|ALL Diệp| (1) Chăm Trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ALL x Diệp Đỉnh Chi

◎Nếu mọi người thức dậy và đều trở thành trẻ con, họ phải chuyển sự chú ý sang Diệp Đỉnh Chi, người duy nhất có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ.

◎Chủ yếu là phiên bản truyền hình, xen lẫn sách và truyền hình, không nhớ rõ nguyên tác nên có nhiều bối cảnh riêng tư, tất cả đều HE, không có dây nối chính thức

◎Couple cố định là Bách Lý Đông Quân × Diệp Đỉnh Chi, AllDiệp Đỉnh Chi, bao gồm cả nhân vật nữ. Mọi người đều rất yêu thương Diệp Đỉnh Chi, và người ở khắp mọi nơi đều sẽ bị Diệp Đỉnh Chi ám ảnh!

Xưng hô:
Diệp Đỉnh Chi: Y
Họ: Hắn, Gã, Cô, Cậu, Nàng ...

========================

00.

Ngày xưa, trước mặt Diệp Đỉnh Chi có một con đường tắt để thống nhất thiên hạ, nhưng y lại không trân trọng nó và chỉ hối hận sau khi đánh mất nó. Không có gì đau đớn hơn trên đời bằng điều này. Nếu ông trời có thể cho y thêm một cơ hội nữa, y sẽ nói năm từ với những người đó:

Gọi cha và nghe lời.

01.

"Đại nhân, Nguyệt Dao điện hạ đã trở lại, cô ấy muốn gặp ngài." Ngoài cửa truyền đến giọng nói của tiên nữ tóc trắng.

Lông mày Diệp Đỉnh Chi nhảy lên.

Khi đó, y cùng bốn sứ giả đang giải quyết hàng núi chuyện ma quỷ trong thư phòng.

Thiên Ngoại Thiên nằm ở lục địa phía bắc, tiếp giáp với Bắc Man ở phía nam. Biên giới thường xuyên bị người Bắc Man quấy rầy. Hơn nữa Hoàng đế Bắc Khuyết đã bế quan trong nhiều năm và là khu vực nằm ở vị trí thiếu tài nguyên. Thiên Ngoại Thiên buộc phải rút lui về phía bắc nhiều lần.

Tuy nhiên, Bắc Man đã hỗn loạn bất kham trong nhiều năm, hiện giờ họ bị chia cắt và chiếm đóng bởi các giáo phái lớn và không thể thống nhất được sinh kế của người dân.

Việc đầu tiên Diệp Đỉnh Chi làm khi tiếp quản Thiên Ngoại Thiên là một mình tiến sâu vào Bắc Man. Sau một đêm, hơn chục giáo phái lớn nhất phương Bắc tuyên bố đầu hàng trước Thiên Ngoại Thiên vào ngày hôm sau, và phạm vi ảnh hưởng của Thiên Ngoại Thiên ngay lập tức mở rộng gấp chục lần.

Để loại bỏ những mối nguy hiểm tiềm ẩn đã được gieo rắc quá vội vàng, Diệp Đỉnh Chi và bốn sứ giả của Thiên Ngoại Thiên đã làm việc gần như không ngủ và không ăn trong những năm gần đây để giải quyết công việc, cuối cùng Thiên Ngoại Thiên đã được họ quản lý và đạt được một số kết quả tốt. Ngoại trừ một số giáo phái nhỏ vẫn còn phản kháng, tất cả các man tộc phương Bắc đều được Diệp Đỉnh Chi sáp nhập nên ít xảy ra chiến tranh hơn và họ có đủ sức mạnh để khôi phục sinh kế cho người dân.

Ngày nay, phạm vi ảnh hưởng và lãnh thổ của Ma giáo hoàn toàn có thể so sánh với một quốc gia rộng lớn, nhưng do địa vị đặc biệt nên cuối cùng Diệp Đỉnh Chi chỉ tự gọi mình là Ma giáo chứ không phải là người đứng đầu một quốc gia.

Diệp Đỉnh Chi nghe thông báo của tiên nữ tóc trắng, sau khi suy nghĩ vài giây, y đặt chiếc bút đỏ xuống và yêu cầu bốn sứ giả đi xuống và tự mình thảo luận. Sau đó để tiên nữ tóc trắng đưa Nguyệt Dao vào.

"Nguyệt Dao cô nương, cô... !!"

Đã nhiều năm không gặp, Nguyệt Dao vẫn như cũ tư thái uyển chuyển, nhẹ nhàng đi vào thư phòng, Diệp Đỉnh Chi đang định mở miệng hàn huyên vài câu, lại bị đứa trẻ trong tay Nguyệt Dao làm cho kinh hãi, lời nói liền dừng lại.

"Ngươi đây là..." Tám trăm cuốn tiểu thuyết đẫm máu hiện lên trong đầu Diệp Đỉnh Chi, cuối cùng hắn chọn một cuốn bình thường hơn, cân nhắc kỹ càng nói: "Cô chơi đùa với Đông Quân rồi *dẫn bóng chạy?"

Nguyệt Dao: ...

[*nhân vật chính mang thai, rồi vì hiểu lầm hay gì đó mà quyết định bỏ trốn, mang theo cái thai trong bụng chạy chứ không phải nạo...]

"Tông chủ bận nhiều việc, quý nhân hay quên là chuyện bình thường. Ta và Đông Quân hai năm trước đã chia tay, từ đó bọn ta cũng không còn quan hệ gì nữa" Nguyệt Dao nhìn thật sâu vào Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi không để ý đến ánh mắt đầy thâm ý của Nguyệt Dao, ngược lại đến gần Nguyệt Dao, khom lưng cúi xuống nhìn đứa trẻ đang ngủ trong lòng cô, duỗi một ngón tay chọc vào má đứa trẻ và vô thức làm ánh mắt của mình dịu đi. Nhìn lông mày và ánh mắt rất giống cố nhân, y thấy đứa trẻ này giống hệt Bách Lý Đông Quân khi còn nhỏ: "Vậy đứa trẻ này... ?"

Nguyệt Dao cảm nhận được khí tức của Diệp Đỉnh Chi dịu đi, ánh mắt dịu dàng: "Hắn là Bách Lý Đông Quân."

Diệp Đỉnh Chi nghe Nguyệt Dao trả lời cũng không có gì ngạc nhiên.

"Mạc Y tiền bối nói hắn đã xuất hiện ở Bồng Lai Tiên Cảnh nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Đây rất có thể là di chứng của việc Đông Quân hồi phục quá nhanh, hắn sẽ sớm khôi phục thôi, nhưng còn thời gian thì không xác định được."

Diệp Đỉnh Chi gật đầu, tự nhiên đưa tay ôm lấy Tiểu Bách Lý vẫn còn đang ngủ say, sau khi xác nhận hắn chỉ là ngủ say, y mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy sao ngươi không đưa hắn đến học đường hay thành Càn Đông?"

Nguyệt Dao nghẹn ngào.

Một giây tiếp theo, Quỳnh Lâu Nguyệt đặt tay lên cổ Nguyệt Dao: "Tỷ tỷ của ngươi đâu? Ngươi lại nhốt cô ấy rồi?"

Đột nhiên có người từ bên ngoài đẩy cửa vào, chính là Nguyệt Dao thật, cô nắm lấy tay kiếm của Diệp Đỉnh Chi, thậm chí còn muốn ngăn cản Nguyệt Khanh: "Là ta đưa Khanh Nhi cùng Đông Quân đến Thiên Ngoại Thiên, tông chủ nên trách ta."

"Lúc đó ta đã nói rất rõ ràng, ta có thể chiếm lấy Thiên Ngoại Thiên, tha mạng cho các ngươi, thậm chí cho các ngươi xây dựng lại quốc gia, nhưng điều kiện là các ngươi sẽ không xuất hiện trước mặt ta trước khi ta hoàn toàn ổn định được Bắc Man." Diệp Đỉnh Chi thấp giọng sợ gây ra tiếng động sẽ đánh thức đứa trẻ trong lòng mình.

"Ta chỉ muốn gặp lại ngươi." Đôi mắt của Nguyệt Khanh đỏ lên.

Ánh mắt của Diệp Đỉnh Chi không rõ ràng, y thật sự hy vọng Nguyệt Khanh chỉ là một nữ nhân đơn giản muốn phục quốc mà thôi, y nhẹ nhàng hất tay Nguyệt Dao ra, tra kiếm vào vỏ, quay người rời đi.

"Giờ thì muội đã thấy rồi, chúng ta đi thôi."

Nguyệt Khanh lặng lẽ rơi nước mắt.

Tình yêu là từ khó hiểu nhất.

Đột nhiên, một tiếng kinh ngạc phát ra từ Nguyệt Dao: "Khanh nhi!"

Diệp Đỉnh Chi cau mày, nhưng chung quy thì họ vẫn là cô nhi của Hoàng đế Bắc Khuyết nên y đành xoay người đi xem đã xảy ra chuyện gì.

Y cảm nhận được một làn sóng kỳ lạ, Nguyệt Dao cách đó khá xa, ngược lại với Diệp Đỉnh Chi có đôi mắt sắc bén và đôi tay nhanh nhẹn, đã đưa tay ra đỡ Nguyệt Khanh sắp ngã xuống đất - nói chính xác hơn là, tiểu Nguyệt Khanh.

Một nữ nhân trưởng thành đột nhiên biến thành một đứa trẻ trước mặt y, nếu không phải do Diệp Đỉnh Chi tận mắt nhìn thấy, chắc chắn Diệp Đỉnh Chi sẽ cho rằng đó là ảo ảnh.

Diệp Đỉnh Chi nhìn hai đứa trẻ trong lòng, cảm giác như ôm hai cục than hồng nóng muốn phỏng tay, trong đầu y lúc này chỉ có một suy nghĩ.

...Thứ này không có khả năng lây nhiễm, phải không?

02.

"Tông chủ............."

Sau khi bị nhổ râu đến lần thứ sáu, Vô Tướng Sử cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.

Diệp Đỉnh Chi liếc nhìn Bách Lý Đông Quân, người đã trèo lên đùi Vô Tướng Sử để nhổ bộ râu, khóe miệng cứng ngắc co giật, nhưng nụ cười mấy ngày nay lại chân thực hơn trước rất nhiều.

Y bước xuống ôm lấy Bách Lý Đông Quân, hắn ngoan ngoãn làm theo động tác của Diệp Đỉnh Chi, ôm lấy cổ Diệp Đỉnh Chi, áp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào khuôn mặt y, đặc biệt thân mật.

"Bốn người các ngươi cùng Nguyệt Dao thương lượng đi. Hiện tại cô ấy đã trở về, dẫn nàng đi làm quen với Thiên Ngoại Thiên hiện tại. Mấy ngày tới đừng quấy rầy ta." Diệp Đỉnh Chi ra lệnh cho Vô Tướng Sử đi lấy tất cả các quyển sách trên bàn.

"Tông chủ, cái này..."

Diệp Đỉnh Chi nghiêng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Bách Lý Đông Quân: "Vậy ngươi mang theo ta, thế nào?"

Vô Tướng Sử lập tức nhận nhiệm vụ rời khỏi thư phòng mà không quay đầu lại, nếu không phải vẫn còn ngồi trên xe lăn thì lão đã đi nhanh hơn.

Diệp Đỉnh Chi ôm lấy Bách Lý Đông Quân, ngồi xuống vị trí tông chủ của Thiên Ngoại Thiên, đặt hắn vào lòng mình. Nhìn vẻ ngoài tuấn tú của Bách Lý Đông Quân khi lớn lên, có thể biết hắn khi còn nhỏ đáng yêu cỡ nào. Ngay cả Diệp Đỉnh Chi - tông chủ vang danh thiên hạ của Ma Giáo cũng không khỏi đưa tay ra xoa xoa tiểu Bách Lý. Khuôn mặt mịn màng và dịu dàng như một quả bóng nước.

Diệp Đỉnh Chi cảm thấy hắn lúc này vẫn còn rất đáng yêu. Nếu hắn lớn lên thì ngay cả chó cũng không thích hắn.

Bách Lý Đông Quân tựa hồ đặc biệt yêu thích Diệp Đỉnh Chi, hắn trước mặt Diệp Đỉnh Chi rất nghe lời, cho dù Diệp Đỉnh Chi có xoa mặt cũng không từ chối. Nhưng hắn cũng cực kỳ bám víu, cứ mỗi lúc lại ôm lấy Diệp Đỉnh Chi, hắn sẽ áp toàn bộ cơ thể mình vào vòng tay của y, dụi mặt vào cổ Diệp Đỉnh Chi, hoặc giống như bây giờ, đưa tay về phía Diệp Đỉnh Chi và mở tay y ra, đầu hắn so với bàn tay này to hơn nhiều, hắn bĩu môi.

"Vân vân, xinh đẹp, hôn hôn."

Mặc dù cái đoạn điệp khúc này thực sự rất kỳ quặc, nhưng bởi vì người nói quá đáng yêu, nhìn y bằng một đôi mắt ngấn nước, Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy mà đau lòng đến mức không thể nói nên lời, không ai có thể cự tuyệt với một đứa trẻ đáng yêu như vậy, giáo chủ ma giáo cũng không thể.

"Được được được." Diệp Đỉnh Chi ôm Bách Lý Đông Quân hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.

Bách Lý Đông Quân không hài lòng nên vỗ nhẹ vào mặt Diệp Đỉnh Chi hai cái, đồng thời hôn trực tiếp lên môi y trước khi Diệp Đỉnh Chi kịp phản ứng.

Diệp Đỉnh Chi sửng sốt một chút, nhưng dù sao hắn vẫn là một đứa trẻ, vẫn là một đứa trẻ đáng yêu như vậy nên y bỏ qua mặc để hắn đi, nhưng y vẫn nhướng mày, quay đầu lại, tai đỏ bừng, nghiêm túc dạy dỗ Bách Lý Đông Quân, tuyệt đối không được khinh bạc vô lễ như vậy đối với một cô nương.

Bách Lý Đông Quân điên cuồng gật đầu "Ừm, ừm", không biết hắn có nghe hiểu không, chỉ ôm cổ Diệp Đỉnh Chi mà hôn.

03.

"Rồi, rồi, không sao, khổng tước hư, ta giúp ngươi nhổ sạch lông nó."

Khổng tước vô tội nhường nào!

Diệp Đỉnh Chi ôm một cậu bé buộc tóc đuôi ngựa cao, nhẹ nhàng vỗ lưng nó, thỉnh thoảng cúi đầu thổi vào lòng bàn tay đứa trẻ để an ủi.

Cậu bé ôm cổ Diệp Đỉnh Chi mà khóc.

Cậu bé này chính là Tư Không Trường Phong. Cậu nghe nói ở đâu đó rằng Bách Lý Đông Quân đã biến thành trẻ con và ở lại Thiên Ngoại Thiên, vì vậy cậu đã đột nhập vào Thiên Ngoại Thiên bằng một cây thương. Diệp Đỉnh Chi đặc biệt chào đón người bạn cũ của mình và tiếp đãi Tư Không Trường Phong một cách nồng nhiệt. Song chưa kịp nói với cậu rằng bệnh co rút nghi ngờ có tính lây lan, y đã nghe thấy một tiếng "bùm" và Tư Không Trường Phong đã biến thành một đứa trẻ. Nếu như Diệp Đỉnh Chi không kịp thời phóng ra chân khí đẩy cây thương đi, Tư Không Trường Phong có lẽ đã bị cây thương nặng mấy chục cân đánh bất tỉnh.

Tư Không Trường Phong choáng váng ngã xuống đất, phải mất mấy giây mới kịp phản ứng. Diệp Đỉnh Chi còn chưa kịp che miệng, đã bị tiếng khóc lớn này làm gần như điếc tai.

Tư Không Trường Phong, ngươi thật sự nên học võ thuật gầm sư tử.

Nhưng may thay đã có kẹo dành cho trẻ khóc nhè, cho nên Tư Không Trường Phong ngày đó đã bị giáo chủ Ma Giáo dùng lời lẽ dịu dàng dỗ dành, còn được y ôm vào lòng dỗ ngủ suốt đêm!

Nghĩ đến đây, Bách Lý Đông Quân tức giận khoanh tay, hung ác nhìn Tư Không Trường Phong nằm trong lòng Diệp Đỉnh Chi, mặc dù ở tuổi này làm cái gì cũng chỉ thấy đáng yêu.

Bách Lý Đông Quân bĩu môi chửi rủa trong lòng, Diệp Đỉnh Chi thật sự bị sự đáng yêu làm cho mù quáng, không nhìn ra được Tư Không Trường Phong chỉ có sấm mà không mưa sao! Tên tâm cơ này cố ý rút lông khổng tước ra để khổng tước truy đuổi mình, sau đó dụ dỗ Diệp Đỉnh Chi bằng đôi mắt đỏ hoe, diễn khổ nhục kế cũng hay lắm!

Nguyệt Khanh ngoan ngoãn ngồi sang một bên, nhìn Diệp Đỉnh Chi ôm Tư Không Trường Phong, hai mắt không hiểu sao lại đỏ lên, sau đó thấp giọng bật khóc nức nở.

Bách Lý Đông Quân khó hiểu, liền đưa tay túm lấy tóc Nguyệt Khanh, vốn là muốn đánh thức cô, tuy đã trở thành trẻ con, nhưng thật ra cũng không phải trẻ con!

Tiếng khóc của cô tự nhiên thu hút sự chú ý của Diệp Đỉnh Chi.

Y nhìn Nguyệt Khanh với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng thở dài, đặt Tư Không Trường Phong xuống, hôn lên mặt cậu, nói rằng đệ chơi với Đông Quân trước, lát nữa ta sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho đệ. Sau đó y đi đến bên Nguyệt Khanh và dùng một tay bế đứa trẻ lên.

Nguyệt Khanh kinh ngạc nhưng vô thức ôm lấy Diệp Đỉnh Chi vì sợ ngã.

Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng gõ gõ lên đầu Bách Lý Đông Quân, chính ngôn nói: "Không cho phép bắt nạt nữ nhân."

Bách Lý Đông Quân: ???

Nguyệt Khanh hạnh phúc tận hưởng sự gần gũi của Diệp Đỉnh Chi, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt. Diệp Đỉnh Chi rửa tay, lau khô bên trong, sau đó lau nước mắt cho cô, giọng điệu dịu dàng chưa từng có: "Cô nương xinh đẹp như vậy nếu khóc nhè sẽ trở nên xấu xí đó."

Nguyệt Dao sau khi bưng bát đĩa trở về, nhìn thấy cảnh tượng này gần như tưởng rằng mình đã đến nhầm chỗ.

Mấy ngày này việc nấu cơm đều do Diệp Đỉnh Chi làm, ngày thường có thể giao cho người Thiên Ngoại Thiên, nhưng trẻ con thì không thể, cho nên Diệp Đỉnh Chi lại phải quay về nghề cũ. Và sau khi Nguyệt Dao vô tình được mời dùng bữa cùng nhau, hàng ngày cô đều đến đây để nói rằng cô có điều gì đó không hiểu và cầu xin lời khuyên của Diệp tông chủ, sau đó thuận tiện dùng bữa.

Diệp Đỉnh Chi bằng lòng, đồng thời cảm thấy an tâm và nhờ con gái của Hoàng đế Bắc Khuyết giúp đỡ mình.

"Không ngờ tông chủ lại có cách chăm sóc trẻ con tốt như vậy." Nguyệt Dao bưng lên một món ăn.

"Dù sao ta đã chăm sóc An Thế mấy năm." Diệp Đỉnh Chi nghĩ tới Vô Tâm. Thiên Ngoại Thiên bây giờ quá nguy hiểm, và Diệp Đỉnh Chi - tông chủ Bắc Man, đã gây ra nhiều kẻ thù, để bảo vệ Diệp An Thế, Diệp Đỉnh Chi đã sớm gửi Diệp An Thế đến chùa Hàn Thủy để được Vong Ưu đại sư nuôi dưỡng.

Nguyệt Dao nhìn Diệp Đỉnh Chi kiên nhẫn tháo rời bộ xương cá nướng và gà quay, xương cá được lấy ra, đặt thịt vào đĩa, đẩy nó đến trước mặt ba đứa trẻ và cẩn thận xé nó thành từng miếng nhỏ để tránh mấy đứa trẻ bị nghẹn.

"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ ghét Nguyệt Khanh."

"Con nít thôi mà?" Diệp Đỉnh Chi lắc đầu, y chỉ không muốn trút giận lên một đứa trẻ không biết gì mà thôi.

Nghe vậy, trong bàn ăn có một người lớn và ba đứa trẻ, ngoại trừ Diệp Đỉnh Chi, tất cả đều cúi đầu ăn trong cảm giác tội lỗi.

Diệp Đỉnh Chi cầm lấy khăn tay lau tay: "Hơn nữa, ta không thể ép mẫu thân bỏ rơi con mình, hài tử trong thâm cung đã không còn tình thương của cha, cũng không thể mất đi mẫu thân. Ta đã suy nghĩ rõ ràng trong đầu rồi. Mấy năm nay ở Thiên Ngoại Thiên, Văn Quân vì tội lỗi mà chọn Tiêu Nhược Cẩn, từ bỏ ta và An Thế, quyết định ở lại cung để chăm sóc con của nàng vì trách nhiệm, nên ta tôn trọng nàng."

"Bọn ta dù sao cũng là định mệnh của nhau, ta và nàng ấy cũng không muốn ép buộc." Mấy ngày nay, tông chủ mặt lạnh dỗ dành chăm sóc bọn nhỏ, lúc này cũng có chút dịu dàng, thổ lộ tâm tình của mình với Nguyệt Dao.

Nguyệt Dao nhìn Diệp Đỉnh Chi rồi nhìn mấy đứa trẻ.

Diệp Đỉnh Chi tự nhiên bắt được ánh mắt của Nguyệt Dao, nhưng y tựa hồ đã hiểu lầm cái gì đó, do dự một chút, đẩy miếng thịt đã tháo rời còn lại đến trước mặt Nguyệt Dao.

"Cô cũng muốn nó à?"

Nguyệt Dao im lặng: ......

Nguyệt Dao nhận lời: "Cảm ơn tông chủ."

04.

"Đỉnh Chi."

Thư phòng của tông chủ Ma Giáo bị đẩy cửa ra, Diệp Đỉnh Chi vội vàng yêu cầu Tiêu Nhược Phong nhỏ giọng. Nguyệt Khanh đã bị Nguyệt Dao đem về, cuối cùng y phải dỗ Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong cùng y ngủ trong thư phòng, sợ âm thanh của Tiêu Nhược Phong sẽ khiến nỗ lực của y trở nên vô ích.

Tiêu Nhược Phong nhướng mày, đi đến trước mặt Diệp Đỉnh Chi, nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say bên cạnh.

"Ta nghe được tin tức trong quân doanh, Bách Lý Đông Quân cùng Tư Không Trường Phong biến thành trẻ con, thậm chí còn ở cùng ngươi. Ta còn tưởng rằng là nói dối." Tiêu Nhược Phong cởi giáp quang ra, đi đến bên người Diệp Đỉnh Chi.

Bình thường Diệp Đỉnh Chi sẽ cau mày tránh sang một bên, nhưng hôm nay bên cạnh có hai đứa trẻ đang ngủ yên bình, y không thể lại gần, đành phải giả vờ lãnh đạm, chấp nhận cách tiếp cận của Tiêu Nhược Phong.

Tiêu Nhược Phong nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của Diệp Đỉnh Chi, tự cười thầm.

"Sao ngươi lại tới đây?" Diệp Đỉnh Chi nhớ tới liền hỏi.

"Đương nhiên có chút náo loạn ở Bắc Man, ta tới đây để thông báo cho ngươi." Tiêu Nhược Phong mặt đỏ bừng tim đập mạnh vì nói dối.

Đúng vậy, Lang Gia vương của Bắc Ly đang bí mật liên lạc với giáo chủ Ma giáo, ám độ trần thương.

Diệp Đỉnh Chi: Sao từ này nghe sai sai?

Đây là sự chấp thuận ngầm của Tiêu Nhược Phong. Bắc Ly hy vọng có được một Bắc Man ổn định, chứ không phải Bắc Man nhất thời hỗn loạn quấy nhiễu ở biên giới. Hơn nữa, Lang Gia vương đích thân bảo đảm trước mặt hoàng đế, chỉ cần Diệp Đỉnh Chi họ Diệp, y sẽ không như vậy, có thể lập quốc, hoàng đế cũng chỉ coi y là một giáo phái.

Diệp Đỉnh Chi tuy có bốn sứ giả giúp đỡ nhưng lại là khách ở giang hồ nên việc giải quyết triều đình rất khó khăn, vì vậy Tiêu Nhược Phong thường lẻn đến Thiên Ngoại Thiên để giúp đỡ Diệp Đỉnh Chi quản lý và đưa ra lời khuyên đóng quân ở biên giới. Tất nhiên, không thiếu ý định theo kịp xu hướng của giáo chủ Ma giáo.

"Hỗn loạn lớn sao?" Diệp Đỉnh Chi cau mày, y vậy mà lại không nghe thấy tin tức nào từ bốn sứ giả truyền đến.

Tiêu Nhược Phong ghé sát vào tai Diệp Đỉnh Chi, nhỏ giọng nói: "Việc này không lớn, ta giúp ngươi giải quyết, Diệp tông chủ nên báo đáp ta thế nào đây?" Hắn đặt tay lên chiếc ghế phía sau Diệp Đỉnh Chi, dường như đang ôm y vào lòng.

Diệp Đỉnh Chi nghiêm túc suy nghĩ: "Nam Quyết muốn cùng ta khai chiến, vì sao không cung cấp cho ta một ít tin tức? Ta rất rõ Nam Quyết."

Tiêu Nhược Phong sửng sốt một chút, nheo mắt lại: "Ta đã đánh giá thấp tông chủ. Diệp tông chủ học cách sắp xếp ở Bắc Ly và Nam Quyết từ khi nào vậy?"

Diệp Đỉnh Chi vỗ vỗ Tiêu Nhược Phong: "Cũng như nhau thôi."

Ánh mắt Tiêu Nhược Phong tối sầm, Diệp Đỉnh Chi không kịp phản ứng, hắn đã liền đưa tay ôm lấy cổ tay Diệp Đỉnh Chi, kéo y vào trong ngực, môi kề sát vào tai Diệp Đỉnh Chi.

"Tại sao phải bận tâm? Một cái ôm từ Diệp tông chủ là đủ."

Tai của Diệp Đỉnh Chi nhanh chóng chuyển sang màu đỏ bằng mắt thường.

Đột nhiên, làn sóng kỳ lạ quen thuộc đó lại xuất hiện, Diệp Đỉnh Chi lập tức bắt lấy tiểu Nhược Phong bé nhỏ rơi vào trong ngực mình.

"Đỉnh Chi, chuyện gì xảy ra vậy?" Tiêu Nhược Phong thò đầu ra khỏi lớp quần áo, dùng tay ngắn kéo vai Diệp Đỉnh Chi, giọng nói rất non nớt.

Diệp Đỉnh Chi chậm rãi mở to mắt.

"Đợi đã, ngươi vẫn nhớ mọi thứ à?"

Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong đang giả vờ ngủ: ...

Bách Lý Đông Quân & Tư Không Trường Phong:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro