Chương III - Phần: Song Hữu Cảnh - Sinh Ly Tử Biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG III– PhẦN: SONG HỮU CẢNH – SINH LY TỬ BIỆT

Tiểu Quân chợt cảm thấy có cảm giác bất an ở lồng ngực đang cuộn trào, trong sự lo lắng và hi vọng:
- Tử thúc, mẫu thân ta làm sao? Thúc hãy cứ thẳng thắn cho ta biết xin đừng nói dối ta bất cứ điều gì.
Tử thúc ánh mắt ngưng trọng, hai khoé mắt dần đỏ lên, miệng thốt ra lời nói thều thào có phần u buồn:
- Tiểu Quân à! Ta định gọi con dậy cũng là vì vấn đề này, con đã hôn mê cũng đã gần ba tiêu. Dì Thẩm mẫu thân của con vào tối hôm đó đã không qua khỏi. Mặc cho Y Lang đã ra sức cứu chữa nhưng do thể chất của dì Thẩm vốn đã yếu ớt do bệnh trong người lại thêm chấn thương từ ngoại lực quá nặng, Cho nên …
- Tiểu Quân con hãy nén đau thương, gặp mặt dì Thẩm lần cuối. Rồi sau đó... Sau đó cho chúng ta biết lựa chọn của con là nhập quan hay là hoả quan.
Tiểu Quân miệng lắp bắp, lồng ngực đau nhói, hơi thở  bắt đầu trở nên gấp gáp, gương mặt tái nhợt đi:
- Tử thúc, người đừng gạt ta. Mẫu thân ta không sao đúng không?
- Mẫu thân ta vẫn khoẻ mạnh, vẫn khoẻ mạnh, bình an. Tử thúc người đùa thôi phải không? Đừng đùa ta như vậy chứ Tử thúc!
Tử thúc nhìn thấy tiểu Quân lòng cũng không che giấu được cảm xúc:
- Tiểu Quân nghe lời thúc thúc con hãy tịnh dưỡng, sau ba canh giờ nữa ta sẽ đưa con đi gặp mẫu thân và đưa tiễn người lần cuối, ta thấy dì Thẩm hay là để chôn cất cùng lão Trạch là ổn thoả nhất.
- Nếu con không bác bỏ thì thúc thúc xem như con đồng ý. Bây giờ đều con cần là trấn tĩnh tâm trí và tinh thần….
Tiểu Quân thét lên thật lớn:
- KHÔNG! KHÔNG! TA KHÔNG TIN! KHÔNG! THÚC LỪA TA! TA KHÔNG TIN!...
Sau tiếng thét dài Phong Quân lòng đau như cắt, tâm trạng như viên đá nhỏ rơi xuống vùng đại dương, tâm trạng vô cùng bi ai, không thể cố giữ vững Phong Quân ngất đi ngay sau đó, nước mắt vẫn lệ dài trên gương mặt.
Gần ba canh giờ trôi qua…
- Tiểu Quân con đã đến rồi.
Lê đôi chân nặng triễu, sắc mặt vô hồn. Phong Quân bước chầm chậm đến trước linh cửu của mẫu thân, nhìn mẫu thân nằm trong cửu quan Phong Quân lệ tuông dài không còn đứng vững, ngã quỵ xuống - đầu dựa và cổ quan tài mẫu thân than oán.
- Rốt cuộc ta, mẫu thân ta, muội muội ta tại sao lại phải chịu cảnh phân ly tử biệt này. Rốt cuộc chúng ta đã làm gì sai. Ông trời người tại sao lại đối xử với chúng ta như vậy. Tại sao?
- Tại sao? Hỡi trời trên cao người có nhìn xuống không?

Phong Quân sau một hồi than trách, không chấp nhận được hiện thực này cũng đã dần thấm mệt, không còn chút sức lực nào. Mọi việc tế lễ, cầu hương và chôn cất linh cửu của Thẩm phu nhân bên cạnh lão Trạch được Tử Thúc bắt đầu tiến hành. Trong lúc hạ linh cửu đưa mẫu thân xuống ba tấc đất, Phong Quân dập đầu thầm trong lòng hứa với mẫu thân:
- Tiểu Quân con sẽ đưa muội muội Tiểu Mỹ về bái kiến người, sẽ khiến kẻ đã tạo ra oán cục này trả giá gấp trăm, ngàn thậm chí là vạn lần nỗi đau này.
- Người trên trời hãy yên nghỉ mọi thứ còn lại hãy giao phó cho Quân Nhi.
Tiếng nói lớn:
- Mở cửa nguyệt
- Phi sinh
- Hạ Cửu Quan
- Thúc thít, dì Thẩm thật là quá bất hạnh, Tiểu Quân thật tội nghiệp,…(tiếng xì xào của đám đông)
Ngoài tiếng khóc cho mẫu thân của Tiểu Phong còn những tiếng ai oán, bi thương, khóc cho những người đã dám đứng ra giúp ngăn cản đám người cầm thú của Tiết gia mà hi sinh.

Cũng đã ba tiêu từ lúc lễ tang của dì Thẩm và các dân thôn hi sinh! Phong Quân lúc này cũng đã bình tĩnh và bớt u buồn trong tâm trí hơn, hắn bắt đầu suy nghĩ về những chuyện tiếp theo trên con đường mình phải bước đi để trả mối thù này. Vì mẫu thân, vì muội muội hắn không cho phép mình gục ngã hay lẩn quẩn trong cái quá khứ thương tâm này.
Sau khi trấn tĩnh bản thân, thắp nén hương cho mẫu thân xong, Phong Quân liền ra khỏi nhà đi thẳng một mạch đến nhà của Khôn lão bá. Khôn lão bá hiện là trưởng thôn của Mã Thanh thôn này, cũng là người có nhiều kiến thức và hiểu biết nhất trong thôn. Vì vậy, Phong Quân vì để trả mối thù đám người Tiết gia thì không thể không đến thỉnh giáo Khôn lão bá.
Phong Quân bước đến trước của nhà Khôn lão bá lòng hạ quyết tâm và mang hi vọng, lúc này ánh mắt Phong Quân đủ để người nào nhìn thấy đều thấu được sự uất ức, sự quyết tâm, sự câm phẫn của hắn đến mức độ nào. Gõ ba tiếng cửa:
- Kịch! Kịch! Kịch!
Từ bên trong phát ra âm thanh nhỏ và tiếng nói dài:
- Cộc...Ta tới đây...Cộc...Đợi thân này một chút...Cộc...
- Két...Két...
- Đúng như ta đoán là Tiểu Quân. Ta biết con nhất định sẽ tới. Vào đi vào nhà rồi nói chuyện.
Tiểu Quân cúi đầu chào hỏi:
- Khôn lão bá. Được, vậy Tiểu Quân xin được phép vào trong thỉnh an và thỉnh giáo Không lão bá. Mời Khôn lão bá vào trước, cửa để Tiểu Quân giúp người đóng lại.
Khôn lão bá:
- Được. Vào trong rồi ta có nhiều thứ cho ngươi.

- Ngồi đi tiểu Quân! Cứ gọi ta là Khôn bá bá không cần khách sáo. Con muốn ta giải đáp điều gì hãy cứ thẳng thắn trả lời. Miễn là ta biết ta sẽ không giấu gì con. Nhưng con phải hứa với ta dù có là làm gì cũng phải suy trước tính sau.
- Tuyệt đối không được làm càn, làm quấy, chỉ tổn thêm vô ích, con hiểu ý ta nói chứ Tiểu Quân?
Phong Quân mặt nghiêm chỉnh cúi đầu lần nữa cảm tạ Khôn bá bá. Sau đó, Phong Quân bắt đầu đặt câu hỏi cho Khôn bá bá. Phong Quân mở lời:
- Bá bá ta vốn dĩ cứ nghĩ rằng có thể có một cuộc sống an nhàn bên người thân như mọi người trong thôn chúng ta đến hết đời này, vốn không nghĩ sẽ có một ngày tai ương như thế này lại đến.
- Người hãy cho ta biết về những gì người biết liên quan về tên họ Tiết kia được không, Khôn bá bá?
Khôn bá bá gật gù trầm giọng nói:
- Trước tiên, con hãy giữ tâm trạng tốt nhất để có thể ghi nhớ những gì ta nói rồi quyết định một cách minh mẫn nhất.
- Ta là người biết con đầu tiên cũng là người chọn cho con là Ngôn Sư của làng ta, số sách mà ta ấp ủ và lão Trạch bá phụ của con đều đã được con đọc qua và nghiên cứu hết. Với tài trí của con thì ta cũng không cần nói quá dài dòng những thứ không cần thiết. Ta bắt đầu đây.
- Tiết Thừa Vận hắn là con trai của Tiết Tịch hiện là thành chủ của Thu Thiên Thành này, chỉ cần còn ở trong thành thì Tiết Tịch chính là trời, còn con hắn có thể xem như thiên tử.
- Haizz! Chuyện là cách đây 10 năm Tiết Tịch là Tam đương gia một trong thập đại đương gia của Tiết Gia, chỉ vì hắn quá xem thường các đương gia khác, lộng quyền ỷ thế, câu kết bè phái nhằm lật đổ Đại đương gia của Tiết Gia là Tiết Dư để trở thành Gia chủ của Tiết Gia.
- Hắn từ nhỏ đã phong lưu phóng đản, ức hiếp dân lành nhưng do Gia chủ tiền thời là Tiết Trạch Thời có lỗi với mẫu thân hắn nên luôn nhắm một mắt cho qua, miễn là có thể che giấu được đều cho người xử lý gọn gàng sạch sẽ không để lại bất kì vết tích nào.
- Đến năm 248 SBN, Tiết Tịch cuối cùng cũng không kiềm chế được mà nổi thú tính cưỡng bức tứ phu nhân của tứ đương gia. Sau đó, tứ phu nhân tự vẫn, tứ đương gia điên cuồng muốn đòi lại công bằng. Không ngờ hắn sớm đã cấu kết với ngũ đương gia, lục đương gia, bát đương gia và thập đương gia cùng nhau khởi binh trong đêm.
- Tiếc thay, mọi hành động của hắn đều đã được Tiết Dư cho tai mắt luôn luôn quan sát, nhưng đại đương gia vẫn ghi nhớ lời phụ thân trước lúc lâm chung, nên hắn vẫn âm thầm dò xét xem liệu tam đệ của mình có biết điểm dừng hay không?
- Đêm hôm đó, trời đổ mưa to ngoại trừ nhị đương gia đứng ngoài cuộc phân tranh thì còn lại hai thế lực do cửu đại đương gia giao đấu.
- Kết quả về phía của tam đương gia chỉ còn mỗi hắn là sống sót, còn phần đại đương gia thì các huynh đệ theo ông ấy chiến tử đều sống sót chỉ có tứ đương gia là bị thương nặng. Sau cuộc chiến, đại đương gia vẫn không nỡ giết tam đệ của mình nên phái hắn đến đây trấn giữ xem như cho hắn con đường tu tâm. Và Thu Thiên Thành chúng ta từ đây lâm vào cảnh vong linh quản.
- Mỗi năm tại Thu Thiên Thành phàm là nữ nhân tuổi trăng tròn hoặc vừa thành thiếu thì các gia phải cực kì cẩn thận trông chừng, các quý gia có gia sản đa phần họ đều di chuyển đến thành lân cận hoặc xa hơn để tránh nguy hiểm cho ái nữ của họ. Vì một khi ái nữ của họ bị bắt đi thì gia đình họ sẽ mãi mãi ở lại Thu Thiên Thành tránh ái nữ họ đào tẩu khỏi Tiết Phủ sau khi bị tên Tiết Thừa Vận bắt giữ.
- Nhưng một khi ở Thu Thiên Thành này không một người nào giám chống đối Tiết Gia cả. Con biết tại sao không, Phong Quân?
Phong Quân sau khi nghe câu chuyện này, hắn nửa căm phẫm đến tột độ, nửa còn lại cảm thấy có chút bất lực khó khăn gương mặt có xuất hiện chút sự lo âu. Nhưng lửa hận ngùn ngụt có thể thêu đốt mọi nỗi sợ của bản thân. Phong Quân thì thào cứng rắn trong giọng nói:
- Phong Quân ngu muội, không lẽ Thu Thiên Thành này đúng như lời đồn là một trong hai thành trì nhỏ nằm tách biệt tường thành với Tiết Thiên Thành. Ở đây ngựa phải đi mất hơn sáu tiêu mới đến được. Còn người thì nhanh nhất không gặp sự cố gì cũng phải ba ất hoặc cả nhâm trời mới đến được.
- Không lẽ,…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro