63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày ngoảnh lại đêm nằm nghe thú tội
Những sai lầm rời rạc dưới mi cay
Người chững lại gió mùa qua vẫn thổi
Đâu ai hay ta trúng gió từng ngày

Đêm rấm rứt thương tình mới mấy tuổi
Đã kiệt cùng chết yểu dưới môi hôn
Hồn cợt nhả theo tháng ngày rong ruổi
Xác cô đơn, cô độc.. đến cô hồn!

Hình như Tết? Để làm chi? Ngã ngửa,
Không men say, đất trời cứ quay cuồng
Không máu thịt, mà lòng như muốn mửa
Hình như Tết, để người ta diễn tuồng!

Đèn tắt hẳn, cửa bao ngày khép kín
Nhà có người, sao - thấy lạnh lùng sao
Kìa khóe mắt có gì đang bịn rịn
Như âm thầm, nhắc nhở - chỉ chiêm bao..

Chim gãy cánh một ngày không tiếng gió
Có điều gì nức nở tưởng mong manh?
Là bao bận mang Xuân về trước ngỏ,
Tiếng kêu đau bất lực đến không thành?

Lần gãy cánh ngỡ chôn vùi đất khách
Thân chệnh choạng vẫn về đến rừng xưa
Một ngàn năm, một vạn năm hóa thạch,
Sao rừng đà phút chốc đã lưa thưa!?

Chim gãy cánh một lần như câm điếc
Bao nỗi lòng tạm gởi đến hư không
Trời đổ xuống mấy mùa mưa khinh miệt
Thương tiếc gì, chim gãy cánh - lông bông.

Ngày trước mắt vờ như ai thích Tết
Không một ai hay biết én ưa buồn
Đời trắc trở con én này đã mệt
Vẫn lưng chừng nơi con dốc, rập khuôn

Kìa đối diện họ loay hoay nhóm lửa
Môi mỉm cười như thể.. kẻ dại điên
Ta lữ thứ có được không? Ngã ngửa..
Người bình thường ai đâu muốn hàn huyên..

Ta mộng mị thôi về với mộng mị
Cùng nhân tình loáng thoáng kể ngày vui
Ngày bức bách đêm nằm nghe thủ thỉ
Gọi tên em? Không thành tiếng.. ngậm ngùi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro