Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là Duyên hay Nợ ?

Con đường "Westheimer" được xem là một trong con đường chính và có nhìu "busines" nhất ở Houston vẫn như mọi khi. Ồn ào và tấp nập. Và dường như nó chẳng bao giờ biết cô đơn là gì , đi bên cạnh nó không lúc nào vắng bóng xe. Những ánh đèn chen đua chíu sáng và được thắp sáng đến khi hừng đông. Muôn màu muôn sắc , những màu sắc kì diệu ấy vô tình tô đẹp thêm màn đêm và tăng thêm nét quyến rũ nó. "Dưới mỗi ngọn đèn , sẽ là một câu chuyện đau lòng". Lam nhớ có lần mẹ đã nói với Lam như vậy. Nếu chỉ một ngọn đèn đã là một câu chuyện buồn, như vậy trên thế gian này sẽ là bao nhiêu bi kịch , bao nhiêu đau thương đây?? Lam mở tung hết những cửa sổ trên xe, mặc cho gió vô tình dày xé mái tóc. Trời đã bắt đầu xe lạnh. Cái lạnh từ từ thấm vào tủy sương làm ớn lạnh chứ không buốt người như những nơi khác.

Giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi trên con người luôn cứng cỏi như Vân. Là bạn với nhau đã được tám năm , Lam chỉ thấy Vân khóc trước mặt Lam duy nhất có một lần. Đó là lần Vân quyết liệt bước theo "Công Giáo" mà không theo đạo nhà, "Phật" ! Vân bị gia đình ghét bỏ , coi Vân như là một kẻ phản bội , bất hiếu. Vân đã ôm Lam khóc tức tửi. Khóc cho sự thông cảm mà Vân cần đã không nhận được từ những người thân mình. Bao năm qua Vân không ngừng cố gắng sống cho thật tốt , và càng tốt hơn trên bước đường ‘đức tin’ để chứng minh cho cha mẹ, và anh chị mình dù rằng Vân có là "đạo" gì đi chăng nữa Vân vẫn là một phần tử trong gia đình. Và Vân đã thành công. Con người không ai là sắc đá đặc biệt người đó lại chính là người thân của mình. Máu dĩ nhiên lúc nào cũng nồng hơn nước. Lam thật sự rất phục và kính nể Vân. Nếu như là Lam , Lam không tài nào chấp nhận những ánh mắt lạnh lùng , và khinh miệt đặc biệt đó là từ những người thân của mình. Hoặc Lam sẽ bỏ nhà ra đi, hoặc Lam mặc kệ họ. Cho là Lam bất cần như thế , vì Lam nghĩ con người cho dù bất cứ là ai đi chăng nữa cũng đều được tôn trọng. Đặc biệt đó là từ những người thân và bạn bè của mình.

Đã rất lâu , kể từ dạo đó. Lam không hề thấy Vân chảy một giọt nước mắt nào dù chuyện khó khăn hay đau buồn cỡ nào. Lam đã quên mất cảm nhận của Vân. Quên rằng cuối cùng Vân cũng chỉ là một người con gái yếu đuối. Lấy sắt đá làm mặt nạ để che giấu tâm hồn dễ vỡ của mình. Nhìn Vân khóc mà Lam đau lòng khôn cùng. Tự nhiên Lam thấy giận Phong dễ sợ , và giận luôn bản thân mình. Lam cố tình nói Lam giúp Phong dò ý Vi chẳng qua chỉ muốn Vân dứt bỏ , cắt đứt luôn mối tình chỉ có một chiều đó. Vì càng hi vọng bao nhiêu sẽ càng đau bấy nhiêu. Đặt biệt Lam đã nhìn ra Phong si tình Vi mù quáng đến cỡ nào.

--Tối nay tao ở lại với mày nha !!

--Tao muốn được một mình , cám ơn mày..!! Vân nghẹn lời

--Xin lỗi mày !! Hồi nãy tao......

--Ừa !! Khỏi nói , tao hiểu mà !! Tao biết mày chỉ nghĩ tốt cho tao thôi !!!

--Mày hiểu là được rồi...!! Lam thở dài....--Đau một lần vẫn hơn mày à !! Cứ day dưa kiểu này , tao nghĩ có ngày mày sẽ bị điên đó !!!

--Biết là vậy , hiểu là vậy !! Nhưng trái tim nó không nghe lời , phải làm sao đây??? Thôi tao vào nhà nha , mày đi chơi vui vẽ. Nhớ lấy xe cẩn thận đó !! Nói rồi Vân bước nhanh vô nhà. Cố che giấu những giọt nước mắt đã không nghe lời.

Tình yêu như cái vòng tròn đệnh mệnh. Vĩnh viễn không có kết thúc. Không biết cái vòng tròn này từ đâu đã hình thành? Và ai đã đặt ra nó?? Hay là nó do chính chúng ta vô tình tự tạo để làm khổ chính mình? Trò chơi "rượt bắt" sẽ bao giờ là kết thúc? Hay vẫn như trái đất vô tình , muôn đời và tự bao giờ vẫn xoay tròn kia? Tự nhiên Lam thấy giận Vi. Giả sử , nếu như Vi không xuất hiện thì có lẽ Vân và Phong sẽ thành. Họ sẽ là một đôi đẹp biết mấy , Lam biết chắc Vân sẽ làm Phong cảm động , vấn đề chỉ là thời gian thôi. Lam tự cốc nhẹ đầu , ngớ ngẩn thật. Tự nhiên Lam trở thành vô lý đến vô duyên. Cho dù Vân là bạn thân của Lam đi chăng nữa thì Lam cũng không nên thiên vị đến mức vô lý như vậy. Có lẽ ý trời trêu người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro