iii

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những chuyện này còn xảy ra ở quốc gia phía bên kia quả địa cầu nơi anh không thể nói được ngôn ngữ của họ và thứ tiếng Anh nặng giọng địa phương của anh khiến anh thật sự lạc lõng khác biệt. Triết Hạn bắt đầu nghĩ có khi anh được đặt lên người một lá bùa hộ mệnh cũng nên - có điều gì đó siêu nhiên về những cuộc gặp gỡ này, và cách họ dường như luôn tìm thấy anh vào đúng thời điểm.

Lần này, anh bị lạc đường trong vô vọng. Anh biết mình lẽ ra phải xuống tại một nhà ga xác định và lên đường đến nơi gặp gỡ đã hẹn, nhưng anh hẳn đã xuống sai điểm dừng rồi. Bản đồ xe lửa quá lớn và khó hiểu, những cái tên không thể giải mã, và anh từ bỏ việc cố gắng hiểu đầu cua tai nheo của bản sao anh đã lưu trên điện thoại của mình.

"Xin thứ lỗi," anh dùng thứ tiếng Anh tốt nhất có thể khi gõ nhẹ vào người bên cạnh, và cô gái quay lại. "Cô có biết làm thế nào để đến -"

Cô gái hét lớn, và Triết Hạn nhíu mày khi anh nhìn xung quanh và vài người nhìn anh đầy nghi ngờ. "Không, không," anh nói cuống quít, vẫy tay ra hiệu cho cô gái bình tĩnh. "Tôi chỉ định hỏi -"

"Trương Triết Hạn ?!"

Ah. Triết Hạn mỉm cười và gật đầu xin lỗi với những người khác trên tàu hình như bị làm phiền bởi tiếng ồn .

Trước sự ngạc nhiên của anh, người phụ nữ bắt đầu nói chuyện với anh bằng tiếng Trung thành thạo.

"Thật sự là anh sao?" cô nói với âm lượng dễ nghe hơn, mắt mở to.

"Vâng," anh nhẹ nhàng nói, vẫn đầy ngạc nhiên được gặp cô ở đây lúc này, trong tất cả thời không có thể. "Tôi nghĩ tôi bị lạc, cô có biết làm thế nào để đến được -"

Cô gái không giữ im lặng một phút nào, Triết Hạn nghĩ đầy thích thú. Rõ ràng anh vẫn còn một quãng đường cần di chuyển trước khi phải xuống và chuyển tàu, và cô gái ngay lập tức tình nguyện đưa anh đến đó, nói rằng dù sao thì cô cũng tan làm rồi.

Không gì có thể can ngăn cô gái. 

Họ dành thời gian nói về những tác phẩm của anh mà cô yêu thích, làm sao cô lại trở thành fan của anh, và về việc cô học tiếng Trung vì anh. 

Cô gái kể cho anh nghe về nhóm bạn của mình, những người hầu như đều là fan của anh, đến từ các quốc gia khác nhau và hoàn cảnh khác nhau, và cách họ quen nhau vì anh, và tất cả họ sẽ ghen tị như thế nào khi biết cô đã thực sự được gặp anh.

Đó là ba mươi phút thoải mái trên tàu và ba mươi phút nữa trên một con tàu khác khi Triết Hạn ngượng ngùng quay về với bạn đồng hành của mình, trễ nhiều giờ sau đó. Cô gái không nhận bất kỳ khoản chi trả nào, chỉ bẽn lẽn hỏi một bức ảnh mà Triết Hạn rất vui tặng cô.

Khi họ vẫy tay chào tạm biệt nhau giữa một nhà ga đông đúc, Triết Hạn nghĩ lạc đường đôi khi cũng được đấy nếu như anh tìm thấy (và được tìm thấy bởi) người của mình theo một cách nào đó.

HẾT iii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro