|Phong Lôi| Thắng Làm Vua Thua Làm Giặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Nhược Phong x Lôi Mộng Sát

◎Tóm tắt: Lôi Mộng Sát nằm mơ thấy mình chết trong trận chiến, xác chết rải rác khắp nơi và Tiêu Nhược Phong bị gán tội oan, chết không tử tế.

Xưng hô:
Tiêu Nhược Phong: Y
Lôi Mộng Sát: Hắn

◎Sau khi tỉnh lại, hắn nói với Tiêu Nhược Phong, cứ coi như việc tranh giành ngai vàng là vì ta đi.

◎Đây là fic thiết lập hai người không có gia đình. Tôi mới chỉ xem phiên bản truyền hình, tôi thực sự muốn thấy Lang Gia vương lên ngôi.

========================

Lôi Mộng Sát đã sớm biết Tiêu Nhược Phong không muốn làm hoàng đế.

Ngày rời khỏi Lôi Gia Bảo, hắn hiểu rằng thứ y muốn trợ giúp không bao giờ là một vị vua tương lai, mà là một thanh kiếm sắc bén có thể bình định thiên hạ.

Nhưng nếu Lôi Mộng Sát được cho một lựa chọn khác, hắn vẫn sẽ kiên quyết lựa chọn đứng sau lưng Tiêu Nhược Phong. Không ai khác, bởi vì hắn và Tiêu Nhược Phong đều giống nhau.

Một người ngây thơ, sẵn sàng chết vì lý tưởng của mình.

Vào Thái Hoà năm cuối, Thanh vương phản loạn, Lang Gia vương suất lĩnh dũng sĩ trấn áp.

Lôi Mộng Sát cũng trở thành tướng quân, xông pha chiến đấu vì lý tưởng của mình, nhưng trong lòng hắn không biết từ khi nào lại có một loại bất an bao trùm.

Đêm hôm đó, trong lều quân Hổ Bí, Lang Gia vương và vị quân hầu bạc y cùng nhau ngủ trong chăn bông.

Họ không làm điều này mỗi đêm, nhưng trước đó họ đã uống một ít rượu trong lều. Lôi Mộng Sát thấy đã muộn nên cũng không ra ngoài nữa, đôi khi hai người sẽ ngủ cùng nhau, đó là một bí mật.

Những năm gần đây, những cơn ác mộng của Tiêu Nhược Phong ngày càng thường xuyên hơn, nhưng chỉ cần y và Lôi Mộng Sát ở bên nhau, hai người vẫn thân thiết như thuở ban đầu.

Cứ như thể y vẫn có thể tự lừa dối mình. Nhiều thứ vẫn không thay đổi, và chúng cũng vậy.

Nhưng hôm nay Lôi Mộng Sát vẫn không ngừng cau mày. Tiêu Nhược Phong nhìn người bên cạnh mình vẫn đang ngủ say, mỉm cười đưa tay vuốt ve lông mày của đối phương, nói: "Đang suy nghĩ gì vậy? Mau đi ngủ đi, sắp phải chiến đấu vào ngày mai rồi."

Đúng vậy, ngày mai sẽ là trận chiến quyết định với Thanh vương. Không có gì đáng ngạc nhiên, Hoàng đế Thái An cũng sẽ truyền ngôi sau khi bụi lắng xuống.

Về phần ai sẽ được truyền ngôi, việc đó không phải do lão hoàng đế nằm trên giường bệnh quyết định mà là do người trước mặt hắn đưa ra.

"Tiêu Nhược Phong..." Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng nói ra tâm tư trong lòng mình, sau đêm nay, có lẽ hắn sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.

Lôi Mộng Sát nói: “Ngươi thật sự cho rằng hắn lên ngôi… là một quyết định đúng đắn sao?”

Y tự nhiên có thể hiểu được "hắn" này là ai: Ca ca của Tiêu Nhược Phong, Cảnh Ngọc vương Tiêu Nhược Cẩn.

Sắc mặt Tiêu Nhược Phong đột nhiên trở nên lạnh lùng. Y hiếm khi xưng hô với Lôi Mộng Sát một cách xa lạ như vậy. Y nói: "Sư huynh, cẩn thận lời nói."

Lôi Mộng Sát biết khuôn mặt lạnh lùng này của Tiêu Nhược Phong không hề hướng về phía mình: hắn là người thông minh, Tiêu Nhược Phong không thể tưởng tượng ra hết những nghi vấn mà hắn có thể nghĩ ra.

Nhưng Tiêu Nhược Phong sẽ không nói, nhưng hắn sẽ nói.

Lôi Mộng Sát hiếm khi gọi y một cách trìu mến như vậy, nói: "Nhược Phong, ngươi có từng cảm thấy như vậy không? Chúng ta đã đi quá xa rồi... vô tình đi chệch khỏi ý định ban đầu."

Hắn không tiếp tục nói nhiều lời, nhưng Tiêu Nhược Phong đã hiểu ý của hắn:

Những gì họ duy trì bao năm nay là lý tưởng bảo vệ thiên hạ hay chỉ là quyền lực của Cảnh Ngọc vương? Họ không vị tha như họ tưởng tượng, và ai cũng có lòng ích kỷ mà không hề hay biết?

“Đôi khi ta tự hỏi nếu Cảnh Ngọc Vương lên ngôi, liệu có thực sự tốt hơn nhiều so với Thanh Vương không?” Lôi Mộng Sát hiếm khi giữ được sự việc trong lòng, nỗi lo lắng đã ấp ủ trong đầu hắn mấy ngày nay cuối cùng cũng bộc lộ ra ngoài. "Ta đột nhiên rất sợ hãi. Ta sợ rằng bao nhiêu năm lập kế hoạch và đấu tranh đảng phái của chúng ta sẽ trở nên vô ích."

“Cảnh Ngọc vương lên ngôi sẽ không mang lại thay đổi gì, chỉ là…”

Chỉ bằng cách lên ngôi, ngươi mới có thể bảo vệ và bình định thiên hạ.

Nhưng hắn còn chưa nói xong đã bị Tiêu Nhược Phong cắt ngang: "Lôi Mộng Sát, ngươi phạm sai lầm rồi."

Lang Gia vương bình tĩnh nói ra sự thật, nói rằng đã đến giờ đi ngủ. Sau đó y quay người lại, không nhìn Lôi Mộng Sát, chỉ để lại tiếng động xa xa ngoài lều.

Đêm đó Lôi Mộng Sát có một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ, Tiêu Nhược Cẩn lên ngôi. Hắn là tướng quân của Bắc Ly, dẫn quân đi chinh phạt Nam Quyết. Nhưng hắn đã chết trên chiến trường ở Nam Quyết, nơi nào cũng có thể nhìn thấy thi thể của hắn và thi thể của hắn chỉ có thể trở về quê hương.

Linh hồn hắn trôi về Thiên Khải. Hắn nhìn mái tóc trắng mọc trên thái dương của Tiêu Nhược Phong. Hắn nhìn thấy những nếp nhăn đang hiện trên khuôn mặt của thiếu niên với tốc độ không thể tưởng tượng được.

Vào cuối giấc mơ, Lôi Mộng Sát lơ lửng trên bầu trời phía trên khu hành quyết. Hắn nhìn thấy Tiêu Nhược Phong tự sát và ngã xuống đất, máu chảy xuống bậc thang gỗ.

Hắn hét lên nhưng không thể làm gì được...

Không muốn…

"Lôi Mộng Sát? Lôi Mộng Sát!" Tiêu Nhược Phong ôm vai hắn, kéo hắn ra khỏi vòng xoáy mộng ảo.

Lôi Mộng Sát đột nhiên mở mắt, nhưng tầm nhìn bị nước tràn đầy trong mắt làm mờ đi, rất lâu sau hắn mới nhìn thấy khuôn mặt quan tâm của Tiêu Nhược Phong đang cúi xuống mình.

“Bây giờ là mấy giờ?” Hắn hỏi.

"Nửa giờ nữa chúng ta sẽ rời đi," Tiêu Nhược Phong nói, nhưng trước khi giọng điệu bình tĩnh trở lại, y lại hỏi: "Ngươi gặp ác mộng à?"

Lôi Mộng Sát sửng sốt một lát, Tiêu Nhược Phong đọc được nỗi buồn trong mắt không đáy của hắn, y nghĩ đến tình huống xấu nhất: Lôi Mộng Sát cũng có cùng một giấc mơ với y, một giấc mơ về tương lai.

Đột nhiên, Lôi Mộng Sát đứng thẳng nửa người, ôm lấy y, cả hai cùng ngã vào chăn.

Nhưng Lôi Mộng Sát lại không để ý đến cơn đau truyền đến từ lưng mình, hắn chỉ dùng hết sức lực ôm lấy người ở trên mình. Vô tình, nước mắt lại chảy dài trên khuôn mặt.

Lôi Mộng Sát nói: “Tiêu Nhược Phong, cứ coi như tranh giành ngai vàng là vì ta đi, được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro