Chương 101: Thế giới bên ngoài thế nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên chuyến tàu đêm đông người nhưng tĩnh lặng, đa số hành khách đều là những người lao động nghèo ở vùng ngoại ô hoặc vùng nông thôn ven nước Pháp, họ thiếp đi vì đã trải qua cả một ngày dài mệt mỏi, tạm thời bỏ ra khỏi tâm trí cuộc sống mưu sinh lo toan, vất vả 


Chuyến tàu rời xa biên giới Pháp, bắt đầu đi vào địa phận Italia, giữa dòng người lam lũ, không gian tĩnh lặng, đen tối ấy càng làm nổi bật một cô gái ngồi ngay hàng ghế gần cửa sổ, cô ngả đầu vào lưng ghế phía sau, ánh đèn đường hiu hắt bên ngoài thỉnh thoảng hắt lên khuôn mặt cô gái, làm nổi bật nhan sắc xinh đẹp, đằm thắm, ánh mắt phảng phất nét u buồn man mác làm say động lòng người


Cô gái đó không ai khác chính là Trần Ý Hàm, suốt một ngày làm việc và chạy trốn vội vã, cô cũng đã rất mệt mỏi, tuy nhiên, cô lại không tài nào chợp mắt được dễ dàng như mấy người bạn đồng hành kia


4 năm sống bên ngoài, đúng là không phải dễ!


4 năm trước, cô là con gái nuôi của đại tài phiệt Singapore, thuộc tầng lớp thượng lưu cao xa đầy bí ẩn, cuộc đời cô gắn liền với thế giới xã hội đen gió tanh mưa máu, mạng sống có thể không cần, nhưng vật chất thì chẳng thiếu thốn bao giờ, tiền tài, danh lợi là hai thứ có được quá dễ dàng


Cho đến khi rời đi, cô mới biết cái thế giới ngoài kia thực tế là thế nào, con người phải chật vật để đổi lấy miếng cơm manh áo, đổi lấy chút tiền lương ít ỏi trang trải cuộc sống, không có tiền, họ cũng bị khinh rẻ chẳng khác gì thú vật, cho dù cố gắng cách mấy, họ vẫn mãi mãi nghèo khổ túng thiếu, nằm ở tầng đáy xã hội


Đến một vùng đất khác, hàng loạt gánh nặng cuộc sống lại luân phiên nhau đè nặng lên đôi vai Trần Ý Hàm, tìm chỗ ở, tìm việc làm với số tiền dành dụm ít ỏi không phải chuyện dễ dàng gì, cứ mỗi lần rời đi, cơ hội được chạm vào những phím đàn piano của cô cơ hồ lại càng thêm xa vời


Piano ấy, quả thực là môn nghệ thuật thuộc về giới nhà giàu, một cô phục vụ bình thường như cô làm sao dám mơ tưởng tới


Những lo toan phủ đầy ắp tâm trí nhanh chóng kéo Trần Ý Hàm vào giấc ngủ, ngoài kia, tiếng còi tàu thỉnh thoảng reo vang, con tàu già cỗi chở theo hy vọng chầm chậm di chuyển, đâu đó, nỗi nhớ nhung nhờ không gian đêm tối tĩnh lặng được dịp kéo về trong giấc mơ, dằn xé lòng người tê tâm liệt phế, bóng lưng năm xưa đã từng yêu đến cuồng dại, chỉ tiếc phải trả cái giá quá đắt


Khoảng thời gian tiếp theo, Thomas bắt đầu gây khó dễ cho các phi vụ giao hàng của Mạn Thiên, tầng suất tăng dần theo từng ngày khiến Lâm Thiên dần bị cuốn vào các vòng xoáy mâu thuẫn mới, biết đã không thể tiếp tục đóng kịch được nữa, hắn đành phải gác việc tìm kiếm Trần Ý Hàm sang một bên để tập trung đấu với Thomas


9 giờ sáng, trong căn phòng họp kín đáo cách âm nằm dưới tầng hầm biệt thự tại bến cảng Marseille, hai anh em nhà họ Kiều, Hứa Lập và Cruel đều có mặt


Lâm Thiên bước vào, ngồi xuống vị trí quen thuộc, chiếc áo sơ mi đen chỉn chu càng làm nổi bật nét thâm trầm cùng khí thế vương giả uy quyền, cả người hắn luôn luôn toát ra loại không khí có phần ngột ngạt ấy, áp bức đè nén tinh thần người khác


Lâm Thiên, là người chỉ cần một nụ cười nhếch mép, một đáy mắt khẽ động cũng đủ làm đối phương khủng hoảng


Kiều Chính ngồi ngay phía đối diện, vẫn là bộ dạng khinh đời xưa cũ, bề ngoài thì có vẻ không quan tâm gì đến cục diện hiện tại, vô thưởng vô phạt, nhưng hết thảy mọi người ở đây đều hiểu rõ, sóng ngầm vẫn đang nổi lên, bão táp là điều không thể tránh khỏi


Lâm Thiên hơi nhíu mày, có lẽ ngay từ đầu, việc chọn một người bên ngoài để đảm nhận chức vụ cố vấn quan trọng, nghiễm nhiên được đứng giữa hàng ngũ quản lý cấp cao của Mạn Thiên đã là một sai lầm 


Nét mặt Kiều Chính mơ hồ biểu lộ nét đắc ý đầy thách thức, thoáng qua vỏn vẹn một giây liền nhanh chóng biến mất. Nhìn vào ánh mắt Lâm Thiên, anh ta biết, hắn đang hối hận, mà mỗi một lần hối hận, hắn sẽ càng đề cao cảnh giác


Kiều Hân khẽ liếc nhìn anh trai mình, chất giọng mềm mỏng nhu hòa mở miệng:

-"Anh Thiên, Thomas đã hành động rồi, nếu còn tiếp tục chần chừ, công việc làm ăn của chúng ta sẽ bị chững lại, chưa kể, nhát dao chí mạng Thomas chuẩn bị đâm, e rằng chúng ta khó tránh nổi"


Sắc mặt ai nấy đều trầm xuống, không khí trong phòng dần nặng nề, Thomas trở mặt, hắn ta chắc chắn tìm cách lợi dụng quyền lực cuối cùng để nhấn chìm Mạn Thiên. Chính giới ở châu Âu không giống châu Á, xuất thân từ tầng lớp tư bản, quý tộc, họ tuyệt đối không bao giờ tin tưởng hoặc ủng hộ các thương gia nước ngoài, cho nên mối quan hệ chính trị với các quan chức châu Âu suốt 4 năm qua nói chung luôn là dậm chân tại chỗ, không có tiến triển


Lâm Thiên hiện tại vẫn là người bình tĩnh nhất, ánh mắt hắn sâu xa ẩn chứa những toan tính riêng, nhàn nhạt nói:

-"Xử lý Thomas là chuyện đơn giản thôi, cái quan trọng là chúng ta cần phải tìm được người có thể thuận lợi ngồi vào cái vị trí đó, đồng thời khiến xã hội này vừa lòng"


Thanh âm Lâm Thiên kéo dài hơn thường ngày, hai anh em nhà họ Kiều nhận ra thời cơ đã tới, kín đáo trao đổi bằng kí hiệu với nhau dưới gầm bàn


Vài giây sau, Kiều Chính bất ngờ hào sảng đề nghị:

-"Anh Thiên, chuyện này anh đừng nên lo lắng làm gì, tôi đã sớm tìm được người thay thế Thomas rồi. Cậu ta là người quen cũ của tôi, hồ sơ lý lịch rất ổn, hoàn toàn có thể tin tưởng được"


Lâm Thiên nhíu mày, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn, hắn hơi vươn người về phía trước, nhếch môi hỏi:

-"Vậy sao? Chuẩn bị từ khi nào vậy?"


Biểu tình Kiều Chính dần trở nên ma mãnh, lại có nét cương nghị và bản lĩnh ngang tàng, anh ta không chút e dè đáp:

-"Kể từ lúc anh đi tìm nữ nhân ấy. Hình như sau 4 năm trời, anh vẫn cứ như thế, vì một người phụ nữ mà xao nhãng công việc. Anh đừng quên, anh là bá chủ một vùng không có nghĩa là ở bất cứ nơi đâu anh cũng đều có được vị thế đó ngay từ bước chân đầu tiên, bất kể con đường nào cũng đều phải đánh đổi, anh không thể lựa chọn được, càng không được phép quay đầu nhìn về quá khứ"


Lời vừa dứt, Cruel nãy giờ im lặng đã hướng cái nhìn hằn học sang Kiều Chính, lớn tiếng đe dọa:

-"Sao anh dám nói năng vô lễ với anh Thiên?"


-"Cô im đi!"

Kiều Chính trừng mắt, cười hềnh hệch:

-"Chẳng phải 4 năm trước, chính cô là người đòi đẩy chị Hàm ra khỏi Mạn Thiên sao?"


-"Anh... !"

Cruel tức tối muốn ra đòn động thủ, Hứa Lập ngồi bên cạnh đã lớn tiếng đập bàn, cảnh cáo:

-"Đủ rồi, đừng làm loạn nữa. Bây giờ anh Thiên có việc bận, chuyện người thay thế Thomas, anh Kiều, phiền anh mau chóng gửi hồ sơ lý lịch cho tôi. Cuộc họp kết thúc."


Lâm Thiên lạnh lùng đứng dậy, khuôn mặt thu hồi mọi nét biểu cảm, cùng Hứa Lập rời khỏi tầng hầm, tiếng động cơ xe cứ xa dần, Cruel đương nhiên cũng không tiếp tục ở lại làm gì


4 năm trôi qua, vạn vật đều đã thay đổi, có những thứ gọi là dư âm, mãi mãi trôi đi theo năm tháng, dòng thời gian vô tư xóa nhòa mất mọi quá khứ êm đềm, ấm áp năm xưa, cảm giác không vãn hồi được, nên trách ai đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro