Chương 13. Chuẩn bị đến Tuyết Sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13. Chuẩn bị đến Tuyết Sơn

Mấy hôm sau thì trời ngớt mưa, đã có tia nắng hửng trên bầu trời.

Hai mẹ con Bảo thị đã rời hang đi vặt rau rừng từ lúc sáng sớm, trời mưa mấy hôm khiến cho đám rau rừng bên bờ suối mọc lên tua tủa, nhưng nước lũ dưới suối vẫn còn chảy rất xiết khiến cho bọn họ không đi xa được.

Bảo lão và Hoàng Chân thì men theo thượng nguồn con suối tìm mấy cây nứa chặt xuống. Họ bó mấy cây nứa với nhau rồi khênh về, vứt ở cửa hang. Bảo lão còn chặt được mấy đoạn dây rừng rất dài, một đoạn dây mây và một ít dây sắn.

Đến chiều hôm đó thì mọi thứ đã được chuẩn bị. Bảo lão đứng ở cửa hang cầm dao chặt mấy cây nứa thành từng đoạn ngắn chừng một thước, đầu cây nứa được lão vát nhọn như hình mũi lao.

"Đi rừng phải mang theo mấy thứ này". Lão nói oang oang như cái loa rè bật hết công suất.

Hoàng Chân ngồi ở cửa hang, hắn mải mê bện mấy sợi dây rừng thành một cuộn dây dài, rồi xếp vào một góc. Còn đoạn dây mây to bằng ngón chân cái, hắn chặt ngắn cỡ một vòng tay rồi vứt vào hang, chờ đến tối sẽ đem hơ lửa để uốn thành công cụ trèo cây mà hắn đã từng xem trên tivi.

Cả gia đình Bảo lão, ai cũng bận rộn. Có lẽ mấy ngày ngồi trong hang khiến họ chồn tay, chồn chân nên bọn họ rất hăng hái, đến tận chiều tối mới nghỉ.

Sáng hôm sau, Bảo lão đưa hắn đến mấy cây to bên sườn núi tập trèo. Mấy cây này cũng khá lớn, to chừng vòng tay người ôm, thẳng đứng khoảng 20 thước. Lão bảo, mấy cây này giống loại chè cổ thụ trên đỉnh Tuyết Sơn nên bắt hắn chuẩn bị.

Trong thâm tâm, lão rất lo lắng vì chưa thấy hắn trèo cây bao giờ. Tối hôm qua thấy hắn đem cái vòng mây ra uốn trên bếp lửa, lão rất ngạc nhiên vì không biết hắn định dùng làm gì. Đến khi thấy hắn đem vòng mây ra buộc vòng qua thân cây chuẩn bị trèo, lão mới biết công dụng của cái vòng.

Lão đứng cạnh gốc cây, chú ý quan sát hành động của hắn. Đây là lần đầu tiên, lão thấy cách trèo cây bằng công cụ. Trước kia, mỗi khi trèo, lão cứ tay không mà leo thoăn thoắt như vượn, nhưng cũng chỉ leo được những cây nhỏ. Sau khi bị heo rừng húc, đùi trái lão bị đau nên không dám leo cây nữa.

"Cái vòng này là ngươi nghĩ ra hả?". Lão hỏi.

"Vâng". Hắn đang lom khom vòng cái dây mây và đoạn dây thừng qua thân cây để chuẩn bị trèo.

Cái dây mây này, tối qua hắn phải ngồi hơ lửa để uốn. Hai đầu dây được hắn uốn thành hình chữ U, rồi buộc dây thừng vào hai đầu cho nó khỏi tuột. Trước kia, hắn cũng thỉnh thoảng đi leo núi, nên độ cao không làm hắn sợ hãi.

Sau khi dùng chân móc đoạn dây thừng vào cổ chân, hắn cầm lấy cái vòng mây bắt đầu trèo. Một lúc sau, hắn đã leo lên được đến ngọn cây, vừa đứng ở trên, hắn vừa rung cây vừa ngó nghiêng như con đười ươi xổng chuồng.

Bảo lão đứng dưới gốc cây ngửa mặt lên nhìn, lão thầm thán phục mấy dụng cụ mới chế của hắn, tưởng chừng như đơn giản nhưng rất hiệu quả. "Mịe ơi, nếu mà trước kia ta có loại này thì cây to đến mấy, ta cũng trèo được". Lão nghĩ.

Đến buổi chiều, mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ. Các ống nứa đã được Bảo thị đổ đầy gạo rang, mấy cuộn dây thừng đã được bện xong. Bảo lão xếp các ống nứa vào hai cái gùi, lão đem con dao rựa ra mài xoàn xoạt bên bờ suối rồi giơ lên ngắm nghía, xong chém gió "vù vù" mấy phát.

"Mọi thứ đã chuẩn bị xong, sáng mai chúng ta lên đường". Lão nói.

Hắn đứng xem lão múa dao bên bờ suối rồi quay đầu ngó nghiêng xung quanh, thầm tính toán.

Chỗ này đất tốt có thể trồng rau, còn chỗ kia đất nhiều đá cuội, chắc chỉ trồng cây ăn quả. Chỉ cần ven bờ suối dọn sạch mấy tảng đá, phạt sạch đám cỏ lau là có được đám đất trồng khá tốt.

Nếu như có thể nuôi được một đàn gà vịt, nhưng ở đây không có chuồng trại, nếu nuôi gà vịt mà thả rông thì nó chạy sạch, hóa thành nuôi vịt giời. Mà thôi, ở đây gà rừng, vịt núi đầy rẫy, chỉ cần đặt mấy cái bẫy cũng không thiếu thịt. Nhưng nếu có cái cung thì tốt, thấy con nào béo là "phăng" chứ đặt bẫy, nhiều lúc toàn là loại nhép như con tép.

Sau khi suy nghĩ mông lung một lúc, hắn quay người hỏi Bảo lão:

"Thúc, thúc có cái cung tên nào không?".

"Hả, để làm gì?". Bảo lão đang chém gió như thằng điên bèn ngoái đầu lại hỏi.

"Cháu nghĩ, nếu có cái cung đi săn thì sẽ tốt hơn, thấy con nào béo mới bắn, chứ đặt bẫy phải chờ rất lâu. Hai nữa đi rừng dài ngày, nếu cần thịt thì mang cái cung sẽ rất tiện, bẫy không mang đi xa được". Hắn nói.

"À, ta có một cái để trong hang, nhưng lâu ngày không dùng, để ta về lấy ra xem thử". Lão nói xong bèn xách con dao chạy hùng hục về hang như một thằng điên.

Một lúc sau lão quay lại, tay cầm một cây cung đã mốc xanh và mấy mũi tên cong queo như que củi.

"Lâu ngày, ta để quên dưới đám lá khô, để bắn xem còn tốt không?". Lão nói rồi lấy mũi tên lắp vào cung rồi giương lên ngắm vào một cây to, cách xa khoảng 20 thước.

Sau khi đã ngắm nghía kỹ lưỡng, lão buông tay, mũi tên bay vụt qua thân cây cắm xuống đất làm tung lên mấy chiếc lá khô, lão lắc đầu rồi lẩm bẩm:

"Hừ, lâu rồi ta không dùng đến nó, nhưng xem ra vẫn còn bắn được".

"Để cháu bắn thử xem sao". Hắn nói rồi tiến đến bên lão, giơ tay ra cầm lấy cây cung.

Sau khi lóng ngóng lắp mũi tên, hắn bắt chước lão giương cung lên nhắm vào thân cây và buông tay, mũi tên bay trúng gốc cây rồi rơi xuống đất nẩy lên vài cái.

"Ha ha". Bảo lão cười lên khoái chí:

"Xem ngươi bắn kìa, trúng gốc cây mà còn không cắm vào được". Lão ôm bụng cười nghiêng ngả như bị chập mạch.

"Chắc tại cái cung này yếu quá". Hắn lấp liếm.

"Yếu cái con khỉ". Bảo lão cười nhăn nhở:

"Cung này là cung của bọn thợ săn, ta phải mất năm củ nhân sâm mới đổi được nó. Tại ngươi yếu quá, không giương nổi cung thì có". Lão vừa cười vừa nói, ý chê bai.

"Nếu có con gà gô đứng kia thì thúc bắn được không?". Hắn vừa hỏi vừa chỉ về phía một tảng đá bên bờ suối.

"Có gì mà không bắn được, chỉ là không biết trúng hay trượt". Lão trả lời.

"Vậy, khoảng cách bao nhiêu thì thúc có thể bắn trúng?". Hắn hỏi tiếp.

"Hả". Bảo lão gãi gãi đầu, suy nghĩ một lúc lão nói:

"Nếu có con gà đứng cách... một thước, ta đảm bảo bách phát bách trúng".

"Mịe kiếp, cách một thước thì ta đánh rắm cũng bách phát bách trúng, cần quái gì cung". Hắn lẩm bẩm.

"Vậy trước kia đi lính, thúc không tập bắn cung hay sao?". Hắn hỏi.

"Có chứ, cung của bọn lính là loại khác cái này, nó to và dài hơn, lực bắn rất mạnh. Ta tập mấy năm nhưng vẫn không thành, khó lắm. Ngươi đừng tưởng cầm cái cung là có thể bắn được ngay, phải luyện đến khi thành phản xạ và giương cung bằng cảm giác, chỉ cần giơ lên là có thể bắn trúng, lúc ấy mới được gọi là cao thủ". Lão giải thích một hơi.

"Vậy cái cung này thúc có thể bắn được bao xa?". Hắn chìa cái cung, hỏi thăm dò.

"Cái này nếu ngắm thẳng thì được khoảng 50 thước, còn bắn cầu vồng thì khoảng 100 thước". Lão giải thích.

"Vậy cái cung của bọn lính thì sao ạ?". Hắn hỏi tiếp.

"Cung của bọn lính là loại trường cung, có thể bắn xa hơn 150 thước. Nếu bắn thẳng trong vòng 70 thước, một tên cao thủ có thể lấy mạng người. Nhưng cũng chỉ có thể bắn được khoảng hai chục phát thôi". Lão trả lời.

"Tại sao chỉ bắn được hai chục phát ạ? Cháu cứ tưởng là bắn được nhiều hơn chứ?". Hắn ngạc nhiên.

"Hừ, ngươi không biết, một tên khỏe mạnh chỉ cần giương cung liên tiếp hai chục lần là mỏi nhừ tay rồi, làm sao mà bắn nổi nữa. Hơn nữa một bó tên hai chục mũi cũng khá nặng. Ngươi cứ nghĩ mà xem, một mũi tên to bằng ngón tay, dài cả thước thì nặng thế nào, chưa nói là cả bó. Vả lại khi ra trận, bọn chúng còn phải chạy, lại đeo cái cung nặng trịch, lại còn mặc giáp... Chỉ cần chạy 200 thước là đã thở ra đằng đít, tưởng ngon hả". Lão nói liến thoắng.

"Thì ra là vậy". Hắn ngẫm nghĩ.

Như vậy với cái cung này, Bảo lão có thể bắn chết một con gà trong vòng 50 thước, quan trọng là có trúng hay không. Còn ta thì có thể bắn chết con gà trong vòng 20 thước, cũng không đơn giản như đan rổ.

"Nếu ngươi có thể chăm chỉ luyện từ bây giờ thì vài năm nữa sẽ bắn giỏi như ta". Bảo lão giở giọng khuyến khích.

"Hơ... hơ. Cái này chắc khó quá, có loại nào dễ bắn hơn không hả thúc?". Hắn hỏi mà lòng thấy chán nản.

"À.... có. Dưới bản có mấy cái nỏ, cái đó dễ bắn hơn nhưng phải mất chục củ nhân sâm mới đổi được". Bảo lão trả lời.

"Có phải là loại giống như cái cung nhưng có thân dài như thế này, phải không ạ?". Hắn giơ cây cung lên và chỉ chỏ. Loại này, trước kia hắn đã nhìn thấy trong viện bảo tàng nào đó.

"Đúng đó. Loại đấy thì ngươi có thể dùng được, tuy nó hơi nặng nhưng bắn dễ hơn. Mỗi khi lên nỏ thì chống xuống đất rồi kéo dây như thế này, hai nữa, nó có thể bắn khá xa và chuẩn". Lão vừa nói vừa vung tay giải thích.

"Cháu hiểu rồi, vậy cái đó bắn xa hơn cái cung này không ạ?". Hắn hỏi tỏ vẻ vui mừng.

"Loại đấy có thể bắn xa như trường cung". Bảo lão gật gù rồi đế thêm:

"Nhưng nó có nhược điểm là bắn tương đối chậm, lại khá nặng. Mỗi khi bắn phải đặt tên lên giữa thân nỏ, rồi lấy ngón tay giữ, nếu không cẩn thận mũi tên sẽ rơi xuống, không bắn được". Lão kiên nhẫn giảng giải.

"Vâng, cháu biết, cháu sẽ chế một cái để dùng". Hắn nói vẻ tự tin.

"Cũng không khó lắm, chỉ cần kiếm ít ruột mèo hoặc gân thú sấy khô bện lại, là có một đoạn dây nỏ khá tốt. Còn cánh và thân nỏ thì vào rừng kiếm mấy khúc Thiết Sam là được". Bảo lão động viên.

"Vâng, đợt này về cháu sẽ tìm cách làm". Hắn nói chắc như đinh đóng cột.

Sau khi nâng thử cây cung bắn thêm vài phát nữa, thấy không dễ, hắn mới quyết tâm không tập cung nữa mà sẽ tìm cách chế một cái nỏ cho dễ dùng. Gì chứ với sự khéo tay của hắn, việc chế nỏ sẽ không khó khăn.

Hắn đứng ngó nghiêng, thầm đánh giá địa hình, địa vật xung quanh hang. Bỗng một ý tưởng mới xuất hiện trong đầu, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định, buổi tối sẽ nói chuyện với gia đình Bảo lão.

Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, mọi người đều đã ngồi quây quần bên bếp lửa.

Bảo thị sắp mấy cái bát ăn cơm ra nền hang, Bảo nhi ngồi xếp đũa và thức ăn. Bữa cơm của bọn họ khá đạm bạc, ngoài cơm canh, còn thêm một đĩa rau sống mà mẹ con Bảo thị vừa hái ở rừng về.

Bảo lão ngồi khoanh chân trước mấy cái bát, lão cầm đôi đũa lên rồi hỏi:

"Mọi người đã rửa tay trước khi ăn chưa?".

"Rồi... rồi, lão gia". Mẹ con Bảo thị đồng thanh.

"Thế thì ăn cơm thôi". Bảo lão ra lệnh.

Bọn họ vừa ăn vừa uống, vừa nói chuyện, không khí trong hang thật là vui vẻ. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro