|Bách Diệp| Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Lý Đông Quân x Diệp Đỉnh Chi

◎Để cứu Trấn Tây Hầu, Diệp Đỉnh Chi một mình đến Thiên Khải và bị Vô Pháp Vô Thiên đánh bại, hai vị tôn sử bị nội thương và y bị Thanh Vương bắt giữ... Bách Lý Đông Quân nổi điên, chĩa kiếm vào Thanh Vương..

Xưng hô:
Bách Lý Đông Quân: Hắn
Diệp Đỉnh Chi: Y

========================
01

Bách Lý Đông Quân nằm ngửa trên mặt đất, hạt mưa liên miên không ngừng rơi xuống trên người hắn.

Một trận mưa tuyệt vời, kiếm thuật bằng hai tay của hắn đã thành thạo, thắng được Cẩn Tuyên khiến trong lòng hắn vui sướng tràn trề, không uổng phí khi hắn đã khổ luyện ở thành Càn Đông mỗi ngày trong hơn một năm bị giam. Nếu là hắn bây giờ, hẳn là hắn mới có thể bảo vệ được Vân ca.

Một giọt mưa rơi vào mắt hắn khiến nó đỏ hoe và ngứa ngáy.

Đã hơn một năm rồi hắn không nhận được tin tức gì từ Vân ca kể từ khi họ nói lời chia tay vào ngày cướp dâu ở Thiên Khải. Nếu biết chuyện này, cho dù Bách Lý Thành Phong có đánh hắn gãy chân, hắn cũng sẽ mang Vân ca về thành Càn Đông.

Mặc dù về mặt lý trí, hắn tự thuyết phục mình rằng sư huynh đã hứa với hắn là sẽ chăm sóc Vân ca thật tốt, nhưng về mặt tình cảm, hắn nhớ y nhiều đến mức chỉ cần gặp y một lần cũng đủ khiến hắn vui phát điên.

Trong rừng sâu, nam nhân hắc y ôm trong tay một thanh kiếm thần bí, từ xa nhìn Bách Lý Đông Quân, cùng cơn mưa chứng kiến tin vui về hành trình của tửu tiên.

Sắc mặt y hơi tái nhợt, nhưng giữa lông mày và trong mắt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Cái gọi là cảm xúc lẫn lộn chẳng qua là y tự hào về Bách Lý Đông Quân, cũng vui mừng vì thành tích võ công của mình, đồng thời y cảm thấy có lỗi vì đã liên lụy đến phủ Trấn Tây Hầu.

Nhưng vẫn có những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.

Đã lâu không gặp, y cũng muốn uống rượu với Đông Quân cho say. Nhưng dù sao y cũng là phạm nhân của triều đình, một số suy nghĩ và tình cảm sẽ chỉ mang đến phiền toái không cần thiết cho Đông Quân.

Một cơn gió mát thổi qua, y ôm ngực ho hai tiếng. Hậu quả khi sử dụng Bất Động Minh Vương và kiếm Ma Tiên cùng lúc quá lớn.

Đặc biệt là khi chiến đấu với hai người đó, Vô Thiên Vô Pháp đã nói những lời khiêu khích, cho dù Diệp Đỉnh Chi có thể tạm thời ngăn cản họ cũng không thể cứu được mạng sống của Bách Lý Đông Quân. Đối thủ của hắn là một trong mười kiếm tiên đệ nhất.

Diệp Đỉnh Chi đã dành gần hai năm để học cách trấn áp tâm ma trong thành Cô Tô, nhưng ngay khi nghe tin Bách Lý Đông Quân có thể gặp rắc rối, y đã thất bại.

Y nghiến răng kìm nén chân khí dâng trào, nhanh chóng đánh bại Vô Pháp Vô Thiên, dùng toàn bộ sức lực lao tới đây để giúp đỡ Đông Quân.

May mắn thay, nhìn thấy tiểu tử này đã dồn Cẩn Tuyên vào ngõ cụt nên y mới lấy lại được bình tĩnh, nhưng cảm giác kinh mạch chảy ngược và khí chạy khắp cơ thể thực sự không dễ chịu chút nào.

"Ngươi tới giúp hắn, cũng không thấy ta?" Diệp Đỉnh Chi chậm rãi chớp mắt. Y không nhận ra xung quanh mình có người, may mắn thay chỉ có Cơ Nhược Phong, một người yêu thích hóng hớt, và không phải là những người muốn bắt y.

Diệp Đỉnh Chi cười khổ, quay đầu tiếp tục nhìn về phía Bách Lý Đông Quân: "Không, ta hiện tại là phạm nhân của triều đình, sự tình Trấn Tây Hậu vừa mới giải quyết xong, tốt nhất không nên gây thêm phiền toái cho hắn."

Cơ Nhược Phong đang muốn nói lại dừng lại, chỉ nghe Diệp Đỉnh Chi nói tiếp: "Khi thời cơ thích hợp, chúng ta nhất định sẽ gặp lại."

02

Vào ngày thứ hai ở thành Thiên Khải, bầu trời trong xanh, gió mát và nắng nhẹ.

Bách Lý Đông Quân đang nằm phơi nắng một cách lười biếng. Tổ phụ của hắn đã trở về thành Càn Đông dưới sự bảo vệ của quân đội Phá Phong. Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, hắn có thể trở lại giang hồ mà không cần đắn đo, không biết hắn có thể gặp lại Vân ca ở đâu.

Nghĩ vậy, hắn vác kiếm trên lưng, thuê ngựa chạy nhanh ra khỏi thành. Hắn kiêu ngạo vì gió xuân nên vó ngựa nhanh như chớp.

Đột nhiên phía sau có một cơn gió mạnh, tiếng ngón chân gõ vào cành lá cây, người tới đây hẳn là rất mạnh về công phu, công phu nhẹ nhàng cũng không thua kém gì hắn.

Bách Lý Đông Quân cười toe toét, hét lên “Đi”, vung roi, con ngựa lập tức bỏ chạy như sợ hãi.

"Bách Lý Đông Quân!" Một giọng nói lo lắng vang lên, Cơ Nhược Phong giẫm lên cành cây hai bên bay tới, bước chân nhẹ nhàng. Chỉ trong chốc lát, hắn ta đã đạp lên đuôi ngựa, trực tiếp đứng trên lưng con ngựa đang phi nước đại.

"Cơ Nhược Phong, ngươi nghiện ngăn cản ta sao? Lần trước ta rời khỏi thành Thiên Khải ngươi cũng tới ngăn ta, ngươi yêu ta à?" Bách Lý Đông Quân không ngừng dùng roi trong tay quất vào mông ngựa.

Cơ Nhược Phong nắm lấy roi ngựa, hét lớn: "Đừng gây sự, là chuyện của Diệp Đỉnh Chi!"

Bách Lý Đông Quân đột nhiên ghìm ngựa dừng lại, lập tức quay đầu lại, đồng tử hơi nheo lại: "Vân ca có tin tức gì không?"

Cùng lúc đó.

Trước cửa ngục tối tăm, nơi không khí tràn ngập mùi ẩm ướt và mốc meo, một nữ thị vệ mặc áo xanh cung kính mở cửa và làm động tác mời gọi.

Thanh Vương che mũi bằng một chiếc khăn tay bằng lụa gấm và đi về phía nơi sâu nhất của ngục tối với vẻ mặt ghê tởm.

Ánh sáng yếu ớt cố gắng xuyên qua cửa sổ nhỏ phía trên, hầu như không chiếu sáng được phòng giam bốc mùi mốc meo. Trên giá tra tấn có một nam nhân bị trói chặt bằng dây xích sắt nặng trịch, thậm chí đến cổ cũng bị quấn chặt lại.

Người đó nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang một bên chỉ có thể phán đoán từ sự phập phồng của lồng ngực rằng y vẫn còn sống.

Sau tiếng xích sắt va vào nhau chói tai, cánh cửa bị đẩy ra một tiếng “cạch”, Thanh Vương bịt mũi bước vào, nhìn người trên giá từ trên xuống một lúc lâu mới bật cười:

"Ồ, đây là ai? Kẻ giết chó chính nghĩa? Hahahahahahaha, tại sao kẻ giết chó chính nghĩa lại bị xích ở đây như chó vậy?"

Người này kỳ thực chính là Diệp Đỉnh Chi!

Y từ từ mở mắt, đôi mắt như một con sói đơn độc ẩn nấp trong bóng tối, có thể cắn vào cổ con mồi bất cứ lúc nào, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta khó có thể nhìn thẳng vào y.

Thanh Vương toàn thân run rẩy, vô thức lùi về phía sau hai bước, lớn tiếng kêu: "Ứng, Ứng Huyền!"

Nữ thị vệ áo xanh chắp tay: “Điện hạ?”

"Hừm, ngươi xác định hắn không thể động đậy sao?" Thanh Vương chỉ vào Diệp Đỉnh Chi, nhìn chằm chằm y liền rút tay lại.

“Điện hạ yên tâm, khi người của chúng ta tìm được hắn, hắn đang điều chỉnh hơi thở, vết thương đang hồi phục, hình như bị nhập ma.

Bọn ta đã đánh bại hơn một trăm thị vệ, cuối cùng dùng ám khí thiên la của Đường môn bắt được hắn, hắn gần như đã kiệt sức. Hiện tại hắn cũng bị trúng một lượng cực mạnh Nhuyễn Cân Tán, ngay cả cao thủ ở Tiêu Dao Thiên Cảnh cũng hoàn toàn không còn sức lực để chiến đấu nữa."

Thanh Vương trợn mắt, hưng phấn liếm môi, bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Đỉnh Chi, dùng mu bàn tay vỗ vỗ mặt y:

"Diệp Đỉnh Chi, tới thời điểm này rồi ngươi còn điên cuồng cái gì? Nếu ngươi muốn sống thì lập tức quỳ xuống đất, lạy ta ba lạy, khóc lóc cầu xin điện hạ tha mạng, ta sẽ cho ngươi một cuộc sống hạnh phúc! Thân thể nguyên vẹn."

Diệp Đỉnh Chi chế nhạo, đối mặt với Thanh Vương, nói từng chữ một:

"Hừ! Đồ thua cuộc."

"Được, được!" Thanh Vương lùi lại hai bước, đưa tay về phía thị vệ mặc áo xanh. "Xem ngươi cứng đầu đến mức nào! Ứng Huyền, mang roi cho ta!"

~~~~

Trứng màu

◎Bách Lý Đông Quân đến vào thời điểm quan trọng, khi nhìn thấy bộ dạng của phu nhân mình, hắn hoàn toàn phát điên. Cả hai hợp sức đánh gã.

◎Bách Lý Đông Quân tức giận và đau khổ nên quyết định trừng phạt Diệp Đỉnh Chi. Đừng lo lắng, đó là một hình phạt ngọt ngào....

--Xin lỗi, tui không có tài khoản Trung 🙇--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro