Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lam đã lầm hay có lẽ vì hôm nay trời lạnh nên mọi người bị chậm mạch hết rồi ?? Ai cũng tới trước Lam hết , bằng chứng là Lam không có chỗ đậu xe ngay chính trước sân nhà mình. hmm....!! Không lẽ vì thấy ông anh mình "khù khờ" nên mọi người không nỡ để ổng chờ hay sao vậy ta...???? Hay là....hôm nay tiện thể ổng trình diện bạn gái ổng đây??? Lam chợt bật cười với cái í nghĩ của mình. Anh Phong mà biết được thế nào cũng kí đầu Lam một cái và sẽ trả lời ta đây là : " Dĩ nhiên rồi , anh mày muốn ế cũng khó lắm à??" cho xem. Chợt nhíu mày khi Lam đi ngang qua chiếc xe màu đỏ quen thuộc. Kiện cũng đã đến??

Căn nhà khá nhộn nhịp khác hẳn cái trầm lặng của thường ngày. Nhóm thì hát karaokie , bên thì ăn uống , kẻ thì tán dóc , tụ ba năm bảy thì mở sòng bài như thường lệ và dĩ nhiên đâu đó cũng có những nạn nhân bị bỏ rơi lạc lõng trong bầu không khí này. Đang loay hoay cởi đôi dày thì Kiện đã từ khi nào đứng trước mặt Lam hớn hở :

--Em đã về rồi à???

--Ừ !

--Sao trễ quá vậy???

--Có gì không ??? Lam cộc lốc

--Em làm bài được không???

--Không biết !!!

--Chắc là em mệt lắm phải không?? Em dạo này ốm và xanh hơn hồi trước nhìu !! Kiện nhìn Lam quan tâm

--Vậy huh???

--Em có đói không???

--Nè !! Bộ tui quen thân với ông lắm sao mà ông cứ kề rề bên tui hòai vậy??? Tui đói tự tui biết ăn , tui mệt tự tui biết nghỉ !! Okie???? Bực mình nhìn Kiện Lam gằn giòng.

--Oh !!...Ok..!! Vậy em khát không?? Anh lấy nước cho em uống nha !! Kiện kiên nhẫn nhẹ giọng

--Không cần thiết !! Tui khát tui có chân đi lấy !! Anh làm ơn đừng đứng trước mặt tui có được không??? Đã mệt , còn gặp cái ông này nữa. Phát chán thiệt , Lam thầm nghĩ.

--Anh....!!!

Nói rồi Lam lạnh lùng bước vào trong bỏ Kiện lại phía sau với câu nói chưa kịp thành lời. Kiện chỉ biết thở dài nhìn theo. Con người là vậy , lúc có thì không biết quý. Đến lúc mất đi rồi mới biết những thứ đó đối với mình quan trọng thế nào. Kiện hiểu và anh đang hối hận. Giờ đây anh cố níu kéo , cố bù đắp nhưng có lẽ mọi thứ bây giờ đã quá muộn ít ra là đối với Lam.

--Ây...!! Nhỏ kia...!!! Hất mặt Vân cười

--Gì...????

--Làm gì mặt ghê quá vậy??? Bị ăn cướp huh???

--Còn hơn thế nữa...!!! Lam chép lưỡi

Khẽ liếc ra phía cửa Vân nhìn Lam mĩm cười hiểu ý.

--Lại ca bài ca xưa nữa huh???

--Ừ !! Muốn điên cái đầu vì chả...!! Thở dài Lam ngao ngán

--Sao ra trễ quá vậy???

--Uh... thì tại cái tội nhởn nhơ đó mà....!!

--Mày đúng là hết biết , sinh nhật của anh mình mà cũng về trễ...!!!

--Thì năm nào lại không có sinh nhật , thiếu đi một năm có chết ai đâu...!! Lam nheo mắt cười

--Tao mà có đứa em như mày....chắc tao ói máu vì tức chết quá...!!!!

--Vậy sao......Vậy mà tao nghe nói là có người hình cũng đang thèm có đứa em như tao lắm thì phải...!!

Vân cười buồn không nói gì. Biết mình lỡ lời Lam vội đánh trống lãng.

--Ủa , anh Phong đâu mày???

--Ở trên với người đẹp rồi !!!

--Với người đẹp , người đẹp nào đây??? Bạn gái à??

--Không biết , chả thấy ổng nói gì !!! Chỉ thấy bên cạnh người ấy , ổng hòan tòan là một người khác. Vân tiếp với ánh mắt buồn vời vợi..

--Sao mày không nói cho ảnh biết?? Tiếp tục như vậy cho đến bao giờ??

--Tin tao đi , nếu ảnh muốn biết thì đã biết từ lâu rồi. Không nhất thiết tao phải nói ra đâu. Ảnh đâu có mù mà không thấy đâu mày???.....

Lam không biết dùng lời gì để khuyên bạn bây giờ. Tình đơn phương có bao giờ được vui? Có mấy ai được trọn vẹn??

--Thôi đừng nhắc chuyện đó nữa , mày không lên thay đồ tắm rửa cái đi cho khoẻ !! Vân cười gượng cố làm bầu không khí cho bớt nặng. Nhất là đối với Lam , Vân đã làm phiền Lam không ít về chuyện của mình và bây giờ lại càng không muốn Lam khó xử.

--Ừ , thôi tao đi tắm cái đã rồi tao với mày sẽ nói chuyện , okie...!!! ...!!!

Lam xoa nhẹ vai Vân cười thông cảm. Giữa Vân và Lam có lẽ vì quá thân , nên lời nói không cần thiết. Lam cảm thấy vậy và Vân cũng thế. Đôi khi hai đứa ngồi im mấy tiếng đồng hồ mà chả nói tiếng gì. Điều quan trọng là biết đối phương có bên cạnh mình thế thôi. Cầm chồng sách về phòng mà lòng Lam nặng trĩu. Lam thiệt bức rứt khi thấy Vân đau khổ vì anh Phong mà chính mình là em gái lại không giúp gì được cho bạn. Tình cảm mà....bao giờ đúng? bao giờ sai chứ? Chỉ có con tim chính họ mới lí giải được thôi. Lam ngao ngán thở dài , mệt mỏi thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro