Vũ Sắt 06《Nếu Tiêu Vũ làm hoàng đế》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Liên lần này đột nhập Thiên Khải cực kỳ thuận lợi, không bị ngăn trở. Hắn giả làm kẻ lưu lạc thiên nhai tay cầm bình rượu, đầu đội mũ che, dễ như trở bàn tay liền đi theo một đám thương nhân vào thành.

Vào thành có binh lính tuần tra khắp nơi, thân nam tử khó bề hành sự, vậy nên.... Hắn tự mình cải trang một phen, đem trên người ám khí từng cái tháo xuống, lại khoác lên một thân hồng trang của cung nữ, cũng chẳng biết Diệp Nhược Y từ đâu lấy được, sờ soạng thật lâu mới cái được cái không mặc tốt, xong chuyện hắn lại đem ám khí từng cái ẩn nấp lên.

Thấy thế nào cũng là một lời khó nói hết.

Ai, sớm biết thế này, thì trước khi rời đi hắn đã nhờ Lôi Vô Kiệt chỉ dẫn một phen, dù sao tên ngốc đó có kinh nghiệm.

.

Giả bộ dáng đi yểu điệu, Đường Liên thành công trà trộn vào đội ngũ của cung nữ, liếc mắt về phía đại điện, tinh chuẩn nắm bắt được bóng hình cách hoàng đế gần nhất, đó là một tên nhạc sư mang khăn che mặt, Đường Liên chắc chắn đây là người hắn muốn tìm.   

Tiêu Sùng nói Tiêu Sắt hết thảy mạnh khỏe, hiện tại xem ra cũng không hẳn là lời nói dối.

Đợi trận trò khôi hài kia hạ màn, Đường Liên cố ý đi ngang qua Tiêu Sắt, âm thầm để lại tin tức.

'Gặp nhau tại Nam Cung đầu tường.'

Tiêu Sắt âm thầm xé vụn mảnh giấy trong tay, biểu tình lạnh băng, cứ như không có việc gì phát sinh giống nhau, đi ra đại điện. Cảm giác được ánh mắt cực nóng phía sau lưng, Tiêu Sắt đột nhiên nhớ tới, hắn còn có một vài cái đuôi chưa giải quyết.

Đến lúc đó bị người mật báo thì thật không tốt.

Thi triển Đạp vân, hắn ở hoàng cung to rộng xoay chuyển vài lần, đến khi đem những tên ám vệ được huấn luyện nghiêm ngặt chơi choáng váng mới dừng lại.

"Đại sư huynh."

"Ngươi không sao chứ Tiêu Sắt." Đường Liên vội vàng đi lên, đem Tiêu Sắt từ trên xuống dưới kiểm tra một lược, nhìn đến vệt đỏ ở lòng bàn tay, hắn sửng sốt một chút.

Tiêu Sắt không dấu vết đem tay giấu ra sau, trên mặt có chút vô thố. Sau cổ, xương quai xanh, cánh tay, thậm chí ngực của hắn đều là dấu hôn, lúc tắm gội hắn mới phát hiện, có chút dấu vết còn đang ẩn ẩn phiếm huyết hồng, cảm giác phía sau lưng truyền đến đau đớn, xem ra so với dấu hôn trên ngực chỉ có nhiều hơn chứ không kém. Hắn thật sự không biết, trong khoảng thời gian hắn ngất xỉu, tên hỗn đản Tiêu Vũ kia rốt cuộc đã làm cái gì.

"Ta không sao." Tiêu Sắt lộ ra ánh mắt mơ hồ hiếm thấy, lại vô tình chú ý tới đôi hoa tai trên vành tay của Đường Liên "Đại sư huynh, ngươi...... Phẩm vị khá tốt."

"......" Đường Liên khóe mắt run rẩy, miệng lắp bắp, "Đây là Thiên Lạc chọn."

"Đúng rồi Tiêu Sắt, ba ngày sau Nhược Y cô nương trở về thành, nàng sẽ nghĩ cách đem ngươi mang ra ngoài, Bạch vương bên kia sau khi truyền lời liền không có tin tức, hắn nói ngươi ở trong cung hết thảy mạnh khỏe, chính là......"

Trên khóe môi ngươi là chuyện như thế nào.

Như thế nào lại vòng trở lại a. Tiêu Sắt bất đắc dĩ đáp "Chó cắn."

"Một con chó điên điên khùng khùng loạn cắn người."

Nga nga nga, Đường Liên gật đầu hiểu rõ, hắn không hỏi vì cái gì chó sẽ cắn ngay môi, xem Sắt sắc mặt căng chặt của Tiêu Sắt, hắn cảm giác nếu hắn còn hỏi thì giây tiếp theo Tiêu Sắt có thể lấy kiếm chém người.

Đường Liên từ cổ tay áo móc ra một cái hộp nhỏ ngăn nắp nhét vào Tiêu Sắt trong tay: "Đây là Tam thành chủ đưa..." Còn chưa có nói xong, Tiêu Sắt phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hắn tâm trầm xuống, bàn tay đưa ra đẩy mạnh Đường Liên, theo một tiếng vang lớn, Tiêu Sắt nhanh chóng đóng chặt đại môn.

Đi mau.

Quả nhiên, sau lưng thanh âm nhàn nhạt vang lên: "Lục ca."

Tiêu Sắt tạm dừng hai giây, lấy tình cảnh hiện tại của hắn căn bản không thể giữ nổi mạng sống cho Đường Liên, hắn không thể làm Tiêu Vũ tiếp tục đi về phía trước.

"Nơi này bỏ hoang nhiều năm, Lục ca tới chỗ này làm gì?"

Tiêu Sắt không đáp.

Tiếng bước chân càng chạy càng xa, nơi địa phương hoang vắng này chỉ còn hai người.

"Vẫn là nói, mặt sau cánh cửa này đang che giấu điều gì." Tiêu Sắt nắm chặt hoàn khấu đã rỉ sắt, một bàn tay đột nhiên chụp đến bên cạnh, đại môn to lớn đều bị chấn đến run rẩy. Cảm giác được bờ ngực dán chặt phía sau lưng mình, Tiêu Sắt căng thẳng, hắn bị thân hình dày rộng của Tiêu Vũ giam ở trong ngực, giống như đêm qua.

Tiếng tim đập, tiếng hít thở, tiếng gió, không ngừng bồi hồi.

Không khí chợt bay lên.

Một đôi bàn tay to vòng qua vòng eo của Tiêu Sắt, Tiêu Vũ trên người mang theo hàn khí, có chút lạnh, hắn hôn hôn vành tai Tiêu Sắt, ái muội giọng nói từ sau vang lên: "Lục ca đang cố giấu cái gì?"

"Ngươi nói xem." Tiêu Sắt dùng lực nắm chặt bàn tay ấm áp đang không ngừng di chuyển trên bụng hắn, hơi hơi nghiêng đầu, chóp mũi nhẹ điểm chóp mũi, hơi thở nóng rực, hoảng hốt Tiêu Sắt nhanh chóng rụt về phía sau. Hắn rũ mắt, trong mắt có tức giận cũng có bất lực, "Nếu không phải ngươi hạ lệnh, Thiên Khải thành hiện tại hắn căn bản vào không được."

Thời điểm nhìn thấy Đường Liên, Tiêu Sắt đã nổi lên hoài nghi, Tiêu Vũ xuất hiện, này hoài nghi liền thành chắc chắn.

Đường Liên cũng thực nghi hoặc, hắn vì cái gì sẽ dễ dàng đột nhập vào Thiên Khải, tuy nhiên lúc hắn phát giác ra sự tình không đúng thì đã chậm.

Người đáng tin cậy nhất cũng bởi vì thấy bằng hữu gặp nạn mà tự khiến mình loạn mất trận tuyến.  

Kế hoạch bị vạch trần, Tiêu Vũ chẳng những không thẹn quá thành giận, ngược lại còn cười khẽ: "Quả nhiên a, cái gì đều không thể gạt được Lục ca."

Tiêu Sắt đột nhiên quay đầu lại, đầu ngón tay không chút lưu tình bắt lấy y phục của Tiêu Vũ. Hai người kề cận gần sát, Tiêu Vũ nhìn gương mặt gần trong gang tấc, có một cái chớp mắt biểu tình đình trệ, hắn nghe được thanh âm hàm răng cọ xát, Tiêu Sắt cắn răng "Tiêu Vũ."

Tiêu Vũ vô tội đáp "Ân."

"Ngươi đến tột cùng muốn làm gì?"

Đường Liên đã chết qua một lần, bọn họ không thể làm hắn lại có nguy hiểm.

"Ta cảnh cáo ngươi, đừng động đến hắn."

Tiêu Vũ đôi mắt lóe lên sự cố chấp "Lục ca là sợ ta giết hắn?"

"Hay là, ngươi thích hắn?" Câu vừa chuyển. Biểu tình trên mặt hắn càng thêm điên cuồng, Tiêu Sắt nhíu mày một quyền đánh thẳng vào sườn mặt.

Tiêu Sắt đánh người, từng quyền chạm đến da thịt.

Trong nháy mắt, tiếng gió lặng thinh.

....  

Thật lâu sau, Tiêu Vũ phát ra một tiếng kêu rên trầm trọng, thanh âm lại nhỏ một chút có lẽ Tiêu Sắt đều nghe không thấy: "Lục ca có phải rất chán ghét ta?"

Vì cái gì.

Rõ ràng quan hệ của chúng ta hẳn là tốt nhất.

Vì cái gì, Lục ca có thể vì một đám người giang hồ không hề liên can mà vứt bỏ ta cái này đệ đệ. Vì cái gì ta khổ sở tìm ngươi bốn năm không có kết quả, vì cái gì Lục ca không muốn về nhà.

Hắn không cần ta.

—— Vì cái gì.

Tiêu Vũ ánh mắt run run, hắn như nổi điên đem người trước mặt đặt ở trên cửa, động tác cường ngạnh lại không dung kháng cự, Tiêu Sắt bị hắn gắt gao áp chế trong lòng ngực. Đôi môi chạm nhau, điên cuồng, phản kháng, không có nhu tình mật ý, chỉ có đớn đau. Tiêu Sắt cảm giác được khóe miệng chảy xuống chất lỏng liền nhíu mi, hắn cố gắng tránh thoát nhưng bị Tiêu Vũ một lần lại một lần cắn vào môi, vị máu tanh ngọt, tràn ngập ở hai người chi gian.

Lục ca chỉ có thể là của ta, mặc kệ lấy cái gì phương thức.

Mãi đến khi hơi thở bị cướp lấy không còn dư thừa, Tiêu Vũ vẫn ôm chặt Tiêu Sắt không buông ra.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro