Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cổng Thành Thiên Khải
  Lôi Mộng Sát đã sớm đứng ở đây chờ, hắn biết chắc chắn hôm nay họ sẽ đến nhưng mà hình như hắn ra hơi sớm. Phải gọi là quá sớm mới đúng chứ. Từ sáng hắn đã không chịu được mà ra đây đứng canh giữ, hắn tính đi tính lại lính canh ở đây đã chào hỏi hắn năm lần rồi. Là năm rồi đó hắn tự nhủ không thể nào đến sớm hơn được sao ?
  Tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe lăn chuyển từ xa vọng tới, Lôi Mộng Sát cuối cùng cũng đợi được rồi. Hắn chống tay đứng lên, hai tay khoanh trước ngực đứng ở chính giữa cổng thành để chặn đường
  Bách Lý Đông Quân cưỡi ngựa đi đến, hắn nhìn thành Thiên Khải rộng lớn xong rồi lại nhìn lên tấm biển hiệu không giống như mấy trăm năm lắm. Đột nhiên hắn nghe thấy một giọng nói
  " Tấm bảng này được đổi sau. Tấm bảng trước đã bị Bạch Vũ kiếm tiên vào thành cứu đệ tử chém đứt rồi "
  Bách Lý Đông Quân nhìn phía tiếng nói phát ra, bây giờ hắn mới thấy người mặc một bộ đồ đỏ đứng ở giữa cổng thành đang nhìn hắn cười
" Lôi Mộng Sát ? Lôi đại ca "
" Tiểu tử ngươi thay đổi cách gọi khá nhanh đó "
  Thiêu Nhược Phong ở trong xe ngựa cũng nghe thấy tiếng nói kia, hắn mỉm cười nhanh chóng nâng màn che lên nhìn Lôi Mộng Sát. Lôi Mộng Sát cũng nhìn hắn, cái tay còn không quên vẫy vẫy làm Tiêu Nhược Phong cười đến tít mắt lại.
  Bách Lý Đông Quân cười ha hả nói: " Ta cũng muốn như vậy "
Lôi Mộng Sát chưa kịp nói ngươi như vậy là như thế nào thì hắn liền nhớ ra, khuôn mặt liền trở lên nghiêm trọng
" Ngàn vạn lần không thể sẽ bị chém đầu đó "
" Vậy Bạch Vũ kiếm tiên có bị chém đầu không ? "
" Đương nhiên là không rồi, đó là kiếm tiên đó " Lôi Mộng Sát nói với vẻ hiển nhiên
" Vậy sau này ta thành tiên rồi sẽ chém nó xuống. Bây giờ ta muốn phi ngựa khắp thành Thiên Khải "
  " Không thể. Thành Thiên Khải bây giờ không giống như xưa nữa đâu " Tiêu Nhược Phong gấp rút cất tiếng
  " Ta mặc kệ lúc ở trên đường ta đã... "
  Lời của Bách Lý Đông Quân còn chưa nói xong đã bị một chưởng đánh ngất. Lôi Mộng Sát nhìn Bách Lý Đông Quân lăn từ trên ngựa xuống đỡ cũng chẳng thèm đỡ còn ngoảnh mặt làm ngơ
  Tiêu Nhược Phong nhìn thấy mà bất lực, hắn thở dài nhìn Lôi Mộng Sát nói
  " Tại sao huynh không đỡ hắn ? "
  Lôi Mộng Sát ra vẻ trưởng bối chạy lại xe ngựa nói với Tiêu Nhược Phong
  " Lão Thất ta nói cho đệ biết, chúng ta phải cho hắn một bài học không hắn sẽ tưởng rằng ở đây cũng giống như ở thành Càn Đông "
  Lôi Mộng Sát tỏ vẻ tức giận, hắn nhớ giấc mơ kia hắn đi thành Càn Đông bị thế tử phi của phủ trấn Tây hầu giả hạ độc làm hắn lo sợ phải cung phụng vị tiểu công tử này như còn hơn cả lão tổ tông trong nhà. Đây cũng coi xả chút cơn giận đi. Lôi Mộng Sát nhìn mấy thủ hạ đang đơ ra quát
  " Còn không nhanh đỡ tiểu công tử của phủ trấn Tây hầu lên xe ngựa "
Tiêu Nhược Phong không ngừng lắc đầu, sư huynh của hắn hình như có kì lạ, bình thường đâu có như vậy. Lúc này không phải nên vừa nháo vừa hùa theo sao ?
Lôi Mộng Sát nhìn lính gác cổng, khuôn mặt lại trở lại vẻ tươi cười vốn có kia nói
" Tiểu tiên sinh của học có cho qua hay không ? "
Lính canh vội vàng khom lưng cười cười đáp lời Lôi Mộng Sát
" Đương nhiên là cho qua rồi. Chước Mặc công tử mời, tiểu tiên sinh mời "
Lôi Mộng Sát leo lên con ngựa lúc nãy Bách Lý Đông Quân cưỡi, hắn vuốt ve con ngựa cười hà hà
" Đúng là ngựa tốt đó "
Hắn quay đầu lại nhìn xe về phía xe ngựa thấy Tiêu Nhược Phong đã đổi sang một chiếc xe ngựa khác ngồi tách với Bách Lý Đông Quân đang bất tỉnh nhân sự, hắn liền hiểu Tiêu Nhược Phong định làm gì liền nói
" Phong Phong ta đưa tên này về học đường trước đệ cứ yên tâm vào cung đi "
" Sư huynh làm việc ta luôn tin tưởng " Nói rồi Tiêu Nhược Phong cho xe ngựa chay đi trước
Phía trên kia, ngay trên cổng thành Thiên Khải có một người đang vừa uống rượu vừa xem chuyện vui phía dưới. Người này tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt nhìn chỉ mới ngoài 40, phong thái vô cùng phi phàm tuy hành động có chút tuỳ tiện. Người này uống chút rượu còn sót cuối cùng trong bình rồi than thở
" Tên Lôi Nhị lần này hành động nhanh như thế đúng là không thèm để đường cho ta ra mặt mà "
Nói rồi người này đột nhiên biến mất, giây sau đã xuất hiện ở trên mái nhà của tửu lâu phía trước.
  Khi Bách Lý Đông Quân tỉnh lại mặt trời đã lên cao, y xoa huyệt thái dương đang ê ẩm, giơ tay lên che ánh mặt trời ngoài cửa sổ
" Tỉnh rồi à ? " Lôi Mộng Sát ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa, tay giả vờ cầm quyển sách coi như đang đọc
Bách Lý Đông Quân cố gắng mở mắt, tức giận đi từ trên giường xuống: " Ngươi thế mà dám đánh ta. Ngươi Lôi Mộng Sát "
" Không có lớn nhỏ " Lôi Mộng Sát mỉm cười: " Đây không phải thành Càn Đông ngươi tốt nhất thu liễm lại cho ta "
" Nhưng ai cho ngươi đánh ta ngất chứ ? "
" Nếu như không phải ta đánh ngươi ngất thì hôm nay chưa phải là ngày ngươi tỉnh dậy đâu "
" Ngươi ý gì ? "
" Bởi vì người đó có thể là Lý tiên sinh ở học đường. Cũng tức là sư phụ tương lai của ngươi "
" Ông ta tại sao phải đánh ta chứ ? Ngươi không phải đang nguỵ biện chứ ? " Bách Lý Đông Quân bày ra vẻ mặt nghi ngờ
" Ta đã sớm nói với ngươi rồi đây là Thiên Khải, nếu hôm qua ta không đánh ngất ngươi thì ngươi đã bị một đống binh lính đuổi theo rồi "
Bách Lý Đông Quân đang suy nghĩ tính thật giả ở mỗi câu nói của Lôi Mộng Sát. Chưa kịp nghĩ xong thì Lôi Mộng Sát đã lên tiếng
" Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi gia nhập học đường, ta dẫn ngươi đi dạo "
Bách Lý Đông Quân gật đầu: " Hôm nay có phải tới gặp Lý tiên sinh không ? "
Lôi Mộng Sát mỉm cười, hắn hồi tưởng một tí tuy rằng thay đổi chút chuyện nhưng về hình thức vẫn đi theo đó
" Ông lão ấy không phải người ngươi muốn gặp là được. Khi ông ấy không muốn gặp chúng ta, các đệ tử chúng ta có chạy đâu cũng vô dụng. Nếu ông ấy muốn gặp chúng ta cho dù chúng ta có chạy tới Nam Quyết ông ấy cũng có thể đứng sau lưng bắt lấy bả vai chúng ta "
Bách Lý Đông Quân gật đầu xem như hiểu: " Đi ăn cái đã ? Điêu Lâu Tiểu Trúc nhé ? Ta mời khách "
" Chẳng ra sao " Lôi Mộng Sát giơ tay nắm lấy cổ áo Bách Lý Đông Quân:" Mấy hôm tới ngươi không được ra khỏi cửa lớn một bước, ngoan ngoãn ở trong học đường đợi cho ta "
Bách Lý Đông Quân cả giận nói: " Vì sao ? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro