Chap 4.4 : Tam phu nhân dâm (song tính, vú to)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỹ nhân vú to bị chồng trêu chọc, trả bài miệng cho chồng để được lấy lại điểm tâm và thoại bản. Bé ngốc trả lời sai nên bị đụ lòi lồn

_____________

Lại một ngày dài nữa chầm chậm trôi qua, cơm nước tắm giặt xong xuôi các biệt viện của ba vị phu nhân đều đóng cửa tắt đèn rất sớm, chỉ riêng Phượng Hiên của Tam phu nhân là vẫn còn dập dìu ánh đèn lồng đỏ ám muội, ngóng chờ Vương gia đại giá quang lâm.

Phượng Kỳ lúc này vừa mới tắm xong, cả người mướt rượt hơi nước đang nửa nằm nửa ngồi trên sập nhung ăn điểm tâm ngọt. Tiểu cật hóa mải mê nhấm nháp miếng bánh mật mềm tan trong miệng, lý y mặc ngủ mỏng tang tùy ý khoác tạm bợ trên đôi vai trắng nõn. Ngay cả cặp vú núng nính y cũng làm biếng chưa kịp quấn lại, bộ dạng tùy tiện muốn có bao nhiêu ướt át gợi dục liền có bấy nhiêu.

/Cạch/

Tiếng mở cửa ngoài rất khẽ vang lên, lại nghe tiếng bước chân đều đều hữu lực là biết chắc Tống Mạc Ân đã về tới. Tiểu nhân thê thoáng giật mình, nhanh chóng nuốt hết cái bánh cắn dở trong miệng, lẹ tay kéo vạt áo trễ nải đến hở cả một bên núm vú đóng kín lại. Tóc tai đã được vấn gọn gàng theo kiểu mà Tống Mạc Ân thường khen nhất, xiêm y mỏng manh, cả người thơm ngát mềm mại. Một bộ dáng ôn hương nhuyễn ngọc đủ để khiến bất kì tên nam nhân nào cũng phải nóng mắt mà sôi trào huyết dục.

Biết đêm nay khó thoát khỏi việc bị phu quân trách phạt, y còn cẩn thận nghiêm chỉnh đổi tư thế thành quỳ gối bày tỏ sự hối lỗi và ủy khuất. Y không biết ăn nói khéo léo hay cư xử ôn nhu mềm mỏng như ba vị phu nhân trải đời thành thục kia, chỉ đành hi vọng mị lực của bản thân đủ để Vương gia mủi lòng mà giơ cao đánh khẽ.

Tống Mạc Ân vừa vào trong phòng đã thấy Tam phu nhân ngoan ngoãn quỳ sẵn trên sập nghênh đón mình, ánh nhìn mềm mại yếu ớt như có ma lực khiến hắn còn chưa kịp giận đã nguôi. Phượng Kỳ dẫu sao cũng mang trong mình huyết thống hoàng tộc cao quý, dù vẫn chỉ là một thiếu niên nhưng khí chất thì khác xa những mỹ nhân đại trà tầm thường. Khuôn trăng nhỏ nhắn, ngũ quan vô cùng tinh xảo, khi không nói không cười nhìn thanh lãnh như tiên nhân, lúc cười nói lại trông cực kì trong trẻo mềm mại.

Tống Mạc Ân dù không nói nhưng cũng ngầm khẳng định Tam phu nhân là vị thê tử có nhan sắc xuất chúng nhất của mình. Đã vậy y còn vừa đẫy đà vừa khít rịt, chơi trên giường hay dưới giường đều đủ để hầu hạ hắn sướng đến dục tiên dục tử cả.

"Phu quân...?"

Phượng Kỳ bối rối chớp mắt, không hiểu vì sao trượng phu cứ nhìn mình chăm chăm nên cũng không dám cựa quậy, tới khi chân hơi tê mới nhỏ giọng kêu lên mấy tiếng như mèo. Y chỉ mới nếm mùi đàn ông được gần hai tháng, hoàn toàn là một tấm chiếu mới trải, không hề biết cách làm sao chủ động hầu hạ chồng. Nhưng ngây ngô cũng có cái hay của ngây ngô, vốn dĩ Phượng Kỳ chẳng cần làm gì Tống Mạc Ân cũng có thể dễ dàng nứng lồng lộn muốn bể cặc.

Vương gia nhìn nhóc mập nhà mình, lại nhìn xuống ngực áo căng đầy ngồn ngộn của y. Phượng Kỳ dù đã đóng vạt áo lại che kín mít nhưng lại không quấn nịt vú, hai đầu vú cương nhọn vẫn lồ lộ dựng lên qua lớp lý y mỏng dính, cảm giác có mặc cũng như không. Tống Mạc Ân bị hình ảnh dâm đãng vô ý như cố ý này kích thích đến đỏ mắt, vừa ngồi xuống cạnh thê tử liền vội vã vạch hẳn một bên vạt áo y xổ tung ra. Phượng Kỳ giật bắn mình khiến đôi vú trắng bóc lõa lồ cũng rung lên nhè nhẹ, phía trên bầu vú ngay gần khe ngực còn có hai cái nốt ruồi nho nhỏ trông vô cùng kích tình.

Tống Mạc Ân thỏa mãn liếm môi, vừa thấy cặp vú bự nhảy ra đã lập tức cửng lên cứng ngắc. Hắn dùng một tay liền dễ dàng xốc Phượng Kỳ ngồi lọt thỏm trong lòng, tay còn lại mơn trớn đến đâu là xiêm y thê tử rơi rụng lộ da thịt trần trụi ra tới đấy. Tuy có khuôn mặt nhỏ xíu chỉ bằng một bàn tay của Tống Mạc Ân, nhưng cả người Phượng Kỳ từ trên xuống dưới đều rất đầy đặn có da có thịt. Mông, ngực, đùi đều cực kì phát triển, vừa căng mẩy vừa núng nính múp rụp.

Thậm chí so với các vị giai nhân khác trong nhà eo ai cũng như chỉ vỏn vẹn bằng một gang tay của Vương gia, Phượng Kỳ hình như vì chưa lớn hết nên bụng dưới vẫn còn mỡ bụng trẻ con, chạm vào mềm mại đàn hồi, mỗi khi ôm ấp cảm giác cực kì đã tay. Tống Mạc Ân cũng biết sự bồng bềnh này phần lớn là do y ăn nhiều nhưng hắn vẫn dung túng, dù sao song tính nhân có da có thịt một chút cũng mắn đẻ hơn.

"Phu quân... ư, đừng sờ chỗ đó nữa..."

Tống Mạc Ân nghe tiếng thê tử rên rỉ lí nhí bên tai mà càng ngứa ngáy, dục hỏa rừng rực như lửa cháy lan đồng cỏ. Hắn úp mặt dụi vào hai bầu vú căng mềm, hít hà mùi nhũ dâm thơm ngát. Chỉ mới ngửi vú đã nứng đến mức con cặc dưới háng như muốn xuyên thủng thọc nát luôn lỗ dâm của Phượng Kỳ qua mấy lớp vải quần. Tay hắn cũng không rảnh rỗi, mê mẩn lần sờ bóp nhéo làm cặp núi đôi bị nhào nặn ra đủ mọi hình dạng, chẳng mấy chốc khắp bầu vú đã sưng tấy đỏ ửng đầy những vết ngón tay đậm nhạt.

Phượng Kỳ được phu quân ôm ấp dâm vú vừa đau vừa sướng đến ứa nước mắt mơ màng, theo bản năng nhũn eo ưỡn ngực dâng lên để mặc cho người đoạt đất chinh phạt. Cái lồn nhỏ phía dưới cũng đã rục rịch thèm cặc mà nứng đanh thòi lòi cả hột le, không ngừng cọ cọ vào bắp đùi săn chắc của nam nhân tới nhiễu nước sướng ròng ròng.

Cứ ngỡ màn sờ mó dâm dê này sẽ thuận lợi dẫn tiểu nhân thê tới giường mà lãng quên luôn cả tội trạng ngày hôm qua của y. Nhưng không ngờ đã bị vú to thao túng tâm lí tới vậy rồi mà Tống Mạc Ân vẫn còn nhớ những việc nên làm. Hắn lần mò thò tay vào giữa háng Phượng Kỳ, hết bóp nhéo hai môi lồn múp của y lại gãi nhẹ vách ngoài cửa mình đến tê dại, nước nhớt bên trong không ngừng nhè ra ướt đẫm ngón tay hắn. Tống Mạc Ân hài lòng cắn cắn lỗ tai y, vừa hôn liếm vừa rót vào lỗ nhĩ mẫn cảm hàng tá lời đẩy đưa dâm đãng.

"Nghe nói đêm qua con mèo mập đái dầm phải không? Từ hôm qua đến giờ đái bậy mấy lần rồi? Đã xin lỗi vi phu chưa?"

Phượng Kỳ nghe giọng nam nhân thủ thỉ thích đến mềm nhũn, lại còn liên tục bị mấy ngón tay đầy vết chai mỏng của Tống Mạc Ân miết ấn vào cửa lồn trêu chọc. Y run lẩy bẩy, rất muốn được trượng phu chọc hẳn vào sâu trong bướm moi móc nhưng lại ngại không dám nói.

Tiểu thê tử khó nhịn nuốt nước bọt ừng ực, trả lời Tống Mạc Ân mà đầu óc cứ lơ ma lơ mơ, nói lắp bắp mãi không nổi một câu hoàn chỉnh.

"Ta... ta sai rồi... ư hức... tại cả đêm người không về nên ta mới lỡ... á... đừng... bím tê quá..."

Phượng Kỳ bị ấn mu lồn xong lại bị ấn mạnh cả bụng dưới, giật thót mà thốn đến rùng mình nổi da gà. Lúc nãy y không hãm được cơn thèm nên lỡ uống tận hai bình nước dứa, loại nước màu vàng ngòn ngọt lại đang chuyển hoá thành một loại nước vàng khác trong bàng quang căng trướng của y. Mà lúc Phượng Kỳ tắm xong cũng lu bu mải ăn nhẹ chưa kịp đi đái buổi tối. Không biết bây giờ xin thì phu quân có đồng ý thả cho y giải quyết nỗi buồn không...

Tống Mạc Ân cũng không rảnh để ý con mèo mập này rùng mình vì sướng hay vì mắc đái, chỉ mải tập trung sờ mó vân vê hạt đậu dâm đỏ hỏn của y. Phượng Kỳ trông múp vậy nhưng lồn dâm bên dưới lại kém phát triển hơn hẳn, mặc dù cũng nhiều thịt nhưng có hơi nhỏ. Tổng thể cả con bướm non chỉ to hơn quy đầu Tống Mạc Ân một chút, trông cứ như là bím bé gái mới dậy thì. Lúc đụ nhau thì khỏi phải nói, lỗ lồn luôn chặt khít bao lấy đầu cặc hắn như một cái miệng dâm nhỏ xíu tham ăn, cực kì biết cách lấy lòng nam nhân.

"Nghe nói Phượng Bảo còn mộng du đái vào kệ sách nữa, sao lại hư như vậy?"

Phượng Kỳ bị vê le sướng quằn quại, đang sắp lên đỉnh tới nơi vậy mà Tống Mạc Ân cứ nhất quyết đùa dai, đã không chịu chọc hẳn vào móc lỗ bướm lại còn đụng luôn tới nỗi đau của y. Phượng Kỳ non nớt làm sao chịu nổi mấy thủ pháp chọc ghẹo kích dục cao tay của Tống Mạc Ân. Y vừa ấm ức đồng thời lại vừa nứng lồn kinh khủng, chỉ muốn mau chóng được nằm ngửa ra mà mãnh liệt hoan ái.

Càng lúc càng sốt ruột, tiểu thê tử liên tục nhìn xuống đũng quần dựng cao thấy rõ đang chọc dưới mông mình, tự phát thẹn vì suy nghĩ dâm dục của bản thân. Cuối cùng y đành phải lóng ngóng chủ động hôn lung tung lên cằm và khóe môi của Tống Mạc Ân, dụi mạnh bướm nứng vào tay hắn, khó nhịn đòi hỏi đến hai mắt cũng ủy khuất đỏ lên ướt sũng.

"Ư... ư... hức hức... Ta không biết... ta không cố ý làm vậy mà... Phu quân tha cho ta đi... Ta, ta muốn người lắm rồi..."

Tống Mạc Ân tuy cũng nứng cặc sắp bùng nổ tới nơi nhưng vẫn cố nhịn xuống. Hắn chọc con nít đến nghiện, chỉ cho Phượng Kỳ được chơi vơi ở khoái cảm nửa vời như vậy chứ nhất quyết không thỏa mãn y. Thân thể song tính nhân vốn trời sinh dâm đãng, dù y không nghiện chịch đến bại hoại như Nhị phu nhân Giác Nguyên, nhưng cảm giác bị đùa bỡn mà không được giao hoan cũng đủ là một màn tra tấn hạng nặng đối với con mèo mập hư đốn này.

Tống Mạc Ân biết giờ Phượng Kỳ không chỉ nứng lồn mà còn đang buồn đái nữa, nhìn biểu hiện khả nghi của mấy vị nhà mình quen hắn liếc mắt một cái cũng có thể đoán ra. Đã vậy thì càng vui, hắn quyết định hôm nay phải phạt tới bến tiểu thê tử ham đái bậy này một trận thật nhớ đời. Tống Mạc Ân thích thú liếm môi, lên giường là lập tức lộ bộ mặt dã thú dâm dục xấu xa. Dùng sức ôm chặt vòng eo tròn tròn mềm mại của Phượng Kỳ, hắn xốc một bên vú đẫy đà ngon miệng kia lên mà thô bạo mút mát gặm cắn.

Mấy chỗ thòi ra thụt vào trên người đều bị Tống Mạc Ân không thương tiếc lộng phá, Phượng Kỳ thật sự sắp gồng không nổi, bên dưới nứng đến mức chỉ muốn buông thả đái dầm luôn lên tay phu quân mình. Chỉ là khi nhìn thấy biểu cảm nghiêm khắc bén nhọn của trượng phu y lại phải cố giữ tỉnh táo, run rẩy thít chim thít bướm không dám làm càn.

"Á... ức... đừng cắn mạnh quá... đau vú... a... ức... Phu quân, đau mà..."

Phượng Kỳ giật mình, không ngừng uốn éo né tránh khi đột nhiên bị cắn mạnh lên đầu vú sưng cứng. Cảm giác những dấu răng mờ mờ rải rác khắp bầu vú y như những con dấu chứng minh y là vật sở hữu của Tống Mạc Ân, đặc biệt là ở vị trí hai nốt ruồi nhỏ dâm nhất giữa khe ngực.

Tống Mạc Ân vẫn tận lực xì xụp bú mút, đáp lời những tiếng cầu xin nhỏ xíu bằng việc thô bạo bóp thịt vú đến chảy tràn khắp các kẽ ngón tay. Lại liếm lên hai nốt ruồi đã ịn chi chít dấu răng mình mấy cái hắn mới thỏa mãn nhả một bên núi đôi vằn vện đỏ tấy ra.

"Đây là đang phạt em, mà trông em lại sướng đến nảy cả vú lên thế này. Lồn ướt đây cũng hư nữa, có phải là nên phạt roi chúng nó một trận không?"

Tống Mạc Ân giả bộ trầm giọng buông lời khiển trách, tay lại tiếp tục mân mê búng búng lên đầu vú của y đến tê dại ngứa ngáy. Phượng Kỳ bị kĩ xảo nhỏ này làm sướng đến ưỡn háng trào ra một bãi nước nhờn nữa, đầu chim cũng run run rỉ nước đái ra tanh tách từng giọt lớn như hạt đậu.

Y thật sự hết nhịn nổi rồi, giờ bị lạnh nhạt không được chịch lồn cũng không đáng sợ bằng việc cấm cho xả lũ. Thân thể ngây thơ non nớt của tiểu nhân thê liên tục run lên biểu tình, y buồn đái tới mức dù đang vô cùng nứng cặc mà vẫn không thể cương cứng nổi. Chỉ có bướm nhỏ bên dưới là vẫn thèm cặc bự đến lòi le dựng môi lồn lên sưng vù, nhất quyết đòi được gậy thịt quen thuộc đút no không thì sẽ giày vò không để chủ nhân yên thân.

"Phu quân... ta sai rồi... ức... nhất quyết không có lần sau nữa... cho ta đái được không..? Hức, ưm... chim đau quá... mót tè... á đừng... a..."

Chưa để con mèo hư rên rỉ ỉ ôi hết câu, Tống Mạc Ân liền nhấc cả người Phượng Kỳ đè ngửa lên cái bàn bệt yêu thích của y. Dáng nằm xải lai mở rộng háng khiến bộ phận sinh dục sạch sẽ không một sợi lông tơ của Phượng Kỳ phơi bày ra toàn bộ trước mặt trượng phu. Hắn còn nhấc hẳn phần mông y lên cao cách mặt bàn một khoảng không lơ lửng, gác cả hai chân thê tử lên vai mình để có góc nhìn thuận tiện nhất ngắm được cả chim, lồn lẫn lỗ đít hồng mấp máy dâm đãng.

"Phượng Bảo ăn uống vô tội vạ nhiều quá nên mới vừa mập lại buồn đái suốt ngày như thế này. Chắc vi phu phải cắt bớt mấy thứ nước quả lẫn vài món điểm tâm của em thôi."

"Ức... kh-không phải mà... Ta xin lỗi... ta sẽ không đòi đái nữa... sẽ ráng kiềm chế mà... Phu quân, đừng... ức..."

Tống Mạc Ân thấy thê tử hoảng hốt tới trắng tái cả mặt thì càng buồn cười. Hắn búng mạnh lên con cặc mót đái ướt đầm đìa của y, càng đùa càng hăng như muốn ép y phải sợ khóc luôn mới chịu.

"Lại còn cả đống thoại bản vô bổ đó của em nữa. Đái ướt hết rồi thì cũng nghỉ đọc luôn đi."

Phượng Kỳ vốn ngây thơ dễ gạt lại chưa từng bị Tống Mạc Ân đùa dai như vậy lần nào, hiển nhiên tưởng những lời hắn nói đều là thật, là hình phạt dành cho tội đái bậy vô liêm sỉ của y. Tiểu nhân thê hoang mang chớp chớp mắt, rất muốn giải thích rõ ràng rồi năn nỉ phu quân lưu tình. Nhưng khổ nỗi giờ đầu óc lẫn thân thể thay phiên nhau bị cơn nứng lẫn mắc đái giày vò, y ngoài bất lực nằm nhũn ra thì không cách nào chống đỡ nổi.

Rốt cuộc Phượng Kỳ đành im lặng sụt sùi rơi nước mắt ngắn nước mắt dài, trên ăn vạ dưới cũng rề rề ra nước biểu tình hưởng ứng theo. Tống Mạc Ân nhếch mày, thủ đoạn một khóc hai nháo ba thắt cổ xem ra không chỉ nữ nhân mà trẻ con vận dụng chiêu này cũng ra gì và này nọ lắm.

Hắn vừa bực vừa buồn cười, nhéo mạnh lên hột le sưng thẫm một cái khiến Phượng Kỳ nấc lên co rụt bướm, suýt thì mất khống chế xè thẳng nước vào người trượng phu. Tống Mạc Ân như bị luyện mãi thành quen, nhanh tay bóp chặt con cặc hư của y ngăn lại cơn thảm kịch đại hồng thủy. Rõ ràng bị đối xử thô bạo như vậy nhưng chú chim mập non tơ lẫn cái lồn nứng trông vẫn vô cùng đói khát sắc tình, tương phản hoàn toàn với khuôn mặt lê hoa đái vũ như tiên tử hạ phàm của chủ nhân.

Cảm thấy chơi đùa như vậy đã đủ, với lại con trai cưng dưới háng cũng biểu tình mạnh mẽ đến không thể làm ngơ thêm nữa, Tống Mạc Ân cuối cùng cũng chịu bày ra vẻ mặt hòa hoãn hết sức đểu cáng.

"Được, tối nay ta đang cao hứng, sẽ cho em một cơ hội sửa sai."

Bàn tay Tống Mạc Ân lần mò xuống cái lồn nhỏ đã nứng đến nóng lên tê tái của Phượng Kỳ, ngón tay thô bạo khẩy lên hột le đỏ ửng của y hai cái.

"Lần đầu phá trinh ta đã dạy em về chỗ này. Giờ chỉ cần em trả lời đúng hết không sai một chữ, ta sẽ không cắt điểm tâm của em, còn mua cho em thoại bản mới."

Phượng Kỳ lúc này mới ngưng rũ mi thất thần, y vừa gắng nín khóc vừa ngước đôi mắt long lanh của mình lên nhìn Tống Mạc Ân.

"Dạ..."

.

.

.

Tống Mạc Ân vạch hai mép lồn đỏ ửng của Phượng Kỳ ra, đầu lưỡi nóng ướt liếm láp cái khe dọc e ấp, cứ thế dần tiến sâu hơn vuốt ve nhẹ nhàng vách thịt mềm trơn mịn mẫn cảm bên trong. Hai ngón tay thô dày cũng lần lên đè vào gốc hột le dâm của y mà nặng nhẹ cọ xát.

Hắn ngậm cả cái lồn non trắng như màn thầu nhỏ của tiểu thê tử vào miệng, bú mút vờn nghịch giống lúc dâm vú bự của y ban nãy. Phượng Kỳ được nam nhân bú lồn thỏa mãn đến sướng run lên, dạng rộng háng nằm ngửa trên bàn thở hồng hộc. Trong đầu không ngừng chạy qua chạy lại 7749 tư thế đụ địt dâm dục nhất mà y có thể nghĩ ra.

"Chỗ này của Phượng Bảo gọi là gì?"

Tống Mạc Ân vừa dứt miệng khỏi lỗ lồn ngọt nước của Phượng Kỳ liền chụp bàn tay to lên cả cái mu trắng nõn múp rụp. Nước lồn của y bởi kích thích quá lớn mà sục sôi chực trào ra ngoài, lúc rút tay ra còn vương mấy dải nhờn dính lên đầu ngón tay hắn trong suốt.

"Cái... bím...ư... hức..."

Tống Mạc Ân vừa nghe chữ bím liền tát mạnh lên mép lồn sưng phù của y một cái. Phượng Kỳ cong người co rút từng hồi, cái đập lúc nãy cảm giác rung lộng lên đến cả bọng đái sóng sánh ngập đầy nước của y.

"Sai rồi, đây là lồn dâm, lồn khai của Phượng Bảo."

Tống Mạc Ân cười dâm, lại tiếp tục chạm vào hột le cương cứng của y mà vân vê se nắn. Phượng Kỳ ưỡn ngực, co giật đùi sướng muốn bắn nước lồn, vậy mà Tống Mạc Ân cứ đợi y sắp ra là se le nhẹ lại.

"Đây là cái gì? Tại sao đụng vào em lại chảy nước?"

"Ư... là... là... hạt đậu dâm... đụng vào sẽ bị kích thích chảy dâm thuỷ..."

Tống Mạc Ân lần thứ hai mạnh tay búng lên hột le nứng đanh đỏ thẫm như tụ máu của tiểu thê tử. Hắn xấu xa cắn vào dái tai Phượng Kỳ, lại vỗ chát một cái không nhẹ lên gò mông mập phì. Những ngón tay điêu luyện moi móc lỗ lồn cứ chín nông một sâu khiến y cuối cùng cũng chịu không nổi mà lên đỉnh, phun nước dâm xì xì ra ướt đẫm.

"Ứ... ưm... ra mất... ta muốn tè... bướm nóng quá... ư hức..."

"Phượng Bảo không được đái dầm! Trả lời sai mà đòi đái hả? Đây phải là hột le nứng của em, đụng vào em nứng lồn nên mới phun nước dâm! Ta dạy em bao nhiêu lần rồi?"

Phượng Kỳ thật sự uất ức, y rõ ràng trả lời hệt như hôm đầu tiên động phòng Tống Mạc Ân đã vừa đụ vừa dạy y. Thế mà bây giờ lại lòi ra cái gì mà lồn dâm cái gì mà hột le nứng nghe lạ lẫm, làm y nghe mà cũng ngượng đến đỏ lựng cả người.

"Ta... ta nói đúng mà... ư hức... rõ ràng... ứ áaaaaa..."

"Cơ hội cuối của em, trả lời cho đúng! Hai cái lỗ này là gì? Dùng để làm gì?"

Tống Mạc Ân hướng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn Phượng Kỳ, bên dưới cũng không nhẫn nổi nữa mà trực tiếp xách thương xông trận. Hắn thẳng tay giật đứt dây lưng, quần áo cũng không kịp cởi hết đã cầm cặc cắm một nhát như muốn nứt toạc cái lỗ chín rục đói khát của thê tử. Phượng Kỳ thèm cặc ngứa ngáy cả buổi trời, được phu quân phầm phập đóng cọc liền sướng lồn tung nóc đến thở không ra hơi.

Phượng Kỳ ôm chặt lấy tấm lưng vững chãi của Tống Mạc Ân, há miệng cắn lên cổ, lên bả vai dày rộng nhấp nhô trước mắt, rùng mình co giật khi cảm nhận được hắn đang vừa giã chày vừa day mạnh vào lỗ tiểu nữ đầy ứ nước đái của y. Phượng Kỳ bị đâm đến bàn gỗ bên dưới cũng không chịu nổi mà xê dịch rung lắc bần bật, phải hoàn toàn dựa vào Tống Mạc Ân ôm ấp giữ rịt lấy y mới không bị thúc bay ra khỏi bàn.

"Ư... sướng... bím tê sướng chết mất... Phu quân đụ mạnh quá... buồn đái... ư ha..."

Tiểu thê tử nước mắt nước mũi tèm lem rên rỉ đứt quãng, chỉ biết oằn người dạng háng mà uốn éo eo phối hợp. Y bị địt sướng đến quay cuồng, đầu óc lại mơ hồ nhũn ra, cứ ngỡ lồn dâm bên dưới đã vì mấy nhát dập thô bạo như xé toang tử cung kia làm xè nước đái ra luôn rồi.

"Ta... ta... kì lắm... Phu quân... đừng mà... ứ... nữa..."

"Nữa cái gì? Ta đang hỏi em những gì? Hay là quên sạch rồi ?"

Phượng Kỳ bị quát rồi còn bị dập nhanh như vũ bão liên tiếp vào bướm, lúng túng đến hoảng lên. Mà càng căng thẳng bên dưới càng co lại siết chặt khít đầu khấc to béo của Tống Mạc Ân, khiến hắn mỗi lần muốn rút ra dập vào lại cũng thấy khó khăn. Lồn của Phượng Kỳ rất nhỏ, địt y mạnh đến mấy cũng không thể chơi lút cán như khi dã chiến với các thê tử khác được, sâu lắm cũng chỉ vào được hơn nửa cây là hết cỡ. Cái cảm giác khít rịt nửa vời này làm Tống Mạc Ân lúc nào lăn giường với Tam phu nhân cũng hăng như sói đực lên cơn động dục, không thể ngừng đào bới để tham vọng nới rộng khai phá cái động nhỏ dâm đãng này ra.

"Lỗ... lỗ to là âm đạo... lỗ nhỏ là... là niệu đạo nữ..."

Phượng Kỳ rốt cuộc dưới sự dẫn dắt thao túng của trận chịch lòi le đĩ này cũng phải chịu thua. Y vừa mân mê sờ soạng hai trứng dái khủng bố của Tống Mạc Ân đang vỗ bôm bốp vào cửa lồn, vừa bắt đầu lần mò xuống con cặc nứng đến đỏ tái lên mạnh bạo tuốt vỏ.

Tống Mạc Ân thấy tiểu thê tử buồn đái mà nãy giờ sục mãi chim vẫn không cứng nổi thì lại càng muốn bắt nạt y nhiều hơn. Hắn hơi rút con cặc vẫn còn cứng ngắc ra, chỉ để đầu khấc còn níu lại trong vách cửa mình ướt sũng. Sau đó hắn liền mạnh tay moi móc đến lỗ đái nhỏ e ấp nấp trong mu bướm Phượng Kỳ, ý đồ kích thích để ép nó phải banh ra mà ộc sạch nước đái bằng đường lồn.

"Sai hết rồi! Lỗ to là lỗ lồn đĩ, lỗ nhỏ là lỗ đái khai. Mà của Phượng Bảo lỗ nào cũng nhỏ hết, em nói xem lát ta có đụ được vào cái lỗ đái dâm này của em luôn không?"

"Ta... ta không biết... ư hức..."

Phượng Kỳ tối tăm mặt mũi mà liên tục lắc đầu, lỗ đái bị ngắt tàn nhẫn đến mức bất lực dần hé mở ra. Cuối cùng y cũng không kiềm chế nổi nữa, để mặc dòng nước ấm điên cuồng tuôn trào từ cả chim lẫn bướm. Niệu đạo nữ ít khi dùng tới lúc này như muốn chứng minh công dụng của nó mà xè nước văng tung toé, ướt sũng cả thân dưới vẫn đang thân mật dính lấy nhau của hai người. Phượng Kỳ vừa nhũn háng ra đái vừa xấu hổ che mắt, không dám nhìn Tống Mạc Ân cũng không dám nhìn cảnh tượng nhục nhã phía dưới.

/Giờ thì hay rồi, Phượng Kỳ ơi là Phượng Kỳ, tội chồng thêm tội, đêm nay ngươi không bị phu quân đụ rách lồn rồi tét bầm mông sưng vú mới là lạ đấy.../

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro