhưng bao năm sương gió người đã chịu đựng nên bây giờ đã là căn bệnh chí mạng, chỉ có nhân sâm từ bán vạn năm đến vạn năm là vật chí dương mới có thể đưa người khoẻ trở lại mặc dù đây chỉ là trên lý thuyết cũng chỉ nắm được sáu đến bảy phần thành công.
- Bịch! Bịch! Leng keng! Leng keng!
Tiểu Phong quay đầu:
- Là Tiểu Mỹ ư! Muội không trông mẫu thân lại ra ngoài phá phách gì đó!
Tiểu Mỹ vội trả lời:
- Ca! Huynh nói gì vậy, muội là đi sau nhà một tí tìm xem có quả, có rau xanh để về cho mẫu thân dùng tạm!
- Ơ kìa! Miếng thịt to quá! Ca hôm nay kể được chuyện mọi người thích thế sao? Có bán được nhiều rau và củ cải không?
Phong Quân đáp:
- Tối ngày thấy thịt thì con mắt muội còn to hơn cái chén nữa. Lát ca ca nấu cháo cho mẫu thân,hần thừa ta sẽ làm món thịt mà muội thích nhất.
- Muội phải ngoan ngoãn chăm sóc mẫu thân. Nếu không ta sẽ cho muội ăn rau dại, uống nước sông nghe chưa?
Tiểu Mỹ trả lời gấp gáp:
- Ca ca yên tâm cứ để muội lo!
Phong Quân mĩm cười bước đi ra bếp chuẩn bị nấu nướng cho muội và mẫu thân!
… Sau khi dùng bữa, sinh hoạt cùng mẫu thân và muội muội của mình. Cũng đã đến khuya.
Tiểu Quân một mình đi ra khỏi nhà bước đi cách đó hơn 1 dặm là đến rìa vực thẳm U Thiên, vực thẩm nhìn xuống như một bầu trời khác ở bên giới đen kịt nên có biệt danh là U Thiên.
Tiểu Quân một mình ngồi thẫn thờ nhìn xa xăm suy nghĩ cách có thể mau chóng tìm thấy Nhân Sâm hoặc Linh Chi chữa trị cho mẫu thân. Thiết nghĩ không biết thế giới liệu rộng cỡ nào! Xa xăm bao nhiêu từ lúc ta biết đến nay thì …
Một tiếng bước chân chạy vội về phía Phong Quân và không ngừng nói thật lớn:
- Phong Quân...Phong Quân...Ngươi ở đâu? Phong Quân...Mau trả lời mẫu thân ngươi và Tiểu Mỹ có chuyện rồi.
Phong Quân nghe thấy liền đứng dậy nhanh chóng vừa tiến lại gần theo hướng giọng nói vừa lớn tiếng:
- Ta ở đây...Ở đây...
Phong Quân nhìn thấy Tử thúc liền vẫy tay, tiếp tục chạy đến cạnh thở hồng hộc cả hai người, Phong Quân liền hỏi:
- Tử thúc có chuyện gì vậy? Người nói mẫu thân con làm sao? Có chuyện gì?
Tử thúc nhanh chóng đáp:
- Mau chạy về nhanh. Vừa đi vừa nói.
Tiếng chân vội vả của hai người chạy thật nhanh về ngôi nhà của Phong Quân.
- Tứ thúc rốt cuộc có chuyện gì?
- Mẹ ngươi và em gái ngươi bị một đám người lạ mặt xông vào nhà, đám người đó họ lôi Thẩm phu nhân và Tiểu Mỹ ra ngoài! Theo ta thấy tên ngồi trong chiếc kiệu đó muốn bắt muội muội ngươi mang về, mẹ ngươi muốn ngăn cản, nhưng hắn liên tục ra giá muốn mua muội muội ngươi.
- Cái gì? Bọn chúng là ai mà to gan như vậy? Họ không coi Lưu Pháp ra gì sao?
- Đừng nói Lưu Pháp gì ở nơi vùng quê hẻo lánh này. Bọn quý tộc, lãnh chúa, thành chủ kia mới chính là Lưu Pháp. Mau về nhà nhanh lên.
Vừa về đến gần cửa nhà còn khoảng 30 thước, Phong Quân và Tử thúc không khỏi giật mình, trên đất những người thôn dân hàng xóm của Tiểu Quân người thì nằm trên đất với vết thương sâu ở ngực, ở cổ, ở lưng…
Người thì đang quỳ cúi đầu không dám cử động. Tiểu Quân vội chạy đến hét lớn:
- Các người là ai? Các người đang làm gì trong thôn và nhà của ta?
Tiểu Mỹ lớn tiếng:
Ca! Huynh cứu muội! Cứu muội!
Tên người hầu hét lớn:
- Câm miệng! ngươi là ai dám hỏi công tử ta xưng lên! Ngươi có thân phận gì?
Phong Quân đáp:
- Ta là Phong Quân là một con người! Hơn một số con người đã hoá thành loài chó gác cổng, mất đi nhân tính.
Tên hầu giận dữ:
- Ngươi muốn chết!
Trong kiệu mười sáu người khiên kia một kẻ đang nằm liền đưa tay chậm rãi kéo cả người ngồi dậy bảo:
- Đủ rồi không được vô lễ.
- Ta tên Tiết Thừa Vận, vô tình đi ngang đây, thấy tiểu muội ngươi phơi thuốc. Nhìn vóc dáng này nếu về phủ ta vài năm sau đó trở thành thiếp hay người hầu phục vụ chăn gối cho ta cũng nên chuyện.
- Ngươi thấy sao? Tên gì nhỉ? Chậc Chậc!
- Mười đồng vàng lớn cho muội muội của ngươi? Sao ngươi bán hay không nào?
Tiểu Quân ánh mắt lạnh nhạt, sự tức giận hiện rõ qua nếp nhăn trên tráng, nói:
- Chó chết! Ngươi nghỉ ngươi là ai mà dám ra giá tiểu muội với ta! Mau trả tiểu muội cho ta nếu không?
Tiết Thừa Vận:
- Thì làm sao? A Cẩu cho hắn một đòn như cách ngươi đánh chó đi. Dám lớn tiếng xúc phạm ta.
A Cẩu tay nắm quyền, chân trái lùi về phía sau một bước dài, như lấy đồ rồi vụt tốc tiến tới dùng sức dồn vào cánh tay toàn lực đấm vào lồng ngực của Phong Quân. Một cú toàn lực khiến Phong Quân thụt người về sau miệng phun ra một ngụm máu. Cùng lúc lơ lửng trên không về sau mười thước hơn.
Phong Quân lúc này cảm giác như lồng ngực, ngũ tạng đã đảo lộn, ý thức như mất dần, hai tay và chân run rẩy. Mắt lờ đờ nhìn thấy họ đưa Tiểu Mỹ lên kiệu của Tiết Thừa Vận ngồi một góc không ngừng rơi lệ tay vẫn vẫy mình cầu cứu, mẫu thân Phong Quân chạy đến ngăn cản bị tên A cẩu tán một cái thật mạnh và đầu, lại tiếp tục dùng chân đá vào hông thật mạnh.
Phong Quân mang máng cảm nhận trong lòng một cảm giác khó chịu, một cảm giác đau đớn. Sau đó, cố nhớ từng gương mặt ngày hôm nay, rồi ngất đi.
- Tiểu Quân! Tiểu Quân! Tiểu Quân!
Mơ hồ nghe thấy tiếng gọi, Tiểu Quân mở mắt nhìn mập mờ thấy Tử thúc, chợt nhớ chuyện tối qua ngồi dậy thật nhanh nói:
- Tử thúc, chuyện hôm qua chỉ là ác mộng có phải không? Tử thúc người nói con biết đi?
- Muội và mẫu thân vẫn ổn phải không? Họ vẫn bình an đúng không? Phải không Tử thúc?
Sắc mặt tử thúc nghiêm trọng đáp:
- Trước mắt đó là sự thật, nhưng điều quan trọng là con phải tịnh dưỡng do chấn thương với tên Hầu nhà họ Tiết tối qua. Cũng may hắn không phải cao thủ gì.
- Theo lời Y Lang, con bị nội thương nhưng không quá nặng đây là điều may mắn. Chỉ cần theo lời Y Lang nói, con chỉ cần tịnh dưỡng bảy tiêu là có thể hồi phục sức khoẻ trở lại. Lúc đó muốn làm gì cũng chưa muộn.
Tiểu Quân ngồi dậy thật nhanh đáp:
- Ta phải đi... Ta phải dành lại muội muội...Mẫu thân...Mẫu thân ta đâu?
- Tứ thúc. Mẫu thân của ta đâu?
Tứ thúc sắc mặt nặng triễu, ngậm ngùi nghẹn ngào từ trong cuốn họng, phát ra tiếng nói thẹn thào:
- Dì Thẩm! Dì Thẩm! …..

Sau đây là một vài chú thích nhỏ, mỗi chương sẽ có một chút chú thích để mọi người hiểu hơn nhiều nhé!
Mảnh đất Phong Quân đang sống có tên là Lưu Châu!
Lưu Châu là một nửa của Thiên Phong Đại Chi hiện tại. Lưu Châu được hình thành bởi hai mươi tư thành nhỏ và năm thành lớn gồm:
- Dương Thành
- Cô Khuyết Thành
- Khởi Thành
- Tiết Thiên Thành
- Sa Thành
Nơi Phong Quân đang ở thuộc Thu Thiên Thành một thành nhỏ vùng ngoại ô phía Nam của Tiết Thiên Thành do Tiết Gia cai quản.
Tiết Gia thuộc Ngũ Đại Tông Tộc của Lưu Châu hiện thời. Luận thế lực xếp hàng Ngũ Tông Gia yếu thế nhất trong đại tộc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro