Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước cửa phòng Lam ngạc nhiên. Cánh cửa mở toan , trong đó anh Phong đang nói chuyện với một người con gái miệng không ngớt cười. Đây chính là người Vân đã nói chăng? Lam nhíu mày bước vô , Lam không thích người khác vào phòng của mình. Đặc biệt là đối với người lạ.

--Anh Phong...!!!

Tiếng của Lam làm người con gái kia giật mình. Nàng quay lại lịch sự mĩm cười.

--Hello..!!

--Hi !! Lam hơi ngỡ ngàng

--Em chắc là em gái của anh Phong phải không nè???

--Sao chị biết??

Người con gái không trả lời mà chỉ nhìn Lam cười bí mật. Mắt nàng chợt dừng ngay chồng sách Lam đang cầm trên tay. Khẽ nhíu mày , nàng nhìn Lam dò xét. Sau đó lại nhìn chằm chằm vào Lam. Cái nhìn tham lam như muốn đi sâu vào hết mọi cánh cửa trong tâm hồn Lam. Ngộp thở , Lam thẹn thùng ngó lơ chỗ khác. Đây là lần đầu tiên trong đời Lam có cảm giác như là một kẻ trộm bị bắt quả tang , và đang hồi hộp chuẩn bị đón nhận hình phạt của mình  .

Một khoẳng trống im lặng bao trùm lấy căn phòng. Lam ghét nhất là những giây phút giống hệt thế này. Ghét luôn cái cảm giác mà người con gái đó đã mang đến cho Lam. Ngột ngạt đến khó thở. Ngượng ngùng Lam nhìn người con gái cười và hướng về phía Phong.

--Anh lên phòng có chuyện gì không???

--Ồ không !! Anh chỉ muốn dẫn Vi đi tham quan căn nhà thôi !

--Ý anh nói là chị này đó huh?? Lam lém lỉnh ra dấu với Phong

--À !! Anh quên mất , để anh giới thiệu , đây là Diệu Vi !! Phong nháy mắt. Quay qua Vi , Phong tiếp tục --Còn đây là em gái anh, em đã biết rồi phải không??? Nhưng lần này giọng nói và điệu bộ đã khác hẳn. Trời !! Có cần thay đổi nhanh đến như vậy không huh trời !!

-- Ừa ! Nhưng anh không nói cho em biết anh có một em gái dễ thương đến như vậy !! Vi nhẹ nhàng

--Cám ơn chị quá khen , còn chị thì tên cũng như người cái nào cũng đẹp hết ....!!--Phải không anh Phong??? Lam cố tình lớn tiếng chọc Phong

--Con nhỏ này !--Phong trợn mắt

--Wow ! Phòng em có nhìu sách quá ha !!!

--Vậy mà nhìu à???

--Sao không...tới 2 kệ mà em còn cho là ít à??? Vi trợn mắt ...

--Uhm..!! Nhưng so với anh Phong..thì.... có thấm thía gì đâu chứ nè !!!

--Huh?? Vi ngạc nhiên nhìn Phong -- Anh cũng thích đọc sách à???--Vậy bữa nào rãnh anh cho em mượn đọc nha !!

--Em nghĩ Vi không thích hợp đọc sách của ảnh đâu !!

--Tại sao vậy??

--Hihi..!! tại vì...sách của ảnh toằn là....cấp trên không à !!

--Cấp trên....???Vi nhíu mày....và chợt phì cười

Mặt Phong bây giờ thì khỏi nói , đỏ còn hơn cái tròng đỏ. Lam thích thú bật cười, Lam le lưỡi trêu chọc mặc kệ ánh mắt muốn rớt ra ngoằi của Phong đang chằm chằm hướng về phía Lam và dĩ nhiên kèm theo ám hiệu " Hãy đợi đấy!" của anh.

--Em thích đọc sách lắm không???

--Đôi khi thôi !! Lam nhúng vai

--Vậy em cũng biết đọc ghê nhỉ !!!

--hihi...!!! vậy sao? uhm....Vi cũng vậy mà....phải không???

Lam nói và cố ý nhìn thẳng vào Vi như....tìm kiếm điều gì đó , nhưng có lẽ Lam đang thắc mắc và tò mò thì hiều hơn. Vi im lặng không nói , nàng mạnh dạn tiếp nhận ánh mắt của Lam. Ánh mắt quá thẳng thắng và không ngần ngại che dấu bất cứ điều gì làm Lam chùng lại. Lam chợt rùng mình và sợ hãi. Lam sợ đối diện với ánh mắt ấy chăng??? Hay ánh mắt quá thành thật ấm áp đến lạ thường kia đã làm Lam bối rối?? Và bất chợt đâu đây Lam nghe con tim mình đã đánh sai một nhịp. Mặc dù chỉ là một cảm xúc thoắng qua nhưng Lam biết đã có chuyện gì không ổn. Một dấu hiệu không được bình thường. Chuyện gì đã xảy ra?? Lam lắc nhẹ đầu , cố xua tan những í nghĩ lẫn cảm xúc lạ kì qua một bên.

--Uhm....Anh Phong xuống nhà tiếp khách kìa , nhân vật chính mà thiếu thì kì quá !!

--Ờ ha !! Anh quên mất...!!

--Hứ !! Chuyện này anh cũng quên được sao?? hihihi cũng đúng thôi , bây giờ tâm trí còn đâu nữa chứ , đã bay đi đâu rồi không biết nữa !!! Chị Vi ha !!! 

--Ừa !! Anh có cần Vi giúp lấy về không??? Vi cũng cười hùa theo....

--Con nhỏ này , hết biết mà !! Còn em nữa , ngay cả em cũng phá anh sao??? Thôi anh xuống trước đây...!!! Nói rồi Phong dọt ngay ra cửa. Ở lại lâu thêm tí nữa chắc sẽ có nguy cơ đến tánh mạng. Cái con nhỏ Lam này, đợi đấy. Rồi sẽ biết tay anh cho xem, Phong vừa đi vừa lẩm bẩm nhưng cũng không quên kèm theo nụ cười thỏa mãn.

Vi cười nhìn Lam đá mắt. Trời , thì ra cũng không vừa gì !! Nhưng cũng thông minh đấy chứ. hì hì...ừa....!!! Thôi cũng được đi. Kệ !! Cho lên chức đó , miễn anh Phong vui là được rồi. Chỉ tội cho Vân. Lam nhẹ thở dài.

--Uhm....Vi ngồi chơi !! Em phải đi xả mình một cái, nguyên ngày rồi... í ẹ quá !!!!

--Vi mượn coi mấy cuốn sách của em được không???

--Ừa...Nếu thích thì Vi cứ mang về coi....tự nhiên nha !!

--Cám ơn em....!!!

--Trời....có cần khách sáo vậy không???? Với lại.....mình có thể sẽ là " người nha " đó nghe ...!!! hihihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro