chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hệ thống cơ hội này chắc chắn không thể tự nhiên mà có, không biết các người cần gì ở bọn ta để đổi lại cơ hội này a" mặt nam cung xuân thủy trở lên nghiêm túc ánh mắt như nhìn thấu tất cả

Nghe y nói vậy mọi người đều trờ đợi câu chả lời của hệ thống, bọn họ tất nhiên hiểu đạo lý trên đời không có gì là tự nhiên cả, cái gì cũng có cái giá tương ứng của nó

[ Dĩnh nhiên không tự nhiên mà thiên đạo lại làm chuyện này, chắc chắn phải phải có lý do, nhưng các vị yên tâm chúng ta đã lấy được thứ mình muốn nên mọi người không cần lo lắng cứ tiếp tục xem là được]

[ Sau khi hoàn thành nhiệm vụ xem tương lai tích lũy đủ năng lượng các vị sẽ được ra ngoài , được rồi chúng ta tiếp tục công việc chính]

[ thái an điện, tiêu nhược cẩn đang phê duyệt tấu chương ở chính điện, ngồi bên cạnh hắn chính là tiểu Hoàng tử đang nghịch gì đó có vẻ rất chăm chú

Thứ mà tiểu hoàng tử đang cầm trên tay chính là một khối ngọc màu xanh được điêu khắc hình rồng vô cùng tinh sảo, đây chính là ngọc tỷ của bắc ly lại được tiểu sở hà cần như đồ chơi, minh đức đế lại hoàn toàn không để ý chỉ thỉnh thoảng quay sang nhìn con trai đang chơi đùa

" Cha cha khối ngọc này nhìn rất đẹp a nhưng hơi nặng" vừa nhắm nhìn khối ngọc trên tay tiêu sở hà vừa nói

Nghe con trai nói vậy tiêu nhược cẩn dừng bút " không phải nó nặng mà là sở sở còn nhỏ, khi con lớn lên sẽ không cảm thấy nó nặng nữa" hắn đưa tay xoa đầu tiêu sở hà nhẹ nhàng giải thích

" Tham kiến hoàng huynh" từ ngoài cửa tiêu nhược phong bước vào, khi vừa đến y đã nghe được cuộc đối thoại giữa hai cha con lại nhìn thấy Ngọc tỷ bắc ly đang nằm trong tay cháu trai như đồ chơi,y thầm bất lực không biết nếu các đại thần biết ngọc tỷ đại diện cho ngôi vị hoàng đế lại thành đồ chơi của cháu trai mình không biết có hộc máu tại chỗ không

" Hoàng huynh ngọc tỷ là vật quan trọng không thể lấy cho sở hà chơi được"y thật sự bất lực với sự dung túng ca ca mình dành cho sở hà từ trước đến nay chỉ cần là thứ thằng bé muốn ca ca y đều đáp ứng nhưng chuyện ngọc tỷ này thật sự hơi quá

" Không sao hết, cái này chẳng phải sớm muộn đều là của nó sao đưa sớm một chút cũng chẳng sao, " tiêu nhược cẩn bình tĩnh trả lời

"với lại đệ còn nói ta từ trước đến nay không phải sở hà muốn gì đệ cũng đều đáp ứng sao"

Tiêu nhược phong hoàn toàn cứng họng không thể phản bác chỉ đành bất lực nhìn Ngọc tỷ của bắc ly bị coi như đồ chơi trong tay cháu trai nhà mình]

" Hai người các ngươi lại biến ngọc tỷ bắc ly thành đồ chơi cho thằng bé" thái an đế nhìn hình ảnh trên màn hình suýt tức hộc máu với hai đứa con trai

" Ha ha thật thú vị ngọc tỷ trấn quốc thì sao chứ cuối cùng cũng chỉ là đồ chơi trong tay đứa trẻ a " quân Ngọc cười lớn nói

Diệp tiểu anh " Ta cam đoan mấy lão già trong chiều mà thấy cảnh này chắc chắn sẽ cắn lưỡi tự sát haha"

" Thật là thứ mà biết bao người dùng cả đời để tranh đoạt mà đối với tiểu hoàng tử lại chỉ như một món đồ chơi " liễu Nguyệt thật sự ngày càng mở rộng tầm mắt với sự cưng chiều mà hoàng đế dành cho tiêu sở hà

" vị tiểu hoàng tử này của chúng ta chắc chắn sẽ lưu dang sử sách là vị hoàng tử được sủng ái nhất " Tạ tuyên vừa gi chép vừa không khỏi cảm thán

Lạc hiên"Thì ra từ lúc sinh ra ngôi vị đó đã định sẵn là của y a "

" Ngôi vị đó định sẵn cho y nhưng chưa chắc y đã cần ngôi vị đó " nam cung xuân thủy mỉm cười sâu xa

Mấy thiếu niên bên này cũng không khỏi kinh ngạc, bọn họ từ lâu đã nghe nói vĩnh an vương được bệ hạ ưu ái, nhưng lấy ngọc tỷ làm đồ chơi cho y thật sự có chết bọn họ cũng không giám nghĩ tới

tiêu lăng thân " Phụ soái người không có tư cách nói bệ hạ a,ta thấy người còn dung túng đệ ấy hơn nữa kìa , tính tình kiêu ngạo,không để ai vào mắt của đệ ấy chính là do các người chiều ra " nói đoạn tiêu lăng thần bất lực thở dài nhớ lại vị đệ đệ bị chiều hư của mình

"Tiêu lăng thần huynh nói ai kiêu ngạo không để ai vào mắt"

Giọng nói một người từ xa truyền đến thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bóng dáng đó ngày càng hiện rõ

Một thiếu niên thân hình có chút mảnh khảnh khoác trên mình bạch y , làn da trắng như phát sáng, đặc biệt chính là mái tóc trắng được cài gọn gàng bằng chiếc trâm ngọc tinh sảo lại càng làm tôn lên gương mặt vốn đã đẹp như tranh vẽ trông lại có chút nhợt nhạt của y thật sự giống như trong tranh bước ra khiến mọi người đều có chút ngây người

"Tiêu sắt cuối cùng huynh cũng đến bọn ta rất lo cho huynh" nhóm lôi vô kiệt vừa nghe tiếng đã biết là y vui mừng chạy đến

Chớp mắt tiêu sắt đã bị nhóm bọn họ vậy quanh và rất nhiều câu hỏi đến từ lôi vô kiệt, đường liên...

"Được rồi các ngươi đừng lắc nữa ta nhức đâu, muốn hỏi gì cũng phải từ từ hỏi dồn dập vậy ta biết chả lời ai truớc từng người hỏi một thôi " bị hỏi liên tục và lắc đi lắc lại y thật sự thấy choáng váng

" Được vậy ta hỏi trước" đường liên là người đầu tiên lên tiếng " đệ đã ở đâu trong khoảng thời gian này và tại tóc đệ lại " đường liên nhìn mái tóc trắng bắt mắt y hỏi

Câu hỏi của đường liên cũng là điều tất cả mọi người muốn biết họ đều đang chờ đợi câu chả lời của y

Nhìn ánh mắt của mọi người y nhẹ giọng đáp " lúc mọi người ở không gian này thì ta lại ở một không gian khác tách biệt với nơi đây nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy mọi người"

Ngừng một chút y lại đáp " còn về phần tóc của ta chỉ là thay đổi phong cách một chút thôi có phải trông đẹp hơn không"vừa nói y vừa đưa ta lên vuốt ve lọn tóc trước ngực

Tất nhiên câu chả lời này của y chẳng ai thèm tin , thấy y không muốn nói sự thật mọi người cũng không ép hỏi sau này chắc chắn bọn họ sẽ có được câu trả lời ,nhưng không thể phủ nhận y thật sự rất đẹp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro