Chương 102 - Chương 21 : Thái Thượng trưởng lão (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Angella_low

Đương nhiên, sự cố bên này Dạ Nhược Ly sẽ không biết, lúc này nàng đem toàn bộ tinh lực để vượt qua khảo nghiệm, bên ngoài cho dù người chết ta sống cùng không cùng nàng quan hệ.

"Chúc mừng ngươi đã thành công thông qua tất cả khảo nghiệm, kế tiếp người liền đã có thể đạt được tư cách được ta truyền thừa..."

Lúc lời này vừa hạ xuống, Dạ Nhược Ly rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, 5 ngày liên tục luyện chế, cho dù là nàng cũng có chút không chịu nổi. Huống chi càng về sau, luyện chế lại càng khó khăn.

Ầm vang!

Đột nhiên, trời đất rung chuyển, mặt đất trống trải, đột nhiên vỡ ra thành mộtcái khe nhỏ, một lát sau, một cái bàn đá từ khe hở chui lên, ánh lên mắt Dj Nhược Ly một cách rõ ràng.

Trên bàn đá, đặt vỏn vẹn 3 vật phẩm.

trong đó có một cái đan đỉnh mu nâu sẫm, vẽ đồ án long phượng, nhưng mà khi nhfn kĩ, Dạ Nhược Ly độtn hiên ngẩn ra, khuôn mặt hiện lên chấn kinh.

"Long Phượng thần đỉnh? Cư nhiên là Long Phương thần đỉnh?"

Long Phượng thần đỉnh, là đan đỉnh Dạ gia lão tổ hay dùng nhất, Dạ gia lão gổ biến mất, Long Phượng thần đỉnh cũng biến mất theo, v ì sao khi xuyên về ngàn năm trước, lai có thể nhìn thấy Long Phượng thần đỉnh?

Nói đến lão tổ Dạ gia, Dạ Nhược Ly không khỏi sinh lòng cảm khái.

Lão tổ Dạ gia này là một nhân vật thần bí, trong lịch sử Dạ gia không có ghi lại bất cứ thông tin nào vê lai lịch của nàng, cho dù là từ đường của Dạ gia cũng chỉ là một chỗ trống không để bài vị.

Bất quá, con cháu nhà Dạ gia đều biết lão tổ Dạ gia là đệ nhất cường giả của Huyền Vũ đại lục, tung hoành khắp đại lục không ai có thể ngăn lại được, dưới tay nàng là vô số cao thủ, cho dù chỉ là một nhóm nhỏ thủ hạ, đều có thể quét ngang đại lục.

Chỉ là, vật tùy thân của Dạ gia lão tổ là thứ không có biện pháp cởi bỏ say mê, điều này cũng làm cho đời sau đối với việc lão tổ Dạ gia biến mất sinh ra vô số phán đoán.

Đem đan đỉnh bỏ vào nhẫn Huyền Linh, Dạ Nhược Ly đặt chú ý vào vật phẩm thứ hai trên bàn.

"Chìa khóa?"

Khẽ cau mày, Dạ Nhược Ly quả thật không nghĩ được rằng chiế chìa khóa này có tác dụng gì, bất quả đã đặt ở đây tất nhiên là sẽ có lúc dùng đến.

Nghĩ đến đây, Dạ Nhược Ly thu hồi chìa khóa, chợt nhìn tới hướng quyển sách cuối cùng trên bàn.

Tùy ý lật hai trang, trong mắt Dạ Nhược Ly bày ra vẻ khiếp sợ.

"Này... Không phải chính là bộ sách luyện đan mà Dạ gia sẽ sở hữu ngàn năm sau hay sao? Tuy rằng bộ sách này đối với ta không có bất kì tác dụng, chính là ngàn năm sau có rất nhiều phương pháp luyện đan được cải tiến nhờ quyển sách này, hơn nữa tại thời điểm ngàn năm trước này tuyệt đối là bảo vậy mà các nhóm luyện đan sư tranh giành"

Sự tình càng lúc càng quỷ dị, nàng cùng Dạ gia ngàn năm sau tới cùng là có quan hệ gì?

Không quản là có quan hệ gì, việc khẩn cấp trước mắt là ly khai nơi này...

Hậu sơn Lâu gia, trong vòng vây của những cây cổ thụ, một cái sân độc lập yên lặng.

Lúc này trong phòng rộng rãi sáng sủa, bảo chủ cung kính cúi thấp đầu, dè dặt cẩn thận nói tất cả sự tình đã phát sinh những ngày gần đây, thỉnh thoảng nhìn về hai lão giả phía trước, cẩn thận quan sát thần săc của bọn hắn.

Nhưng để bảo chủ thất vọng, hai người này không có bất cứ dao động gì, chỉ là không nhúc nhích nhìn về phía trước.

"Hai vị Thái Thượng trưởng lão, đây là những việc đã xảy ra gần đây, về việc Huyền lão cùng Âm lão đối đầu, ta nên xử trí thế nào? Tùy ý bọn hắn hay ngăn cản?"

Nói xong lời này bảo chủ không mở miệng nữa, chỉ lẳng lặn chờ phân phó của hai người.

Đợi nửa ngày vẫn không có ai hồi đáp, hắn không khỏi ngẩng đầu lên, phát hiện hai người vẫn như trước nhìn xa xăm, tựa hồ như không nghe thấy hắn nói.

"Chuyện này..."

Bảo chủ định đem vấn đề thuật lại một lần nữa, bên tai ngẫu nhiên vang lên âm thanh già nua vô lực :

"Đem người nữ tử đó đến đây, không là thỉnh nàng tới đây"

"A?"

Nghe vậy bảo chủ sửng sốt, nữ tử kia đã táng thân ở Tử Vong cấm địa, vì sao Thái Thượng trưởng lão còn nói như vậy? Chẳng lẽ, chính là nói nàng không hề chết?

"Ngươi còn ngốc ở đó làm cái gì? Còn không mau đi đi!"

"Vâng, Thái Thượng trưởng lão"

Toàn thân giật thót, bảo chủ vội vàng ôm quyền nhanh chóng rời khỏi.

Nếu như nàng không chết, chính là chứng minh rằng nàng đã thông qua tất cả các khảo nghiệm của Tử Vong cấm địa, như vậy, nàng có thực lực cứu chữa cho Thái Thượng trưởng lão, nếu thân thể Thái Thượng trưởng lão khỏi hẳn, khó khăn ở bên ngoài Lâu gia liền có khả năng giải quyết.

Nghĩ đến chuyện này, bảo chủ cả người kích động, đột nhiên quên mất mấy ngày nay là ai đối với Dạ Nhược Ly tràn đầy oán niệm, là ai trách cứ nàng không nên đi tới nơi này.

"Ách? Nơi này đã phát sinh chuyện gì vậy?"

Vừa mới ly khai Tử Vong cấm địa, Dạ Nhược Ly đã thấy một đống hỗn độn, nàng nhất thời ngốc một chút, nhíu mày nghi ngờ :

"Chẳng lẽ có người đột nhập Lâu gia?"

Dạ Nhược Ly làm sao biết đống hỗn độn này bởi vì chính nàng mà ra, vô luận năng lực khôi phục của Lâu gia lớn mạnh như thế nào cũng thua kém tôc độc phá hoại của hai vị Huyền thánh.

Mà hai người đại chiến khiến tất cả mọi người trong Lâu gia bảo nhân tâm kinh hoảng, chỉ sợ bị hai lão nhân gia điên cuồng này ngộ sát, vì vậy trong đoạn thời gian này, không một ai dám vác mặt ra khỏi nhà.

"Hỗn đản đáng chết này, ngươi giết đồ nhi bảo bối của ta, ngươi giết một mầm non tốt  lão phu nếu không giết ngươi, lão phu liền cùng họ với nhà ngươi"

Huyền lão điên cuồng vận khởi Huyền lực, hai tròng mắt như có lửa giận trực tiếp thiêu đốt bên ngoài, ánh mắt hung tàn chỉ hận không đem đối phương xé ra thành trăm mảnh.

"Haha, giết ta, chỉ bằng ngươi? Ngươi tiến vào Huyền tôn cao cấp sau ta năm mươi năm, cự ly năm mươi năm này chứng minh ngươi vĩnh việt không siêu việt bằng ta"

Khóe môi câu lên, Âm lão khinh thường cười một tiếng, không cho là đúng quét mắt nhìn Huyền lão.

"Hỗn đản, ngươi đừng quên lão sư là luyện đan sư"

Huyền lão cười một tiếng, dè dặt cẩn thận từ trong vạt áo lấy ra một cái bình sứ, đôi mắt tràn đầy điên cuồng :

"Ngươi không phải coi khinh luyện đan sư sao? Cho rằng luyện đan là bàng môn tà đạo? Hôm nay ta liền cho ngươi biết, thực lực của luyện đan sư chúng ta!"

Khoảnh khắc nhìn thấy bình sứ, ánh mắt Âm lão xẹt qua tia kích động, vội vàng quát :

"Huyền lão, ngươi điên rồi sao? Ngươi làm như vậy sẽ làm cho thân thể của ngươi tổn hại lớn, vì một người đã chết, có đáng giá hay không?"

"Âm lão, ngươi không phải không biết, truyền nhân ưu tú đối với lão gia hỏa chúng ta có bao nhiêu trọng yếu? Mà nhiều năm trôi qua như vậy, ta chưa từng nhìn trúng ai, đến khi nhìn trúng được một người, thì lại bị ngươi hại chết!"

Gắt gao nắm chặt tay, đôi mắt Huyền lão chứa một nét kiên định.

"Nếu như để Thanh Điền của ngươi bị ta giết chết, chắc hẳn ngươi sẽ có hành động giống như ta, bất quá ngươi yên tâm ta rất nhanh sẽ đưa tiểu tử thúi Thanh Điền đó xuống bồi ngươi, ai kêu hắn làm hại đồ nhi bảo bối của ta!"

"Ngươi dám...!"

Âm lão tâm vừa động nhưng hai tròng mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Huyền lão.

"Nếu ngươi dám tổn thương đệ tử của ta, cho dù ta có thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi!"

"Haha, ngươi thử nhìn xem ta dám hay không dám, ngươi giết đệ tử của ta, ta tuyệt sẽ không buông tha đệ tử của ngươi, đây chính là có thù tất báo, dù sao bảo chủ cũng không cấp cho cái công đạo, vậy thì ta cần phải để ý cái gì?"

Nói xong, Huyền lão hạ quyết tâm mở nắp bình, đổ ra một viên đan dược, xoay người định ăn.

"Nơi này phát sinh chuyện gì? Chẳng lẽ có địch nhân tập kích?"

Vào lúc này, âm thanh quen thuộc theo gió bay đến truyền vào lỗ tai Huyền lão. Thân thể hắn cứng ngắc, không dám tin xoay người lại, bởi vì kích động, thân thể già nua không khỏi run rẩy.

Nữ tử chậm rãi bước tới, bạch y lướt nhẹ, mặt trời ấm áp bao phủ dung nhan tuyệt sắc của nàng.

Đan dược trong tay trượt xuống, Huyền lão hung hăn dụi mắt, phát hiện rằng mình không bị ảo giác, vị Huyền thánh cường giả đã thành danh từ lâu lúc này trong mắt lại có một giọt lệ sắp chảy ra.

Nàng không chết, thật là quá tốt. Hắn còn cho rằng, bảo bối đồ nhi của chính mình đã chết ở Tử Vong cấm địa.

"Sao? Làm sao có khả năng lại như thế?"

Âm lão trừng lớn hai tròng mắt, gắt gao nhìn chòng chọc Dạ Nhược Ly, mâu quan lạnh lẽo tràn đầy vẻ không thể tin tưởng :

"Tiến vào Tử Vong cấm địa tại sao còn có khả năng sống sót đi ra, đây là ảo giác, phải, chắc chắn là ảo giác!"

Dạ Nhược Ly nhíu mày, tầm mắt đặt tại thân thể Âm lão, phát hiện trong mắt hắn ánh lên nét ngoan độc, hơi dương môi nói :

"Thật là, ta không ở nơi này một thời gian, đã phát sinh thật nhiều việc"

"Haha, ngươi không có chuyện gì, thật quá tốt"

Huyền lão cười lớn hai tiếng, đi lên nghênh đón, quan tâm nhìn chăm chú Dạ Nhược Ly.

"Ta còn  cho rằng..."

Lời nói kế tiếp, Huyền lão vô luận là như thế nào, ra sao đều không nói.

"Cảm ơn"

Dạ Nhược Ly ngẩng đầu, khóe môi giơ lên khẽ cười.

Nàng vì Hồ Linh thảo đột nhập vào Lâu gia, nhưng nàng không phải là người vô tình, quan tâm của Huyền lão đương nhiên cảm nhận được. Chờ khi nào nàng ly khai, liền giúp hắn về mặt luyện đan thuật, hoặc lưu lại một chút đan dược cho hắn, để hồi báo quan tâm của hắn.

"Hừ, ngươi vận tốt, có thể ly khai Tử Vong cấm địa thì ra sao? Ta dám cam đoan, tại Phong Huyền đại lục chỉ có vị nữ tử tên là Dạ Nhược Ly mới là luyện đan sư kiệt xuất nhất, căn bản không phải thầy trò các ngươi có thể so sánh"

Âm lão nắm chặt tay, ánh mắt thoáng hiện qua một nét âm lãnh.

Hảo vận? Kì thật đây chính là viện cớ, chính hắn cũng không có biện pháp thuyết phục chính mình, nhưng hắn không thể chấp nhận được hai thầy trò này đắc ý.

"Ngươi vì sao biết ta không bằng nàng?"

Dạ Nhược Ly tức cười lắc đầu, Vân Vãn Ca thực ra chỉ là một danh hiệu để tiến vào Lâu gia, mà nàng chính là Dạ Nhược Ly chân chính, làm gì đã nghe qua ai nói rằng mình không bằng chính mình?

P/s : chương này hơi ngắn, mọi người đọc đỡ, cuối tuần ta sẽ bù chương dài hơn nhé ToT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro