Chương 104 - Chương 23 : Thao Thiết thức tỉnh (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit : Angella_Low

Typer : chị xinh đẹp

Gắt gao nắm chặt tay, đôi mắt đen của Dạ Nhược Ly dần dần hiện ra huyết quang của thù hận, nhưng ngay lúc này một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, đằng sau lưng thanh âm lạnh lùng mà không mất đi sự tao nhã của Bạch Hổ vang bên tai nàng.

"Cừu hận sẽ làm cho con người mất đi lý trí, chủ nhân mà chúng ta sùng kính thì không nên phạm phải sai lầm này"

Trong tâm cả kinh, hồng quang trong mắt Dạ Nhược Ly dần dần tiêu tán, nàng làm sao lại quên nếu giao chiến với Thao Thiết, tuyệt không thể mất đi lý trí. Nếu không phải nhờ Bạch Hổ nhắc nhở, sợ rằng trận chiến này bọn nàng phải thua là điều không thể nghi ngờ.

Thiên Hoàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ở một khắc vừa rồi, hắn cảm thụ rõ ràng được Dạ Nhược Ly bi thương, mà nàng như vậy làm cho hắn cảm thấy đau xót.

Rống!

Một tiếng hô đinh tai nhức óc một lần nữa vang lên khắp sơn động.

Con ngươi hung tàn của Thao Thiết dừng lại trên ngươi Dạ Nhược Ly, nó nâng cái đuôi dài dùng lực quét ngang uyển chuyển mà sắc bén giống như gió thổi qua, nhất thời bụi đất bay mù mịt khắp sơn động.

"Bạch Hổ ngươi phụ trách đánh lén từ sau lưng, Thiên Hoàng ngươi từ bên hông hấp dẫn lực chú ý của nó, ta từ chính diện công kích"

Sau khi phân phó, Dạ Nhược Ly nhanh chóng lấy ra Lôi Đình kiếm, thân thể vội vàng lui về phía sau đồng thời Bạch Hổ và Thiên Hoàng cũng nhanh chóng tản ra hai bên.

"Oanh!"

Đuôi của Thao Thiết đánh trúng một tảng đá, trong phút chốc tảng đá vô cùng cứng rắn bị nó đánh nứt ra một cái khe nhưng thấy không đánh trúng Dạ Nhược Ly, nó liền thu hồi cái đuôi một lần nữa đánh về phía nàng.

Bỗng nhiên, hai bên hông của Thao Thiết bị một thanh bạch sắc kiếm đánh vào, một kích này không đau không ngứa nhưng khiến Thao Thiết dâng lên một cỗ giận dữ.

Uy nghiêm của cường giả không cho phép bị xâm phạm, cho dù là mãnh thú cũng có tâm lí này, nhưng hôm nay bị một thú tôn trung cấp nho nhỏ khiêu khích uy nghiêm, Thao Thiết không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này.

"Rống!"

Thao Thiết phẫn nộ hét lớn, không tiếp tục công kích Dạ Nhược Ly, nó xoay người mở miệng to như bồn máu hướng Thiên Hoàng xông lên, muốn đem độc giác thú ghê tởm này xé thành mảnh vụn!

Dạ Nhược Ly giơ cao Lôi Đình kiếm, vô số lôi điện hạ xuống đánh lên trên người Thao Thiết, từ xa còn có thể ngửi được mùi khét từ trên thân nó truyền tới.

Sau việc này, Thao Thiết thực sự nổi giận, nó bỏ lại Thiên Hoàng, lần nữa hướng Dạ Nhược Ly xông lên.

Bạch y trôi nổi, Bạch Hổ nhìn Thao Thiết đang chạy về phía Dạ Nhược Ly, thong thả giơ tay lên, dần dần trước mặt hắn xuất hiện vô số Phong Nhận, ngón tay thon dài chỉ về phía Thao Thiết, Phong Nhận xẹt qua chân trời, gào thét mà đi.

"Phanh!"

"Bang bang!"

Vô số Phong Nhận đánh lên thân thể Thao Thiết. thoáng chốc trên người nó những vết thương chồng chất, dù đó chỉ là những vết thương ngoài da nhưng lại làm Thao Thiết cảm thấy uy nghiêm của bản thân một lần nữa bị khiêu khích.

"Ba!"

"Phanh!"

Dù cho Thao Thiết là thánh thú, nhưng nó cũng không thể chống lại sự lien hợp của ba người, nhất thời vô cùng chật vật.

Bỗng nhiên, Thao Thiết dừng chân lại đôi mắt hung tàn đảo qua ba kẻ đang đứng trước mặt rồi cuối cùng dừng lại ở Dạ Nhược Ly, đuôi nó quét ngang qua đánh về phía nàng.

Đầu Thao Thiết này chỉ là ấu thú, trí lực không được phát triển hoàn toàn, nhưng cũng không phải là tên đần độn, tất nhiên có cảm giác rằng ba người này đang tính kế nó, bởi vậy mà nó đem mục tiêu đặt ở một người mà nó cho là nguy hiểm nhất.

Bạch Hổ và Thiên Hoàng sắc mặt đại biến, không quản bọn hắn sử dụng loại công kích gì Thao Thiết cũng không hề để ý. Dù sao những công kích đó có thể làm cho nó chật vật, nhưng không có cách nào khiến cho nó bị trọng thương, nó hoàn toàn có thể bỏ mặc.

"Rống!"

Thao Thiết ngửa đầu hét lớn, chạy tới trước mặt Dạ Nhược Ly, nâng móng vuốt lên hung hang đánh vào trái tim nàng.

Khi móng vuốt của nó sắp chạm vào được lồng ngực Dạ Nhược Ly thì bỗng nhiên không thể nhúc nhích. Thao Thiết híp đôi mắt hung tàn, cúi đầu nhìn xuống Lôi Đình kiếm đang đỡ móng vuốt của nó.

Sắc mặt Dạ Nhược Ly trở nên trắng bệch, một giọt mồ hôi trượt xuống theo gò má, rơi xuống đất. Sau đó mồ hôi tuôn ra ngày càng nhiều, xiêm y màu trắng dính vào thân thể nàng, lộ ra đường cong hoàn mỹ.

Thao Thiết chăm chú nhìn Dạ Nhược Ly, lại nhìn vào thân thể của mình đôi mắt thoáng hiện nét nghi ngờ.

Cho dù Thao Thiết là ấu thú, hơn nữa không biết đã ngủ say bao lâu, căn bản chưa có tiếp xúc qua nhân loại, sinh ra nghi vấn với nhân loại là điều đương nhiên.

Nhãn tình Dạ Nhược Ly sáng lên, thừa dịp Thao Thiết đang nghi ngờ, nhanh chóng rút ra Lôi Đình kiếm, dùng toàn bộ sức lực bổ về phía của Thao Thiết.

"Ầm!"

Lực lượng cường đại xung quanh nàng khuếch tán, hình thành một trận cuồng phong, thổi qua bạch y của Dạ Nhược Ly, nàng đứng trên không trung thần sắc lãnh mạn mà Lôi Đình kiếm trong tay nàng đã chuẩn xác đánh trúng đầu của Thao Thiết.

Ban đầu máu tươi chỉ là từng giọt đổ xuống từ đầu của Thao Thiết, sau cùng lại tuôn ra như suối.

"Chủ nhân!"

Bạch Hổ cùng Thiên Hoàng đồng thời chạy đến trước mặt Dạ Nhược Ly, nhẹ nhàng thở ra, thời khắc vừa rồi thật là quá nguy hiểm.

"Oanh!"

Bỗng nhiên Thao Thiết bộc phát ra một cỗ lực lượng vô cùng cường đại, sức mạnh này khiến cho người ta thở cũng thấy khó khăn, khuếch tán trên đỉnh đầu ba người.

"Chuyện này ... là như thế nào?"

Dạ Nhược Ly toàn thân run lên, đáy lòng dâng lên bất an.

"Oanh!"

Phong bạo vẫn tiếp tục, Dạ Nhược Ly ngẩng đầu nhìn phong bạo trước mắt, hung hang nắm chặt tay, toàn thân run rẩy.

"Đột phá, tại sao nó lại đột phá ngay lúc này, tại sao lại như vậy?"

Vừa rồi nếu không nhờ vào đánh lén, nàng không thể nào có cơ hội đắc thủ, nhưng bây giờ Thao Thiết chắc chắn đã có phòng bị, cho dù là có thể đánh lén, lấy thực lực của Thao Thiết hiện nay cũgn không thể giết chết nó.

Tuyệt vọng, đây là lần đầu tiên từ khi tới nơi này, Dạ Nhược Ly cảm thấy tuyệt vọng...

Bởi vì nàng biết, sau khi Thao Thiết đột phá, sẽ càng cường đại hơn, cho dù cường giả ngàn năm sau tụ tập lại cũng không thể diệt sát nó.

"Rống!"

Thao Thiết rống lên một tiếng, nâng móng vuốt hung hăng đánh tới Dạ Nhược Ly...

Thời khắc mấu chốt, một kiện bạch y bay đến trước mặt Dạ Nhược Ly, bóng lưng lãnh mạc kiên quyết khiến cho trái tim Dạ Nhược Ly căng lên.

Trước mắt nàng như tái hiện lại tình cảnh Kỳ Lân vì bảo vệ nàng mà đồng quy vu tận với Thao Thiết.

Xiêm y màu lam nhẹ nhàng phiêu đãng, một đầu tóc lam theo gió tung bay, nữ tử này đồng dạng có một đôi mắt màu lam nhưng khác Thánh Dạ ở chỗ đôi mắt của nàng ôn nhu như nước.

"Kỳ Lân..."

Dạ Nhược Ly duỗi tay muốn đụng vào nữ tử, nhưng đầu ngón tay của nàng vừa mới chạm tới, ảo cảnh đã biến mất.

"Phanh!"

Móng vuốt của Thao Thiết đánh lên thân thể Bạch Hổ, nháy mắt Bạch Hổ giống như mũi tên rời dây cung bay ra, ngã xuống phum một ngụm tiên huyết.

"Bạch Hổ!"

Dạ Nhược Ly tỉnh lại, đúng lúc thấy cảnh này, sắc mặt đã tái nhợt lại càng trở nên vô sắc.

Từ khi Kỳ Lân vì nàng mà chết, nàng liền phát thệ sau này sẽ không để bất kì người nào vì bảo hộ nàng mà thụ thương, thậm chí là bỏ mạng. Vì lời thề này nên nàng mới nỗ lực tu luyện.

Nhưng cuối cùng, vẫn là Bạch Hổ bảo hộ nàng!

Nếu không phải nàng muốn tới nơi này, Bạch Hổ sẽ không bị thương, sau cùng, tất cả là do nàng tạo nên.

"Oanh!"

Như cảm nhận được bi thương cùng phẫn nộ của Dạ Nhược Ly, Lôi Đình kiếm trong tay nàng bộc phát cường thế, nó chủ động thoát ly khỏi tay Dạ Nhược Ly quay lại tấn công tay nàng.

Thiên Hoàng biến sắc, hắn không thể nào nghĩ tới Lôi Đình kiếm bỗng nhiên công kích Dạ Nhược Ly. Giống như hắn, không ai có thể dự liệu được một thanh kiếm lại có ý thức tự chủ, lại còn tập kích chủ nhân của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro