Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh lại, Kiến Vũ phát hiện mình ở trong một thế giới xa lạ, đang nghi hoặc bỗng có tiếng nói vọng đến

"Ai nha, lâu rồi mới có người đến đây a"

Kiến Vũ nhìn quanh một lúc.

Nơi đây sương mù dày dặc, nhưng kỳ lạ là trong ấy có chứa một loại khí làm cho cả thân thể thư thái.

" Ngươi là ai? Mau xuất hiện a"

Sương mù từ từ tản ra, xuất hiện một đầu ma thú,là đầu sư thú, cả thân hình được bao phủ một lớp vảy tím óng ánh. Sư thú bước tùng bước chậm rãi về phía Kiến Vũ

" Nhân loại, ngươi là chủ nhân cuả bổn đại gia ta a?"

"Ta nói ngươi a, bị thương như vậy mà còn chưa chết, mệnh thật là cứng rắn a"

" Ngươi thật may mắn khi gặp được bổn đại gia ta a. Bổn đại gia ta người gặp người thích, hoa gặp hoa nở a"

Trán xuất hiện một loạt hắc tuyến,Kiến Vũ lẳng lặng nhìn thiên cảm thán

" Thế giới này thật huyền huyễn a. Ma thú cũng có thể tự luyến vậy sao a"

Không chịu nổi sự đày đọa tâm lý, Kiến Vũ mở miệng

" Ta làm chủ nhân ngươi khi nào a,với lại ta cũng không có linh lực thì làm sao ký kết khế ước với ngươi a?"

"Còn nữa, nơi này là đâu, tại sao ta lại ở đây, vết thương của ta tại sao lại không thấy?"

"Ai nha, ngài thật sự không biết a?"

Kiến Vũ nheo mắt lại, lườm đầu sư thú, từ trong kẽ răng nói từng tiếng

"Nếu ta biết, ta còn cần hỏi ngươi sao?"

" Ai nha nha, nếu lúc nãy người không dùng tay lau đi máu lúc trọng thương thì bây giờ ngài còn ở đây sao, chủ nhân?"

Hít một hơi thật sâu, lần đàu tiên Kiến Vũ có cảm giác muốn mắng chửi người:

"CMN, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?"

"Bình tĩnh, chủ nhân, ngài bớt giận a,... nơi đây là Tử Liên không gian, là không gian trong chiếc nhẫn ngài đang đeo a, còn ta là sư thú Kỳ lân canh giữ không gian, cũng là chủ nhân không gian này a. ngài đã ký kết huyết khế với chiếc nhẫn nên từ giờ người là chủ nhân của ta a"

Là chiếc nhẫn của mẫu thân hắn để lại cho hắn ? Là vật tượng trưng cho thân phận của hắn?

Lặng lẽ hít một hơi thật dài, hắn hỏi Kỳ lân:

"Ta vốn không có linh lực thì làm sao ký kết khế ước với ngươi được a?"

"Ai nói chủ nhân ngươi không có nha?"

" Thí nghiệm thiên phú khi trước, là bia thí nghiệm đã trắc đoán ta đời này không thể tu luyện linh lực a"

"Vậy để bổn đại gia thử dò xét xem sao a."

Nói xong sư thú im lặng, khép mắt lâm vào trầm tư, tâm Phùng Kiến Vũ cũng theo đó mà treo lơ lửng. Sau một hồi im lặng, sư thú mở mắt

" Vốn chẳng phải vậy a, bia thí nghiệm không thể trăc nghiệm thiên phú của ngài bởi vì kinh mạch ngài bị tổn thương nghiêm trọng nhưng lại không được phát hiện và chữa trị kịp thời, dẫn đến hiện nay kinh mạch khô héo, không thể vận chuyển linh lực ôn dưỡng khí hải ( có thể gọi là đan điền trong cổ đại ) nên không thể hấp thu linh lực để sử dụng a"

"Vậy có thể chữa trị sao?"

Hắn chỉ mới ngũ tuổi, vẫn còn thời gian trưởng thành, chẳng sợ phải đối mặt với khó khăn cỡ nào, nhất định hắn phải chữa trị.

Muốn sống sót ở thế giới này, hắn hiểu thực lực quan trọng cỡ nào, hiểu nếu không có vũ lực hắn phải đối mặt với những gì.

" Chỉ cần chủ nhân chịu được, bổn đại gia có thể sử dụng linh lực của ta để ôn dưỡng lại và mở rộng thêm kinh mạch của ngài.Nhưng quá trình này không phải chỉ một sớm một chiều là xong, mà là một quá trình dài dòng, mở rộng kinh mạch đầu tiên phải phá vỡ nó, sau đó sẽ sử dụng linh khí trong nước dòng sông phía bê kia để trọng tố lại gân mạch, sau đó ta sẽ sử dụng linh lực của mình chải vuốt từng sợi gân mạch ấy để nó mở rộng và dẻo dai hơn."

Nhìn theo hướng sư thú vừa ra hiệu, lúc này Kiến Vũ mới lờ mờ thấy được dòng sông ấy, dưới gốc cây cổ thụ cao lớn, một dòng sông nhỏ uốn quanh chia Tử Liên không gian thành hai bên khu vực nơi hắn đang đứng sương mù lượn lờ đảo quanh, phía bên kia con sông lại là một khu đất trống rộng lớn với hoa cỏ xanh tươi, làm cho khu vực ấy thêm xinh đẹp.

Đang cảm thán về cảnh đẹp ấy, bỗng Kỳ lân lên tiếng

" Đợi chủ nhân đến lục linh có thể tự xây cho mình một ngôi nhà nơi ấy, chắc lúc ấy cảnh sẽ rất đẹp a, hảo mong chờ"

"Ân? Ngươi nói nếu ta tiến vào lục linh sẽ tự xây được một ngôi nhà noi đây a?"

"Đúng vậy a, chủ nhân phải cố lên nha, ta chờ người có nhà ở nơi đây a"

" Vậy xem như đây là một động lực để cố gắng a". Kiến Vũ cảm thán.

"Hảo a"

Bỗng như nhớ đến gì đó,Kiến Vũ lên tiếng

" Ngươi có tên không a, suốt ngày cứ bổn đại gia, ngươi nghe không nhàm nhưng ta nghe không được a"

"Tên?" Kỳ lân nghi hoặc

"Là tên dùng để gọi ngươi a, để phân biệt ngươi với những ma thú khác a?"

" Ta từ khi sinh ra đã ở đây, một mực tu luyện, còn không biết phụ mẫu là ai a?"

Nghe đến đó, Phùng Kiến VŨ bỗng nghĩ đến quá khứ của mình, không khỏi cả thấy bi thương. Thấy vậy, Kỳ lân nhẹ khom thân cao xuống, dụi dầu vào ngực Kiến Vũ cọ cọ thay lời an ủi. Phùng Kiến Vũ giật mình, thu hồi cảm xúc bi thương ấy.

"Hai chúng ta đều là thâm lẻ loi, vậy từ nay lưng tựa lưng cùng đi tiếp, t không xem ngươi như công cụ, chúng ta là đồng bọn, là huynh đệ, hảo không hảo"

Kỳ lân hai mắt lưng tròng, nhưng lại sáng ngời, lần đầu tiên trong thế giới của nó có xuất hiện một sinh mệnh, là chủ nhân của nó, là người cùng nó kề vai chiến đấu, là người gắn bó sinh mệnh với nó, không xem nó như là công cụ để đạt được mục đích như thế giới ngoài kia.

"Hảo a, chủ nhân"

" Vậy ta gọi ngươi là Tử Vân, hảo không hảo. Là một đám mây tiêu diêu tự tại, mang màu tí m của trung thành, là nhan sắc trên thân thể   ngươi a"

" Hảo a, chủ nhân thật tốt nha"

"Ân mà ngươi hiện tại đếncảnh giới nào a?"  Kiến Vũ nghi hoặc

" Ta là Thần thú, thần thú a"

"Là thần thú tử cấp độc nhất vô nhị, người gặp người thích..."

"Dừng"

Chỉ thấy một đám quạ đen bay ngang đỉnh đầu, Kiến Vũ bất lực ngăn lại cái tên tự kỷ cuồng kia...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thanhvu