Chương 19: Ghen Tị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 19 : GHEN TỊ

Hôm nay là thứ 2 và hôm nay nó phải đi học. Nói đến đi học thì nó ghét cực kì, đến trường thì hàng hàng trăm ánh mắt khác nhau, đặc biệt là bọn con gái, hận không thể rút xương lột da nó ra, nếu ánh mắt có thể giết người thì, khi vừa bước vào trường có lẽ nó đã bị mấy ánh nhìn đó lăng trì xử tử rồi.

– Tiểu thư, người phải đi học rồi! Ông quản gia nói vọng vào phòng nó.

– Biết rồi! Nó lạnh nhạt lên tiếng.

Thay đồng phục, chải tóc, lấy sách vở, nhanh gọn lẹ rồi xuống nhà, hôm qua nó chưa ăn gì nên giờ đói quá.

– Chào tiểu thư! Đám người làm cuối đầu chào. Nó gật đầu có lệ rồi nhanh chóng xuống phòng ăn

Trong phòng ăn, ba người bọn họ đã ngồi trước (Bum vẫn chưa xuống) nhưng chưa động đũa, có lẽ là đang chờ nó và Bum.

– Chào chị! Nhỏ Zy cười ngọt ngào chào nó, nhưng nó vẫn phát hiện một tia căm ghét và khinh thường trong mắt nhỏ

– Đừng bày ra bộ mặt kinh tởm như thế, cô làm tôi nuốt không trôi bữa sáng này đấy! Nó mỉa mai nói, kéo ghế ngồi xuống, cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn, k quan tâm tới bọn họ

– Dậy sớm thế Ice ! Tiếng Bum vang lên sau lưng nó

– Buổi sáng tốt lành! Nó mỉm cười ngọt ngào với Bum, Bum cũng cuối xuống hôn má nó thay một lời chúc buổi sáng, rồi cũng kéo ghế ngồi sát bên nó, cầm dao nĩa lên ăn sáng.

Cả ông ta và bà ta đều im lặng mà ăn sáng, k ai nói ai câu nào, chỉ có dao nĩa va nhau nhẹ nhẹ. Không khí im lặng quỷ dị, cả ba người họ đều căng thẳng cực kì, thường trao nhau những ánh nhìn khó hiểu.

– Chúng ta đi học thôi! Nó buông ly sữa xuống, quay sang nói với Bum

– Ừm, đi thôi, anh đưa em đi học! Bum mỉm cười rực rỡ để lộ núm đồng tiền sâu, làm đám nữ hầu gần như phát điên.

Bum đưa nó đến trường bằng con Lamborghini màu xám bạc của mình. Bum phóng xe với tốc độ chóng mặt, làm bao người phải nhảy lên vỉa hè để né và theo sau chính là một tràn chửi dài lê thê từ nhà nó đến trường của người đi đường.

Trước cổng trường Black Ruby bây giờ đông nghịt người, và 99% là con gái còn lại thì tự hiểu. Cô nào cô nấy đều lăm le cái gương trong tay, chải chải chuốt chuốt, thấy xe của Bum tiến đến gần thì những tiếng la hét bắt đầu vang lên.

– Tránh ra! Bum ló đầu ra khỏi cửa xe quát đám con gái gần đó

– Bum, em yêu anh, làm người yêu em nha! (Một nhỏ điếc không sợ súng cầm hộp quà bỏ vào xe Bum) bây giờ anh nhận quà em rồi, từ hôm nay anh là người yêu của em! Nhỏ đó tự tin nói rồi hất mặt kênh kiệu với đám con gái đứng quanh đó.

– Nhỏ điên kia, cô đang làm có trò gì đó? (Bum bực mình cầm hộp quà không thương tiếc ném ra ngoài xe) – Tránh ra, mấy cô làm ùn tắc giao thông quá! Bum bấm còi inh ỏi, mong giải tán đc đám hám trai này.

– Mấy em kia vào lớp mau, đứng chi đầy ngoài cổng trường thế hả? Thầy giám hiệu xuất hiện, xua đuổi đám con gái, dù k muốn nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng giải tán, ông thầy giám thị này chính là la sát của trường, k nghe lời bị đình chỉ học như chơi à.

– Cảm ơn thầy! Bum lễ phép cuối đầu cảm ơn

– Không có gì, em mau vào lớp đi! Ông thầy gật đầu rồi ra phòng bảo vệ dặn dò ông bảo vệ k cho đám con gái ra cổng trường tụ tập nữa, ai k nghe thì cứ ghi tên lại, ông sẽ xử lí.

– Xem ra ông thầy này có tiếng nói đấy, con cái nhà ai? Nó lười nhác hỏi

– Là con trai của hiệu trưởng đấy nhóc! Bum trả lời

– Thì ra là thế, có cha chống lưng, ở cái trường này ông ta chính là ông trời con rồi! Mau vào lớp thôi! Nó thúc dục

– Ừm! Bum nhanh chóng đưa xe vào bãi xe riêng của Avip, rồi chạy nhanh qua mở cửa xe cho nó.

Hai người sánh vai đi vào lớp làm cho nguyên dãy phòng học mà hai người đi qua có kha khá người phải lên hỏi thăm phòng y tế vì mất máu. Trai xinh gái đẹp, tiêu điểm chú ý của cả trường, lượng người đổ ra hành lang để ngắm cũng tăng lên rất nhanh nhưng k một ai dám tiến lên cản đường vì luật trong trường, Avip chính là lớn nhất, sau thầy hiệu trưởng.

– Đi học sớm vậy? thấy hai anh em song sinh Ken và Kun đã đến lớp, Bum ngạc nhiên hỏi

– Nhiều chuyện! Ice lại đây anh cho em cái này! Kun lườm Bum một cái rồi nắm tay nó kéo lại chỗ mình, tít mắt cười.

– Cho em này! Kun lấy từ túi áo ra một cái một nhỏ xinh màu đen, mở ra đưa đến trước mặt nó

– Cái gì vậy? Nó chớp chớp mắt hỏi, miệng thì hỏi nhưng tay đã mở cái hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn sáng lóng lánh.

– Ê, cái này đẹp à nha, hình như là mẫu mới nhất của Cartier, nghe nói Nữ hoàng Anh Quốc của tấm tắc khen đẹp à, mà k ngờ ngươi lại nhanh tay nhanh chân lấy đc! Liam vừa bước vào lớp thì nhanh mồm nhanh miệng nói, đôi mắt lòe lòe tỏa sáng, cười gian manh nhìn Kun.

– Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó làm gì? Kun lạnh lùng hỏi

– Ta nói Kun này, ta thấy cái này rất hợp với ta đó, ngươi tặng cho ta đi, nếu k thì nói giá ta mua lại cũng đc! Liam cười thật hòa ái nói, hôm qua cô thấy chiếc nhẫn trên TV thì cô đã bị mê hoặc rồi, gọi điện đặt hàng thì đc thông báo là hàng đã có chủ. Bảo họ làm một chiếc mới thì họ nói là hàng được chế tác riêng, chỉ làm ra một chiếc duy nhất nên k thể làm cho cô, hại cô ấm ức suốt một ngày.

– K đc! Kun thẳng thừng từ chối.

– Đùa nhau à, chiếc nhẫn này Kun, nó đặt hàng từ 2 tháng trước, mới lấy ngày hôm qua, tốn biết bao công sức tiền bạc, nói k k cho cô à, mơ ngủ hả? Bum khinh thường nói.

– Chiếc nhẫn này là ngươi đặt à? Dani lên tiếng hỏi

– Ừm! Kun gật đầu – Nhỏ kia, tránh xa ra đừng nhìn chiếc nhẫn của ta bằng ánh mắt lang sói đó, ngươi mà đeo sẽ giảm mất vẻ đẹp cao quý, sang trọng của nó mất. Tránh xa ra, nó là của ta mua tặng cho Ice, đừng mơ ta bán cho ngươi! Kun đẩy Liam xa chiếc nhẫn trong tay nó ra, tránh trường hợp nhỏ nhào vào giật làm bị thương nó.

– Cái gì, mua cho cô ta? Liam, Diam, Mia đồng thanh hỏi lại.

– Kun cậu có bị sao k đấy, chiếc nhẫn này ít cũng cũng tầm 700.000 đola đấy, cho k cô ta như vậy à? Mia hỏi lại, mắt xẹt về phía nó mang theo một tia khinh thường.

” Xem ra cũng chỉ là lũ tiểu thư đanh đá, chảnh chọe, mắt cao hơn trán mà thôi!” Nó âm thầm bỉu môi khinh thường, trong mắt là một mảnh rét lạnh.

– Có gì mà phải nhao nhao lên thế mấy cô, bình thường thôi mà, chỉ cần thứ mà em ấy muốn, tôi sẽ mua cho em ấy, Ice nhỉ? Kun cười ngọt ngào với nó, tay nhanh chóng lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp đeo vào ngón giữa bàn tay phải của nó.

– Y chóc, em đeo nó đẹp mê ly! Kun mắt lòe lòe tỏa sáng, nhìn nó, đợi nó khen đẹp

– Hihi, đẹp thật đấy, cảm ơn anh nha! Nó mỉm cười, dù chỉ là một nụ cười thoáng qua, câu nói của Kun làm nó cảm động.

– Hừ, cáo già, về chỗ thôi! Dani hừ lạnh, kéo tay hai nhỏ bạn thân về chỗ ngồi, mắt bắn ra tia lửa nhìn nó.

– Không khí có vẻ căng thẳng quá nhỉ? Bin bước vào lớp, nhận thấy những ánh mắt không thiện cảm của ba nhỏ hướng về phía nó. – Buổi sáng tốt lành, công chúa của anh! Bin mỉm cười, khẽ hôn lên bàn tay nó như một lời chào.

– Trơ trẽn! Liam căm giận nói

– Đi học sớm quá nhỉ? Một âm thanh lạnh nhạt từ ngoài cửa vang lên. Một thân tây trang đen tuyền, áo mơ mi mở bung 2 nút, để lộ vòm ngực rắn chắc, lấp ló một chút hình xăm bên trong. Một khuôn mặt hoàn mĩ đến từng chi tiết, một đôi mắt phượng sắc lạnh, mũi dọc dừa thẳng tắp, cánh môi mỏng, đỏ hồng làm biết bao cô gái mê mệt. Mái tóc đỏ đc đánh rối cẩn thận, làn da trắng bóc như tròng trắng trứng gà. Quá đỉnh.

– Lâu rồi mới thấy ngươi đi học lại đấy Jun! Ken ném về phía Jun một ánh nhìn khó hiểu.

– Bởi vì ở đây có một người mà ta luôn chờ đợi! Jun đạp, tiến lại chỗ tụ họp của tụi nó (tụi nó đang đứng chỗ bàn Ken).

– Công chúa của anh! Jun cuối đầu thân sĩ hôn lên bàn tay nó như lúc nãy Bin đã làm (thường thì người Tây người ta chào như vậy).

Cả lớp học dường như đông cứng sau hành động của Jun (trừ Bum, Bin, Ken và Kun ra), ai nấy mắt chữ O mồm chữ A nhìn chằm chằm nó và Jun.

– Jun….Jun…cậu…! Liam lắp bắp nói không nên lời

– Jun chủ động hôn nhỏ hồ ly! Dani mắt mở lớn, nói như vô thức.

– Yêu cầu cô đừng có so sánh Thiên Băng với loài động vật đê tiện đó! Kun không vui khi nghe Dani nói về nó như vậy

– Hừ, tôi thích như vậy đấy, sao nào, đồ hồ ly tinh! Dường như nghe đc những gì mà Kun nói nên Dani vặt lại, ánh mắt như muốn đốt cháy nó.

– Cẩn thận miệng lưỡi của cô! Tiếng của Bin vang lên, lạnh như băng, ánh mắt giết người hướng về phía Dani. Định phản pháo lại nhưng vừa chạm phải ánh mắt Bin, Dani ngay lập tức căm miệng, toát cả mồ hôi lạnh.

– Jun, anh làm gì vậy hả? Không biết từ đâu chui ra, nhỏ Zy hét lên một tiếng rồi chạy xồng xộch vào

Jun khó hiểu quay đầu lại. nhỏ ngay lập tức chạy lại đứng trước mặt Jun, mắt ong óng nước.

– Tại sao anh có thể hôn tay cô ta như vậy, tại sao anh chủ động tiếp xúc với cô ta, anh là vị hôn thê của em, anh không đc làm như thế, em sẽ đau lòng lắm! Nhỏ Zy bức xúc nói, còn bày ra bộ mặt bị tổn thương vô cùng, còn ném về phía nó một cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nó.

Cả lớp lại đóng băng lần nữa, họ không thể tin đc vào tai mình, chính nó cũng không thể tin đc, giương đôi mắt vô tội lên nhìn Jun, trong mắt có một tia nghi ngờ. Jun cảm nhận đc ánh mắt của nó hướng về anh, trong lòng thầm than khổ, đưa tay xoa đầu nó.

– Đùa nhau à? Jun hờ hững đáp lại

– Dạ? Nhỏ ngớ mặt ra không hiểu

– Ai nói tôi là hôn phu của cô? Jun hỏi lại

– Là mẹ anh! Nhỏ tỉnh bơ đáp, thái độ kiêu ngạo thấy rõ, trong mắt của lướt qua một tia hèn mọn với nó.

– Hừ, bà ta có quyền gì quyết định cho tôi, cô nên bớt mơ ngủ giữa ban ngày đi, biến! Jun hừ lạnh, khinh thường nói với nhỏ. Rồi quay lại nắm tay nó, kéo nó về chỗ ngồi.

– Anh…. Nhỏ nói không nên lời, nước mắt rơi lã chã, rồi chạy ra khỏi phòng học.

– Mới sáng mà sao đủ chuyện hết vậy? Phải về nói chuyện với hai con người tự nhận cáo già kia thôi! Bum thờ dài một hơi, kín đáo liếc nó một cái, nó cũng khẽ gật đầu. Cái này gọi là thần giao cách cảm trong truyền thuyết đây này.

– Lâu lắm mới có hứng đi học mà mới sáng ra mọi chuyện đã rối tung cả lên, mất cả hứng. Anh lên phòng y tế ngủ đây! Bin mệt mỏi nói, rồi đi ra khỏi lớp

Đọc FULL truyện tại đây

– Chắc tối qua lâm trận mệt lắm nên sáng nay tinh thần mới sa sút như thế! Kun nói vọng theo người đang đi về phía cửa. Sau gáy Bin xuất hiện ba vạch đen, bước chân càng nhanh hơn, còn ở lại anh sẽ không khống chế được mà cho Kun ăn mấy đấm mất, rồi về mama anh lại ca bài ca bất hủ đó mất ( ý là mama anh ý sẽ chửi ảnh tại sao lại bạo lực với mọi người, rồi một bài thuyết giảng nếu cứ bạo lực như vậy thì sau này làm sao cưới vợ, rồi làm ăn cần nhẫn nại mà có tính cách nóng nảy hở tý đánh người như vậy thì làm sao mà làm ăn đc, vân vân và mây mây….)….

– Haha. Tiếng cười của Bum và Kun vang vọng khắp hành lang đến phòng y tế của Bin.

– Mấy chú cứ ở lại đây mà cười, anh cũng theo Bin đây, ở đây ồn ào quá, học không đc mà ngủ cũng không xong! Ken nối bước Bin ra phòng y tế ngủ. Mấy người này đúng là sâu ngủ mà.

– Ơ, còn có hai chúng ta trong lớp thôi sao, vậy thì buồn chết mất, anh em mình qua mấy lớp A tán gái đê!!! Ok men? Bum nháy mắt với Kun, trên mặt viết hai chữ sát gái

– Ố kề bấy bề! Kun nở nụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời của mình, làm cả không gian phòng học u ám như bừng sáng.

Bên kia có hai ánh mắt luôn dõi theo những hành động của Bum và Kun bên này. Nhìn thấy nụ cười của Bum và Kun hai người cũng nở nụ cười, khuôn mặt cũng hồng hồng.

– Hai anh ở lại lớp học cho em! Một câu nói của nó dập tắt mọi kế hoạch mà nãy giờ hai người đó vạch ra.

– Tại sao cơ chứ? Kun nhăn mặt không đồng ý

– Mấy anh định bỏ em lại đây một mình sao? Nó trưng ra khuôn mặt tội nghiệp nhất có thể, môi chu ra dễ thương.

– Sao mà anh lại có thể bỏ em ở đây đc, anh ở đây với em! Bum ngay lập tức siêu lòng, mỗi khi nó trưng ra khuôn mặt này, anh chỉ có thể đưa tay xin hàng, không chống lại đc.

– A, cô giáo vào rồi, về chỗ đi! nó mỉm cười đuổi Bum và Kun về chỗ. Bên dãy bàn kia, có 3 đôi mắt nhìn nó chằm chằm, ghen tỵ có, căm ghét có và có cả không cam lòng.

Tiết học trôi qua trong nhàm chán, cô giáo thì ở trên bảng cứ thao thao bất diệt nhạc hồ, bên dưới này thì phân nửa đã ngủ (nó, Jun, Bum và Kun) còn 3 cô gái kia thì không biết đang làm gì mà cứ chụm đầu lại thầm thì to nhỏ với nhau, lâu lâu lại liếc trộm nó một cái.

Sau một tiết học nhàm chán hết chỗ nói cũng đã kết thúc, bây giờ là đến giờ ăn. Không biết ai đã đi phao tin là tất cả ” Nam Thần” của Black Ruby đều đi học, nên hôm nay canteen của trường đông gấp hai lần những lần trước. Hàng ngàn con người chen lấn chen chúc trong một không gian nhỏ bé. Nói là nhỏ bé cũng hơi quá, cái khuôn viên cantin này cũng phải gần bằng cái công viên, sức chứa lên đến 3000 người ( học sinh trường này hình như chỉ có hơn 2000 người hoy, làm dư thêm ra cho giáo viên, nhân viên văn phòng, bảo vệ, cảnh vệ,…). Mấy cô nàng thì nàng nào cũng chăm chút mình kỹ đến từng milimet, muốn xuất hiện một cách xinh đẹp và hoàn hảo trước mắt người mà mình thầm thương trộm nhớ, nên mặt cô nào cũng một lớp phấn dày cả tất, môi son đỏ chóe, móng tay xanh đỏ, tóc tím vàng,… nhìn tổng thể như một con tắc kè hoa vậy. Mấy anh nam sinh cũng k kém, ai cũng ăn mặt bảnh bao nhất có thể, tóc tai gọn gàng. Những ai ở trong Killer thì ăn mặt chỉnh tề hết sức có thể, ai cũng mặt mày nghiêm túc hết sức có thể, thể hiện rõ uy phong cũng như sức mạnh của bang quy Killer (bang quy này ác lắm, ác đến sởn cả da gà, hình phạt sẽ từ từ xuất hiện ở những chap sau, dành cho những kẻ ngu ngốc).

– Hết giờ rồi! Bảo bối xuống nhà ăn với anh nào! Bum bẹo bẹo má nó chọc nó tỉnh

– Hết giờ rồi ạ! Nó ngơ ngác tỉnh dậy, quay sang bên cạnh mình – Jun ơi, dậy, đi ăn nào, Ice đói rồi! Nó lay lay tay Jun gọi anh tỉnh dậy

– Ưm! Đôi mi dài và rậm của Jun kẽ lay động, đôi mắt từ từ mở ra xuyên qua hàng mi dài là một ánh nhìn lạnh như băng, chớp chớp mấy cái, nhìn kĩ người vừa đánh thức mình, nhìn rõ đc khuôn mặt ấy rồi đôi mắt bỗng dịu lại, nhu tình như nước.

– Đói rồi sao, chúng ta xuống phòng ăn thôi! Jun thân thiết nhéo má nó, rồi đứng lên nắm lấy tay nó, đi ra khỏi phòng học.

– Phải không thế, Ice em quên ai là người rủ em đi ăn sao hả? Bum bất mãn từ đằng sau nói vọng tới

– Hihi, sao mà em quên anh được chứ, chúng ta đi ăn thôi! Nó buông tay Jun ra chạy lại đằng sau, hai tay khoác hai tay của Bum và Kun.

– Đi thôi! Jun dẫn đầu ra khỏi phòng.

– Chờ tý đã, hồ…Icely, chúng ta nói chuyện một tý đc k? Dani lớn tiếng gọi

– Có chuyện gì? Nó quay đầu lại, kẽ nhíu mày, 3 người con trai xung quanh nó cũng quay lại, ánh mắt không vui hiện rõ

– Bây giờ đến giờ ăn rồi, mún nói gì thì lát nữa nói, tôi không bảo bối của chúng tôi vì nói chuyện với mấy cô mà bị đói! Kun vuốt vuốt tóc nó, ánh mắt dịu dàng, quay lại nhìn người vừa lên tiếng gọi nó lại là Dani bằng một ánh mắt bất thiện

– Hừ, có mấy phút cô ta không chết đói đc đâu! Liam hừ lạnh, mặt hiện rõ sự bất mãn với Kun

– Mấy cô rãnh quá không có chuyện làm hả, chúng ta đi thôi! Bum lạnh lùng nhìn Liam, ánh mắt mang hàm ý cảnh cáo.

Trong lòng Dani và Liam như bị xát muối, đau và buốt đến không tưởng.

– Mấy anh đi trước đi, có lẽ họ có chuyện cần nói với em! Nó mỉm cười dịu dàng với 3 người họ, xua tay đuổi 3 người đi

– Tụ anh ở dưới phòng ăn chờ em, xuống nhanh đấy! Kun dặn dò

– Em biết rồi, xuống trước đi, em xuống ngay thôi! Nó gật đầu chắc chắn, 3 người kia mới an tâm đi xuống phòng ăn, để lại 4 người con gái với 4 nhan sắc nổi bậc, mỗi người mỗi nét đẹp riêng không ai trộn lẫn với ai.

– Có chuyện gì mấy cô nói đi? Nó quay trở lại với khuôn mặt lạnh lùng của mình, ánh mắt không kiên nhẫn nhìn bọn họ.

– Tôi cảnh cáo cô, không đc tiếp cận các cậu ấy nữa, cô định bắt cá 5 tay sao hả, sao cô dám hả? người đầu tiên lên tiếng là Dani, không mặt cô thoáng đỏ lên vì tức giận mà cũng có thể là vì ghen tỵ, vì sự dịu dàng của người cô yêu lại dành cho nó

– Đùa nhau à? Nó dửng dưng đáp lại

– Hừ, tôi cấm cô lảng vảng gần 5 người họ, một con điếm như cô không xứng nhận được sự chăm sóc của họ. Liam khinh thường nói

– Họ chỉ vì cái khuôn mặt này của cô mà chìm đắm vào đó một thời gian thôi, cô nên tự biết thân biết phận của mình thì hơn, đừng có để tôi mạnh tay dùng bạo lực với cô. Liam giơ lên nắm đấm của mình cảnh cáo nó

– Đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng thấy, có người định dùng vũ lực với tôi cơ đây! Nó cảm thấy mấy cô nàng này rất thú vị, trêu chọc mấy nàng này chắc cuộc sống ở trường học của nó chắc cũng k nhàm chán lắm.

– Hừ, cô đừng nên không biết thân biết phận như vậy, sẽ ăn khổ đấy. cô nên biết ở đây, tiền có thể làm được tất cả! Mia cũng phải lên tiếng

– Cuộc đời này tôi ghét nhất là sự uy hiếp, các cô muốn uy hiếp ai thì tùy các cô nhưng có cô đụng vào tôi thì cuộc đời này của các cô không sống an ổn rồi! Chào nhé! Nó lạnh nhạt để lại một câu cảnh cáo đanh thép, rồi quay lưng lạnh lùng bước thẳng.

” Mấy cô nàng này được nuông chiều quá thành hư rồi, không biết trời cao đất dày là gì, ăn nói bố láo, ra đường có ngày cũng bầm dập mà về, trên đời này cao ngoại thế nhân còn có nhiều lắm”…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro