Vũ Sắt 05《Nếu Tiêu Vũ làm hoàng đế》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay là một đêm yên tĩnh, không có chuyện gì phát sinh, chỉ là Tiêu Vũ ôm quá chặt, giống như sợ người trong lòng ngực đột nhiên biến mất.

Một đêm vô miên. Sáng sớm, Tiêu Vũ nắm lấy bàn tay của Tiêu Sắt, không ngừng xoa xoa các đầu vết chai mỏng, lại bóp bóp cổ tay, chợt hắn kéo mạnh rồi đặt lòng bàn tay của Tiêu Sắt tại sườn mặt của mình, thân mật cọ cọ.

"Ta nhớ rõ Lục ca từng học qua đánh đàn."

Hắn như tự nói với chính mình, không ai trả lời hắn, nhưng nhịp thở của người trong lòng ngực làm hắn hiểu rõ.

"Yến hội ngày mai, Nam Quyết sứ giả yêu thích nhạc khí, vừa lúc vị trí cầm sư đang thiếu người, vậy chắc phải nhờ đến Lục ca rồi."

"Tiêu Vũ."

Tiêu Sắt đột nhiên mở miệng, thanh âm giống như đang nỉ non, lông mi run rẩy, mở to mắt đối diện con ngươi đen đang lộ liễu quan sát hắn.

Ánh mắt ấy tựa như muốn đem Tiêu Sắt sinh sôi nuốt nhập cốt nhục.

"Ân." Tiêu Vũ bình tĩnh đáp, trong lòng lại nổi lên gợn sóng. Hắn đột nhiên hôn xuống khóe môi của Tiêu Sắt, chậm rãi ma sát, mang theo chút thành kính, cùng chút điên cuồng.

Tiêu Sắt không nói nữa, đem cái tay mà Tiêu Vũ còn bận thưởng thức rút ra. Lại không nghĩ đến bản thân không rút tay ra được, còn bị Tiêu Vũ phản công, một hôn tiếp theo dừng ở lòng bàn tay của hắn.

Cổ tay bị cầm, trắng nõn như bạch ngọc, lại thon thả như trúc, giống như một bẻ liền gãy.

"Lục ca không cần nhắc nhở ta." Bàn tay to của Tiêu Vũ đặt trên vòng eo xinh đẹp, dùng sức xoa nhấn, Tiêu Sắt thân mình run lên, cố gắng từ trong lòng ngực của Tiêu Vũ nhích ra phía ngoài, nhưng chưa được bao lâu lại bị một cánh tay khác cản lại, kéo mạnh, phía sau lưng kề sát lồng ngực.

Không khí an tĩnh lại, Tiêu Sắt chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở hỗn loạn từ phía sau lưng, cùng một chút một chút tiếng tim đập. Nói đến, tiếng tim đập này phá lệ rõ ràng, như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, Tiêu Sắt nghĩ có thể là do tiếp xúc quá gần đi.

Tiêu Vũ như là trừng phạt mà cắn xuống vành tai của Tiêu Sắt, nhiệt khí phun ra: "Ta biết chính mình đang làm gì."

"Cũng biết Lục ca muốn nói cái gì." Đơn giản chính là cùng Tiêu Sùng một cái ý tứ.

-- Trong thân thể chúng ta đều chảy cùng một huyết mạch.

Nhưng Tiêu Vũ không để bụng, kia thì thế nào. Tiêu Vũ hắn muốn đồ vật, muốn người, mặc kệ dùng cái gì thủ đoạn, cái gì phương pháp đều phải cướp được đến tay. Bao gồm ngôi vị hoàng đế, bao gồm Tiêu Sắt.

.

Khi Tiêu Sắt tỉnh lại lần nữa, bên cạnh đã không có người, hắn gian nan ngồi dậy xoa xoa sườn cổ đau nhức.

Hắn chắc là bị Tiêu Vũ nhất thời nộ khí công tâm đánh ngất đi?!

Mọi chuyện lúc sau hắn đều không nhớ rõ, chỉ nhìn thấy cánh tay trải đầy dấu hôn cùng dấu răng, quả thật, thảm đến không nỡ nhìn.

Hỗn đản. Tiêu Sắt cắn răng mắng ra tiếng, khó khăn khoác thêm y phục, cố gắng che khuất mấy dấu đỏ trên người.

"Điện hạ, Nam Quyết sứ giả đã tiến cung." Tiêu Sắt vừa bước ra Dưỡng Tâm Điện liền bị một cái tiểu thái giám ngăn lại, "Bệ hạ nói chờ người tỉnh lại liền mang ngài đi rửa mặt chải đầu."

Rửa mặt chải đầu?

Tiêu Sắt đột nhiên nhớ tới tối hôm qua Tiêu Vũ gần sát hắn bên tai nói, cầm sư vị trí đang thiếu người... Đây là muốn hắn đi đánh đàn trợ hứng...

Thấy tiểu thái giám run bần bật, Tiêu Sắt nhịn xuống mong muốn chạy đến đại điện đánh Tiêu Vũ một quyền, hắn kéo kéo trên người cừu y, gật gật đầu, đi theo tiểu thái giám đến phòng tắm.

Sương mù quanh quẩn, mờ mịt quấn quýt.

Ngồi trong thau tắm, Tiêu Sắt ngây người nghe thấy ngoài cửa tiểu thái giám cung kính quỳ thưa "Bệ hạ." Hắn còn chưa kịp phản ứng liền nhìn thấy đằng sau tầng tầng lớp lớp màn che mơ hồ xuất hiện một bóng người.

"Tiêu Vũ!" Tiêu Sắt thanh âm run lên.

Bóng người kia bước chân khựng lại, ngừng ở vị trí cách Tiêu Sắt tầm hai mét tả hữu.

Bọn họ chi gian cách nhau một tấm lụa trắng.

Thậm chí, Tiêu Vũ còn có thể nhìn thấy xương quai xanh đang ẩn hiện mập mờ dưới nước.

Hầu kết lăn lộn, Tiêu Vũ đè xuống trong lòng dục hỏa, tiếng nói có chút khàn khàn: "Ta không tiến về phía trước, Lục ca yên tâm."

Cho dù chưa bao giờ tin tưởng lời nói của Tiêu Vũ, nhưng tại đây một khắc Tiêu Sắt vẫn là nhẹ nhàng thở ra.

"Ngươi không ở đại điện tọa trấn, tới nơi này làm cái gì." Nam Quyết sứ giả tự mình tiến đến, tất có chuyện quan trọng thương nghị, nhưng Tiêu Vũ toàn thân một bộ chẳng liên can đến mình, nếu người đến có ý đồ, vậy hậu quả mà hắn phải nhận rất nghiêm trọng.

Tiêu Vũ nhìn chằm chằm thân ảnh sau màn lụa, cố gắng ngưng thần, hồi lâu mới đáp: "Có Nhị ca ở, không cần lo lắng."

Tiêu Sắt trầm mặc.

Giang sơn đổi chủ vẫn là công cao lấn chủ, hắn tạm thời nghĩ không minh bạch.

Cũng không có thời gian cho hắn nghĩ suy, Tiêu Sắt ăn mặc một thân nhạc xưởng chế phục, ở giữa một dàn nhạc công ngồi xuống, vị trí của hắn cách ngôi vị hoàng đế gần nhất, ở chỗ này Tiêu Vũ có thể nhìn thấy rành mạch bên này phát sinh bất kỳ chi tiết, nhưng Tiêu Sắt không nghĩ tới, Tiêu Vũ sẽ tại loại trường hợp này nhìn hắn lâu đến như vậy.

Bên cạnh Tiêu Vũ, Nam Quyết sứ giả, dấu chấm hỏi trên đầu như sắp hóa thành thực thể.

Nam Quyết sứ giả muốn nói lại thôi: "Bệ hạ......"

Tiêu Vũ đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới phát giác nhiều người bên dưới còn đang chờ hắn hạ lệnh khai tiệc, hắn làm như không có gì xảy ra, bàn tay vung lên, bên cạnh tiểu thái giám hô: "Khai yến --"

Tiếng nhạc vang lên.

Tiêu Vũ chỉ cảm thấy âm thanh cầm tấu thật dễ nghe, lại không biết người đang ngồi đánh đàn có bao nhiêu tưởng đem đàn nện xuống đầu hắn.

Nam Quyết sứ giả lần này tiến đến là vì chuyện hòa thân, Hoằng Đức Đế lập vị ba năm có thừa, nhưng hậu cung lại không một người, nhiều ít văn võ bá quan ngày đêm dâng sớ tấu chương "Thiên Khải ta, đại quốc mênh mông sao có thể không có quốc gia chi mẫu a!"

Nhưng mẫu nghi một nước, cũng không thể là người ngoài.

"Triều đình chúng ta, vị trí Quý phi vốn còn đang vắng bóng, nếu Quý quốc đã có lòng thành, bọn ta tất cũng sẽ không bạc đãi công chúa." Tiêu Sùng thấy Tiêu Vũ sắc mặt càng ngày càng đen vội vàng nói. Từ sau khi đăng cơ, tính tình của Tiêu Vũ đã thu liễm rất nhiều, nếu là trước kia, sứ giả này sợ là không thể bước ra Thiên Khải.

Nhưng ngay lúc Tiêu Sùng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thì trong đám sứ giả, lại có một kẻ không sợ chết đứng lên: "Bệ hạ, tiếng đàn vừa rồi du dương uyển chuyển, nhưng cẩn thận nghe lại phát hiện trong đó hàm ý cương nhu. Không biết bệ hạ có thể hay không làm nhạc sư chỉ điểm tại hạ vài câu."

Phiên dịch: Ta coi trọng vị nhạc sư này.

Tiêu Sùng đỡ trán, có thể không cương nhu sao, Lục đệ giờ khắc này e rằng chỉ tưởng mạnh mẽ phá huyệt đánh Lão Thất một trận ra trò.

Tiêu Vũ đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, khóe môi cười nhạt, làm như châm chọc khinh miệt. Tiêu Sùng ám đạo không tốt, người ở trên hắn không thể ngăn cản, nhưng người ở dưới, có thể, hắn bước nhanh xuyên qua đám người một phen đè lại bả vai Tiêu Sắt.

"?"

—— "Vị nhạc sư này cô vất vả tìm suốt bốn năm, ngươi làm cô chắp tay nhường ngươi?"

Phiên dịch: Ngươi muốn chết.

Tiêu Sắt "...."

Tiêu Sùng giờ phút này vô cùng may mắn hắn đã đè lại Tiêu Sắt.

Sứ giả kia thấy mọi người không ai nói chuyện thậm chí đại khí cũng không dám ra, rốt cuộc nhớ đến vị Hoằng Đức Đế này nổi tiếng hỉ nộ vô thường, hắn run run giọng nói, hơi hơi gật đầu "Không dám."

Vậy đừng vô nghĩa. Tiêu Sùng trong lòng hò hét, hắn sắp không giữ được Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt che mặt, cây đàn trước mặt bị hắn làm đứt vài dây. Đại khái sau khi Tiêu Vũ nói ra câu kia thì tiếng đàn liền ngưng hẳn, nếu không phải Tiêu Sùng ngăn trở, giờ phút này Tiêu Sắt sợ là đã đem đàn ném văng ra ngoài.

"Nhị ca..."

"Ta biết, chờ yến hội kết thúc. Đồng ý với Nhị ca được không?"

Rốt cuộc, Tiêu Sùng là người luôn lấy đại cục làm trọng, trời sinh thích hợp làm hoàng đế.

Nhờ hai bên mặt ngoài hòa giải, trận khôi hài này cứ thế kết thúc, Tiêu Sắt cũng không có hứng thú tiếp tục nhìn xem, hắn ném xuống cây đàn đã bị mình làm cho rách nát, lặng lẽ đứng dậy ly khai, lại tình cờ cùng một vị cung nữ gặp thoáng qua, hắn sửng sốt dừng lại bước chân.

Đại sư huynh??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro