Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_
Nói rồi Lam bước nhanh vào phòng tắm không chờ để Vi kịp phản ứng. Nhưng Lam đoắn Vi cũng sẽ cười và lắc nhẹ đầu một cái thôi. Kì , làm như Lam hiểu người ta lắm không bằng. Mới đây còn ngượng còn ngùng làm quen giờ làm như đã là thân thiết lắm. Lam phì cười vặn nước. Lam thích nhất ngâm mình thế này. Cái cảm giác được làn nước ấm như xoa dịu và vuốt ve đi hết mệt nhọc , những bực mình khó chịu vừa qua thật là dễ chịu. Lam nhắm mắt tận hưởng cảm giác nhẹ nhàng và thoẳi mái của những hơi ấm đang từ từ phủ kín căn phòng.

Đã bao lâu rồi nhỉ , Lam cũng quên mất. Chỉ biết giật mình khi nghe tiếng gõ cửa và giọng hối của Vân :

--Con nhỏ kia !! Mày tắm xong chưa???? Định nằm lì ở trong đó luôn sao???

--Trời ơi...!!! Chơi mà chơi hối kìa !!! Lam nhăn nhó --Mày có biết đó là chuyện kị nhất trên đời không???

--Mày còn không xuống nữa thì bánh cũng hết để mà cắt luôn đó , ở đó mà la làng !!

--Gì mà nhanh dữ vậy???

--Ai mà biết chứ , họ dự định cắt lẹ rồi đi chơi đó mà !!

--Đi đâu giờ này nữa????

--Đi Club....

--Đâu ra nhìu sức vậy trời??

--Vậy mày có lẹ lên không??? Cả đám đang chờ có mình mày thôi đó !!

--Xạo đi !! Từ bao giờ tao trở thành người quan trọng quá vậy???

--Mày có lẹ lên không thì bảo !!

--Dữ quá à !! Coi chừng bị ế đó !!

--Kệ tao !!

--Okie !! Vậy chờ tao 10 phút !!

--Lâu vậy???

--Má ơi !! Cũng phải cho người ta thay đồ rồi sấy tóc nữa chứ !

--Ừa !! 10 phút thôi đó !!

Lam thở dài tiếc rẻ tắt nước. Tắm mà cũng không được yên nữa , khổ ghê. Lam mà biết được đứa nào ra ý kiến đi Club thì biết tay Lam. Vội vàng nhét đại bộ độ , sấy sơ đầu tóc Lam bước ra ngòai. Vân đang tựa lưng vào cửa sổ , mắt mông lung đang hướng về một nơi không cố định. Chắc là hồn cô nàng đã bay xa rồi vì đến nỗi Lam tới đứng bên cạnh mà Vân vẫn không hay biết.

--Hù !!!.....Chết mày chưa , bắt quả tan nha !!! hìhi'...đang nhớ tới anh nào phải không?????

--Có anh nào cho tao nhớ cũng đỡ !!....Giọng Vân buồn buồn --À ! còn mày nữa , xong chưa????Mấy người đang chờ kìa....!!

--Dạ thưa chị em xong từ lâu rồi !!!

--Ờ...!! Vậy xuống nha !! Vân cười gượng

Thở dài bước theo Lam mà lòng Vân nặng hơn bao giờ. Vân ước gì bây giờ Vân có được đôi cánh , như vậy Vân sẽ bay khỏi nơi này. Vân muốn trốn. Trốn đi cái sự thật phũ phàng đã từ lâu Vân vẫn thường dối gạt chính mình. Tự nhiên Vân thèm được về nhà. Nơi mà Vân có thể tìm một chỗ ẩn nấp sau khi "người" đã trao tặng Vân biết bao vết thương lòng. Nhưng không lẽ lại bỏ về ngang sao??? Như vậy thì bất lịch sự quá. Nhưng nếu ở lại thì Vân phải đối diện cảnh tượng Phong âu yếm với người ấy. Cho dù là một thánh nhân cũng chưa chắc chịu nỗi huống hồ chi Vân chỉ là một con người tầm thường.

--Nè !! Mày mệt lắm huh??? Không muốn đi thì đừng đi mà !! Lam nhìn Vân thông cảm. Và dĩ nhiên hiểu rõ nỗi lòng hiện giờ của Vân.

--Ừa !! Nhưng về bây giờ thì kì quá. Dù sao cũng là sinh nhật mà...

--Thì kệ chứ !! Cứ nói mày mệt , có sao đâu !!

--Không sao đâu....!!! Mỗi năm chỉ có mỗi một sinh nhật , tao không muốn làm mọi người mất vui....!!!

--Được không đó , đừng miễn cưỡng nghe !!! Lam nhỏ nhẹ

--Ừa....!! Biết mà..!!

Vừa bước xuống thì Lam và Vân đã lãnh hàng chục con mắt đang dồn về phía hai người. Chiếc bánh đã để sẵn trên bàn phòng khách. Quả là mọi người đang chờ mình , xấu hổ thiệt. Lam ngượng cười.

--Ủa!! chưa cắt bánh sao anh??

--Thì đang chờ em nè !!

--Chờ em???

--Còn nói !! Phong trợn mắt

--Em đâu nghĩ....mình lại quan trọng đến vậy....!! Sorrie !!! Lam le lưỡi

--Nói thật …thì …em chưa thuộc vào loặi nhân vật quan trọng. Phong chép lưỡi -- nhưng được cái may mắn là em gái anh …nên....đành miễng cưỡng chờ !!!

--Hứ !! Vậy mà tưởng …..

--Tưởng gì ? Phong cười tiếp –Còn không tới ?? Định đứng đó luôn sao ???

--Thì tới nè...!!! Hứ !!! Lam chu miệng

Ánh đèn hạ dần , thay vào đó là những tia sáng yếu ớt của đèn cày đang được lung linh thấp sáng bởi bàn tay xinh xắn của Vi . Dưới ánh sáng mờ ảo kia , trông Vi đẹp lạ lùng. Nét đẹp càng quyến rũ khi môi Vi mĩm cười nhìn Lam gật đầu chào. Người đẹp như vậy biểu sao anh Phong không động lòng?? Lam nghĩ chắc cũng không ít người điên đảo vì Vi đâu. Bài ca sinh nhật ấm áp cất lên từ những bạn bè và người thân hòa với tiếng vỗ tay lẫn tiếng cười. Lời cầu nguyện mỗi năm của Phong cũng được thầm lặng cầu. Phong ước nguyện gì thế nhỉ mà nhìn ánh mắt sao chan chứa đầy hi vọng thế kia??? Lam khẽ liếc qua Vi. Có lẽ Lam cũng hiểu được đôi chút. Phần nghi lể của sinh nhật đã xong và dĩ nhiên là tới phần cắt bánh. Lam nuốt nước miếng , cái bánh mùi lá dứa sao mà thơm phức , lại còn được kẹp thêm sầu riêng ở giữa . Khỏi phải hỏi thì cũng biết cái bánh này là do đích tay Lam lựa rồi  . Phong biết í nên cắt phần to nhất dành riêng cho Lam. Được cưng nhỉ !! Lam tít mắt cười với miếng bánh to đùng trong miệng. Bây giờ đối với Lam không gì quan trọng hơn là thưởng thức món ăn mà mình ưa thích. Lam đâu biết cũng ở một góc nho nhỏ nào đó Kiện vẫn chăm chú mắt không rời Lam một bước. Ánh mắt tuyệt vọng của anh có mảy may làm Lam động lòng được chăng???

--Mà nè !! Mấy người định đi Club huh??? Lam khều Phong

--Ừa !!

--Mấy giờ ???

--Chắc ăn bánh xong rồi đi !

--Nhanh vậy??? Tới sớm chán thấy mồ !!!

--Giờ mà còn sớm??? Bây giờ ăn xong cũng 11 giờ rồi , chuẩn bị tụ họp bà con xong đi là kịp rồi !!

--Ờ !! Chắc em không đi đâu....!!

--Sao vậy???

--Phải chở Vân về !!

--Vân bị gì à???

--Ừa !! Nó mệt !!

--Vậy em chở Vân về rồi ghé ngang chơi cũng được vậy!!

--Điên à??? Bắt em chạy tới chạy lui , rãnh vậy??

--Ngay cả sinh nhật của anh mà em cũng không nể tình sao??? Với lại , em biết mà. Phong nhỏ giọng --Vi ở đây đâu có quen ai đâu , mà anh thì phải bận tiếp bạn , sợ sẽ bị sơ xót với người ta. Có em bên cạnh trò chuyện , dầu sao cũng đỡ hơn. Mà hình như anh thấy , Vi rất có cảm tình với em !!!

--Nhưng mà chạy tới chạy lui.....rồi đối với Vi , em cũng mới quen đây thôi. Đâu có thân lắm đâu làm sao mà nói chuyện???? Lam nhăn nhó

--Không thân nói chuyện một hồi rồi cũng sẽ thân thôi mà !! Tiện em dò í người ta dùm anh luôn nha !!

Cái ông này , thiệt hết biết. Thì ra đã có í đồ sẵn từ lâu, hèn gì. Lam tưởng đâu ổng tốt bụng, không nỡ thiếu đứa em này nữa chứ. Thấy ghét chưa !!

--Hông !!! Chuyện của anh , anh tự giải quyết à. Đừng lôi em dô !! Lam nhóp nhép miếng bánh còn lại trên dĩa

--Giúp anh đi mà !! Năn nỉ đó !!

--Hông...!!

--Năn nỉ mà !!

--Hông....!! Kì thấy mồ.....!!! Anh tự hỏi người ta đi...!!

--Nếu anh làm được thì đâu nhờ em làm gì !!

--Sao lại hông được??? Thường ngày thấy anh cũng bạo gái lắm mà??

--Thường ngày thì khác....chứ khi gặp đúng người rồi thì....!! Phong thở dài

--Trúng người??? Lam trợn mắt --Vậy lần này....anh thật tình rồi huh???

--Ừ !!

--Chắc không???

--Khỏi nói em cũng nhìn ra được mà !!

--Ừa !!!....Thì thấy vậy , nhưng ai biết được anh chứ??? Lam gật đầu

--Lần này....!! Phong thở dài...--Anh chưa từng gặp người con gái nào làm anh đến nỗi ăn ngủ không yên như vậy !! Lúc nào cũng ấp a ấp úng , chả làm việc gì cho nên hồn trước mặt của Vi cả , nên thật sự anh không biết Vi nghĩ về anh ra sao. Mà cũng chả biết người ta có ý gì với mình hay không nữa. Giúp anh hai lần này đi bé !!

--Uhm.......!!

--Năn nỉ mà....em gái dễ thương !! Em gái cưng !! Em gái yêu vấu....!!!

--Thôi !! Thôi !! Ngưng....đủ rồi....!!!

--Vậy em giúp anh huh???

--Uhm....um....!! Lam cười ma giáo , giả bộ nhíu mày suy nghĩ. Như là phải làm một quyết định quan trọng lắm không bằng. Cái mặt Phong bây giờ phải biết , i như là con khỉ mới ăn ớt xong vậy. Thiệt dễ thương đến tội nghiệp. Lam cười khúc khích. Cho chừa cái tội mê gái. Nếu không phải hôm nay là sinh nhật thì đừng hòng Lam tha cho.

--Em gái giúp dùm đi mà !! Em gái bé bỏng của anh !! Em gái......

--Okie....!!! Okie....!!!...Anh thiệt là hết biết mà !!!....Em chở Vân về rồi ghé sau, OKie???

--Thank you nhìu !!! hìhi'!!! Phong cười tít mắt

--Hứ !! Lam đi tới chỗ Vân và không quên kèm theo cái liếc

Vân vẫn ánh mắt không hồn thả vào cánh cửa sổ phòng khách. Miếng bánh còn nguyên , chỉ thiếu điều thêm mấy chục cái lỗ do cái nĩa trên tay Vân hết đâm dô rồi đâm ra. Thật tội nghiệp cho miếng bánh , Lam thầm tiếc.

--Nè !! Lại đang bay ở đâu nữa vậy???

--Huh??? Vân như người mất hồn

--Miếng bánh muốn nát rồi !! Tha cho nó đi cưng !! Tao nói với anh Phong rồi !! Mày ăn xong tao chở mày về !!

--Kì không???

--Có gì mà kì??? Với lại nhìn bộ dạng mày kìa !! Ở lại cũng vô ích !!

--Ờ !! Tao cũng mệt rồi !!

--Ừ !! Tao biết !! Khỏi nói !! Lam nhẹ bóp tay Vân

--Bộ mày không định đi chơi với mấy người đó sao???

--Thì tao chở mày về rồi ghé ngang sau !!

--Phiền vậy??? Vậy thôi tao về sau cũng được !!

--Khùng !! Có gì đâu , mày ở lại. Có được thoẳi mái đâu , ở lại làm gì !!

--Nhưng mắc công mày không??? Chuyến đi chuyến về cũng cả tiếng chứ ít???

--Mệt mày quá !! Nói thiệt , tao cũng mệt nữa. Tao đâu có muốn đi đâu , tại ông Phong nhờ tao tiếp chuyện với người đẹp. Dò í dùm ổng đó mà !!

--Vậy thôi đi giờ cho kịp !! Vân nói mà nghe tim mình thắt lên từng hồi.

--Đâu cần vội vậy??? Mày ăn xong cái bánh đi !!

--Tao không đói !! Mày ăn không???

--Cái bánh nát vậy , mày biểu ai ăn??? Nếu mày không ăn , vậy thì tao chở mày về !!

--Ừ !! Để tao đi lấy áo !!

--Tao ra xe chờ mày trước , okay??

--Ờ !!

Lam uể oẳi đứng dậy bước ra cửa. Số Lam chắc số khổ , đương không lại bị kéo vô chuyện gì đâu không. Nhất là chuyện tình cảm , chuyện rắc rối nhất ở trên đời. Chuyện mà Lam chẳng bao giờ hiểu nỗi. Mặc dù trước đây đã từng có bạn trai , nhưng Lam có bao giờ thấy phiền như Vân dữ vậy đâu?? Hay là tại vì trước giờ Lam chưa thật lòng yêu một ai??? Thương thì có đó chứ , cũng lo lắng mà. Nhưng những tình cảm đó nó giống như một người bạn thân thiết, hoặc anh chị em hơn là người tình. Ngay cả đối với Kiện cũng như vậy. Còn "yêu" thì.....ây da.... Lam gãi đầu. "Yêu" là sao nhỉ??? Nó như thế nào?? Mãnh liệt lắm sao?? Mà Vân như sống như chết vì nó thế kia?? Nếu vậy , Lam hông ham. Chả muốn yêu làm gì cho khổ. Như hiện giờ có phải sướng hơn không , thoẳi mái....Lam muốn làm gì thì làm. Ăn gì thì ăn , cái đó là điều hiển nhiên. Muốn đi đâu thì đi. Sướng thí mồ. Mà không hiểu sao bà con cứ thi đua nhau yêu làm gì không biết nữa?? Nhưng nghĩ lại không yêu cũng bị khổ . Chẳng hạn bị mấy người đang yêu như chị Vây và anh Phong nhà mình "đì" không cũng đủ chết rồi. Lam chép miệng thở dài nổ máy xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro