Nhặt chút nắng trong lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mối quan hệ không rõ ràng. Như cây non lặng lẽ đâm chồi bên kia đường.

Thời gian lặng lẽ thoi đưa, như con nhộng chui mình khỏi lớp da sần sùi trở thành cánh bướm xinh đẹp, như con ong lặng lẽ hút mật tha về tổ, và như tôi của ngày hiện tại lại thích cậu nhiều đến vậy.

Có lẽ thích cậu chính là sai lầm nhưng tôi vẫn không tài nào kìm nén khỏi bản thân, kìm nén cái cảm giác mỗi khi hai bàn tay lồng với nhau, vừa ấm áp len lỏi trong tim vừa nhức nhối khi nhớ đến, rồi tự hỏi: " Thiên Yết có bao giờ thích mày không?"

Chúng tôi chính thức là của nhau vào một ngày đẹp trời. Cơn gió mùa thu mát dịu bình yên lạ thường. Chúng văng vẳng, vang dội trong lòng tôi tiếng ù đến khó chịu, tiếng lòng nao nức đầy phiền nuộn. Tiếng "Được" đó chính cậu cất lên khiến tôi hạnh phúc nhưng sao lại cảm thấy nghẹn bứ ở cổ.

"Ông thích tôi chứ?"

...

"Bảo Bình, có bao giờ bà tự hỏi chính bản thân mình, về việc tìm kiếm ai đó để yêu thương không?"

Có một người từng đột ngột hỏi tôi như vậy.

"Ừ thì có đấy, nhưng tiếc là người ấy không phải ông nên dù ông có làm bao nhiêu điều đi nữa, tôi vẫn không thể thích ông"

Và tôi đã phũ phàng với Cự Giải khi cậu ấy lên tiếng hỏi tôi và ẩn dụ trong câu nói thấp thoáng kia, khi năm học lớp 11 đã đi được gần cuối trạm.

Năm đó vì lỡ biết thích một người, vì biết thương một người nên mọi ánh hào nhoáng xung quanh tôi đều không để ý tới.

Có lẽ đây chính là trừng phạt, khi bản thân tôi đã để lỡ một người tốt như Cự Giải, nên giờ tôi đang bị báo ứng. Thích người trong khi người đó không biết có thích mình hay không. Nực cười làm sao!

...

"Ông vì sao lại đồng ý?"

Tôi gạ hỏi Thiên Yết khi cậu đang cắm cúi làm bài tập nhóm.

Mỗi khi thời gian rảnh, tôi đều bâng quơ hỏi cậu. Nhận lại đôi khi là sự im lặng, câu lãng tránh.

Vốn đã biết không kết quả, thế nhưng bản thân lại yếu đuối không thể tháo bỏ chúng ra khỏi mà cứ cố gắng lao vào.

Năm 12 với nhiều bộn bề lo toan. Chúng tôi đều xoay quanh trong mớ đề cương, đống bài tập chất cao đến phát ngán hay bao nhiêu câu hỏi về ngành nghề bản thân chọn.

Nhưng đối với tôi sao chúng quá đỗi bình thường. Điều tôi quan ngại, lo lắng lại chính là câu trả lời từ cậu.

Tôi muốn biết, rốt cuộc cậu có thích tôi hay không?

Mối quan hệ này, đáng lẽ ngay từ đầu đã không nên có, ngay từ đầu không nên xuất hiện. Tôi muốn buông nhưng lại buông không nỡ. Vì tôi luyến tiếc, vì tôi ngu ngốc và vì tôi đã lỡ thích cậu nhiều rất nhiều. Nhiều đến mức ngay cả khi mối quan hệ chỉ nằm trong sự bí mật, không ai biết đến tôi đều chấp nhận.

Nhưng ngay lúc này, sao tôi lại cảm thấy khó chịu, bực tức trong lòng.

Tôi đáng lẽ phải biết điều này chứ. Thế nhưng tôi bây giờ lại không thể chịu đựng sự lẩn quẩn trong mối quan hệ không mấy rõ ràng ấy.

Tôi đã từng hỏi Thiên Yết, vì sao bọn họ không công khai rằng hai người đã quen nhau.

Thiên Yết đã nhìn tôi một hồi rất lâu rồi trầm tĩnh lên tiếng.

"Xin lỗi bà, Bảo Bình. Có thể cho tui thêm thời gian không?"

Tôi rất ích kỷ, phải. Điều này tôi không phủ nhận. Vì ích kỷ nên mới có tôi của ngày hôm nay, vì ích kỷ nên chỉ muốn giữ lấy Thiên Yết cho riêng mình. Mặc cho bản thân có tổn thương đi chăng nữa.

Bảo Bình, mày thật rất ngốc, từ suy nghĩ đến hành động.

Nếu đã chấp nhận quen nhau trong bí mật, cớ gì mày còn đòi hỏi thêm điều chi. Ngay từ khi bắt đầu mối quan hệ không rõ ràng này, mày nên chuẩn bị tinh thần đi chứ.

Tôi khóc vì Thiên Yết rất nhiều, nhiều đến mức tôi tự an ủi rằng bản thân mình làm đúng, chẳng có gì phải đau lòng, phải khóc cả.

Thiên Yết cần thời gian. Cần thời gian để xoá bỏ hình bóng của Bạch Dương- người yêu cũ trước đó.

Mối quan hệ không rõ ràng, mối quan hệ chỉ mình tôi vun đắp, rồi một ngày chúng sẽ vỡ vụn mà thôi.

Tôi đang hy vọng, vọng tưởng điều gì kia chứ?

Cây non đâm chồi, lớn nhanh vô cùng, và rồi chúng cũng chỉ lặng lẽ toả bóng mát bên kia đường.

Một chút nắng khiến lòng người bâng khuâng, nhặt chút nắng trong lòng để bản thân tự cảm thấy ấm áp hơn.

Cơn gió đi qua khẽ lay động nhánh cây khiến lòng người nhiễu lạnh. Mượn một chút nắng sưởi ấm trái tim đầy tổn thương.

...

Từ bỏ mối quan hệ không rõ ràng. Cô bạn không thích làm kẻ thế thân.

"Tao thương nó là thật. Không toan tính, không ích kỷ và không ghen tuông trong mớ quan hệ xung quanh nó. Nhưng nó xem tao là người thay thế, xem tao là vỏ bọc để che mắt người yêu cũ của nó và chọc tức cô ấy. Tình cảm của tao là thật, nhưng với nó chỉ như một cây cỏ bên kia đường. Tao không thể chấp nhận làm người thay thế. Cho dù có yêu có thương nhiều thế nào, tao cũng không thể để bản thân mình tổn thương như mày được, Bảo Bình à! Cái cảm giác ấy, đau lắm! Mày chịu đựng được nhưng đối với tao nó quá xa vời. Một mối quan hệ công khai nhưng chỉ toàn giả dối, tao thà chấp nhận buông bỏ mọi thứ thì hơn."

Câu chuyện về cô bạn yêu chàng nhưng mạnh mẽ gạt chúng sang một bên vì chàng trai không thích cô ấy.

Tôi có một đứa bạn, cô ấy mạnh mẽ và quyết đoán trong mọi việc. Việc nào ra việc đó, công tư rất phân minh. Không như tôi, có một số việc biết là không nên giữ không nên níu kéo nhưng lại không nỡ buông, vẫn luyến tiếc và chấp nhận trong im lặng, mặc cho bản thân không ngừng bị tổn thương.

Ma Kết là đứa bạn tôi quen khi cả hai cùng gặp nhau trong lớp ôn luyện tiếng Anh vào mùa hè. Học cả năm trời với nhau, tôi lại không biết được cô ấy cũng chung lớp với mình.

Khi gặp nhau, tôi vô cùng ngỡ ngàng khi cô ấy bắt chuyện và nói rôm rã.

Cô ấy bảo, cô ấy biết tôi, nhưng chưa bao giờ nói chuyện. Với lại, tôi trong lớp rất trầm tĩnh, ít nói. Chỉ chơi với một số người nên có lẽ không quan tâm một số người còn lại và trong đó có cô ấy.

Tôi cũng gật gù cho qua, mà cũng đúng thật. Ngoài Thiên Yết ra còn có mấy đứa trong tổ thì hầu như hơn phân nửa lớp còn lại tôi đều không quen biết. Có khi nhớ mặt nhưng lại không nhớ tên mới đau.

Và từ sau buổi học ấy, chúng tôi trở thành bạn thân. Đi đâu cũng có nhau, bám như sam. Tôi quên hẳn đứa bạn thân Thiên Bình học sát lớp khiến nhỏ bực nhưng cũng chấp nhận và còn bảo tôi phải đền bù cho nhỏ.

Cô ấy biết chuyện tôi, ngoài cô ấy thì hầu như không một ai biết được bí mật kể cả Thiên Bình. Vì Ma Kết rất tâm lí, nhìn ra mọi cảm xúc của tôi dành cho Thiên Yết, dù tôi có cố che đậy đi mọi thứ.

Ma Kết đang thích một chàng trai cách hai ba lớp.

Cậu ta có dáng người rất đẹp. Cao ráo đẹp trai lại còn thể thao giỏi nữa kia chứ. Nhưng biết sao được, Xử Nữ đã có bạn gái rồi. Ma Kết buồn, cô ấy đã khóc và nuốt nước mắt vào trong để không ai biết. Cuối cùng, cậu ta chia tay với người yêu. Ma Kết như có thêm sức sống trở nên tươi tỉnh và cười nói hơn hẳn ngày thường. Nhưng nào ai biết được, lại có chuyện động trời xảy ra.

Ma Kết bảo với tôi, Xử Nữ là thằng con trai khốn nạn. Quen với cô ấy chỉ vì muốn thách thức người yêu cũ và không muốn thua kém. Nhưng thế nào cũng không thể giấu rằng cậu ta vẫn còn yêu cô gái ấy rất nhiều.

Tổn thương sâu sắc, đến mức khóc cũng không thể khóc. Ma Kết như người mất hồn, cô ấy đã ôm tôi cả tiếng đồng hồ chỉ vì cố gắng ép bản thân không thể rơi thêm giọt nước mắt vì cậu ta nữa.

Cô ấy yêu Xử Nữ nhưng lại chia tay vì không muốn bản thân làm chỗ thay thế người khác được. Nếu cậu ta không còn yêu cô gái trước kia thì mọi chuyện đã khác, đằng này.

Ma Kết là vậy. Dù có yêu thương bao nhiêu, nhưng cái gì cũng có giá trị riêng. Bản thân cô ấy sẽ không bao giờ để bản thân mình bị đem ra làm trò và thay thế người trước được.

Mạnh mẽ và quyết đoán ngay cả trong tình yêu như thế. Bản lĩnh và có chính kiến như vậy. Thật sự, tôi rất ngưỡng mộ Ma Kết.

Cô ấy có thể yêu cũng có thể buông tay để bản thân không khỏi đau lòng, quả thật rất tuyệt.

Còn bản thân tôi, dẫu biết trước kết quả không tốt đẹp, lại không bao giờ chịu buông để con tim không đau đớn, để giải thoát bản thân khỏi mối quan hệ không rõ ràng này.

Tôi ủ rũ và khóc suốt cả trận từ chuyến xe buýt này đến chuyến khác, từ trường về nhà.

Hôm ấy, xe tôi bị hư. Nếu không gặp tình cảnh ấy tôi đã nhờ cậu qua đèo đi như thường lệ nhưng tôi đã không lên tiếng. Tôi muốn tránh mặt cậu để suy nghĩ, để tìm lối thoát cho bản thân.

Cuối cùng thì sao, vẫn là không nỡ buông bỏ được.

Tôi quả thật rất ngu ngốc.

...

Trò chơi như một sợi dây tháo bỏ khúc mắt trong lòng. Bên kia đường, tán cây đã héo úa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro