Chương 14. Bên hồ Nhật Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14. Bên hồ Nhật Hạ

"Thúc, cháu có chuyện muốn bàn với mọi người". Hắn vừa ăn vừa nói.

"Chuyện gì vậy?". Bảo lão vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi, Bảo thị và Bảo nhi giương đôi mắt lên nhìn hắn.

"Cháu muốn chúng ta thử tính xem? Theo ý cháu, chúng ta sẽ không trồng khoai hoặc lúa nữa mà sẽ chuyển sang trồng thảo dược, rồi lấy thảo dược đem đi đổi thóc, như vậy có lẽ sẽ hiệu quả hơn?".

"Ha ha". Bảo lão phá lên cười, lão tưởng hắn nghĩ ra cái gì mới lạ, chứ nói về thảo dược, cả cái vùng này không ai sánh được với lão.

"Ngươi có biết, trồng được một củ nhân sâm mất bao nhiêu năm không? Trong từng ấy năm thì lấy gì mà ăn? Thảo dược thì sẵn trong rừng, chỉ cần chịu khó đi vài ngày là kiếm đầy một gùi. Còn khoai sắn thì đâu có sẵn, muốn đào một củ to cũng phải tìm mấy ngày, còn loại củ nhép thì không tính". Lão vừa nói vừa vung tay, đôi đũa ăn vung vẩy như lão nhạc trưởng đang chỉ huy dàn nhạc.

"Nhưng chúng ta đâu cần trồng nhân sâm, chúng ta chỉ trồng những loại nào mọc nhanh và hay dùng thôi". Hắn ngừng nhai nhìn lão trả lời.

"Loại trồng nhanh, hay dùng thì giá trị rất thấp". Bảo lão cười nhếch mép. Trong suy nghĩ của lão, mấy loại này trồng làm gì cho mất công.

"Thúc, cháu muốn biết những loại thuốc hay dùng nhất là loại nào? Trước kia, thúc làm quân y, chắc phải biết loại nào hay dùng nhất chứ?". Hắn hỏi.

"Tất nhiên". Bảo lão vênh mặt, lão đang nhai cơm nên phồng mồm về một bên rất tức cười:

"Loại hay dùng nhất là chữa đau bụng, lòi dom... gãy xương, bong gân, cầm máu, cảm sốt, ho lao.... ghẻ lở, hắc lào, tổ đỉa... Ngươi không nghe câu "không hắc lào, không được vào quân đội. Không ghẻ, không có thẻ quân nhân" hay sao?". Lão trả lời.

"Vậy, chúng ta sẽ trồng cây thuốc để chữa những loại bệnh này thôi, ngoài ra sẽ dành một ít đất trồng những cây thuốc quý lâu năm. Việc này, cô cô và Ngọc nhi cũng có thể ở nhà chăm sóc trồng trọt được, không cần phải đi xa để tìm kiếm". Hắn vừa gắp cơm vừa nói.

"Ngươi cóc hiểu gì cả, trồng những loại đó thì bán được bao nhiêu, đây là những loại bệnh thông thường nên cây thuốc ở đâu cũng sẵn, không chữa được bằng loại này thì chữa bằng loại khác. Vả lại, nếu có trồng rồi đem đi đổi thóc thì mấy chục gùi mới đổi được nắm thóc đây, trồng loại này có mà chết đói". Lão gõ "cạch cạch" đôi đũa trên miệng bát.

"Đúng đấy, chúng ta cứ tiếp tục trồng lúa và khoai thôi". Bảo thị đang nhai cơm bèn phụ họa.

Vừa ăn, vừa suy nghĩ một lát, hắn ngước đầu hỏi:

"Trước kia, thúc mang thuốc theo người bằng cách nào?".

"Nhoàm... nhoàm, ta chỉ mang những loại công dụng đặc biệt như: Rắn cắn, trị độc, vết thương nguy hiểm tính mạng... Những loại thông thường thì ta hái ở những nơi xung quanh rồi về sắc lên để dùng. Còn bọn lính, ta hướng dẫn cho chúng cách chữa rồi chỉ cho chúng đi hái lá thuốc, về tự sắc lấy mà chữa". Lão trả lời như máy khâu nhưng tay vẫn gắp liên tục và miệng thì tòm tọp như heo.

"Vậy nếu người bình thường mà bị bệnh thì thế nào? Họ có biết cách tự chữa không?". Hắn gặng hỏi tiếp.

"Người bình thường thì phải hỏi lang y, sau đó mua hoặc tự tìm lá thuốc, sắc lên mà dùng". Lão trả lời.

"Vậy các tiệm thuốc họ mua thảo dược của chúng ta, họ không mua thuốc đã chế biến sẵn hay sao?". Hắn hỏi thêm.

"Chế biến sẵn!" Bảo lão thốt lên. Lão ngừng nhai, sau khi ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu:

"Chắc không, vì thuốc chế biến sẵn hầu như chỉ chữa một loại bệnh. Còn thảo dược chưa chế biến thì có thể phối hợp loại này với loại kia để chữa nhiều bệnh hơn. Do đó, cũng sẽ dễ bán. Ta không tin các tiệm thuốc sẽ mua thuốc đã chế biến sẵn".

"Cũng chưa chắc". Hắn lắc đầu:

"Theo ý của cháu, chúng ta sẽ trồng và chế biến sẵn một số loại thuốc thông dụng, rồi sấy khô cho vào các bình gốm hoặc các hộp gỗ nhỏ, bên ngoài vẽ cách sử dụng. Sau đó, đem chào bán vào các tiệm thuốc hoặc bán cho binh lính. Chúng ta không cần bán đắt mà sẽ bán nhiều, kiếm lợi từ số lượng chứ không phải từ giá cao, số lượng ít, cháu nghĩ sẽ hiệu quả hơn trồng lúa hoặc cây lương thực khác".

"Có chắc chắn không?". Vợ chồng Bảo lão sáng mắt.

"Chúng ta chưa thử nên chưa chắc chắn lắm. Hay là đợt tới, trước khi xuống thành Nam Sơn, chúng ta chế biến thử một ít thuốc. Lọ gốm nhỏ thì cháu sẽ cho nặn trước một ít để nung, chế biến xong chúng ta sẽ cho vào lọ rồi mang đi chào bán. Còn chế biến loại thuốc nào thì tùy thúc lựa chọn". Hắn gợi ý rồi thong thả nhét đám rau xanh vào mồm.

"Muội sẽ xuống ven bờ sông kiếm đất sét, lần trước huynh bày cho muội cách nặn nên muội sẽ nặn thử ít lọ gốm xem sao". Bảo nhi ngừng ăn góp lời.

"Được, chúng ta sẽ thử xem". Bảo thị cũng háo hức không kém. Từ khi hắn nghĩ ra mấy thứ hữu ích, cả nhà Bảo lão đều mang tâm lý tin tưởng vào hắn.

"Okey, chúng ta sẽ cùng quyết tâm". Hắn tự tin động viên.

Cả nhà Bảo lão ngơ ngác, không hiểu hắn nói "Okey" nghĩa là gì. Bữa cơm tối kết thúc trong sự hy vọng.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vẫn còn chưa ló ra sau rặng núi, tiếng gà rừng gáy đã le te khắp nơi. Hai người, Bảo lão và Hoàng Chân đã chuẩn bị lên đường.

Trước khi đi, Bảo lão kiểm tra hai cái gùi cẩn thận. Lão đeo cái gùi to đựng các ống nứa chứa nước uống, con dao rựa sắc lém được lão đeo ở hông. Đằng sau cái gùi, lão còn buộc thêm mấy cái bùi nhùi giữ lửa và mấy cuộn dây thừng. Cái gùi có chứa ống nứa đựng gạo rang, lão chuẩn bị cho hắn.

Lão còn đưa cho hắn một con dao rựa cũ rích, long cả cán và cong queo, mẻ ngang mẻ dọc.

"Cầm lấy mà dùng. Đây là bảo bối tùy thân của ta trước đây, đã cùng ta chinh phạt hơn chục năm trong cánh rừng này". Lão nói vẻ trân trọng.

"Hứ, có con dao mẻ mà cũng làm bộ". Hắn cười thầm nhưng vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn, trịnh trọng cầm lấy rồi chém gió mấy phát xem thử vừa tay không.

"Cám ơn thúc, con dao này thật tốt. Để lúc nào rỗi, cháu sẽ đem mài cho sắc hơn".

"Ừ, nhớ phải giữ gìn nó nghe không?". Bảo lão dặn dò thêm.

Hai người bọn họ lên đường. Trước khi đi, hắn còn không quên khoác cái vòng mây qua đầu. Qua bên kia suối, hắn đứng lại vẫy tay với Bảo nhi rồi quay người chạy theo Bảo lão đã đi được một đoạn khá xa.

Bảo lão vẫn cắm cúi bước, lão không có thói quen vẫy tay hay nói dăm lời thương yêu với đám đàn bà, con gái mỗi khi đi vào rừng.

Họ đi qua những cánh rừng thưa với sườn đồi thoai thoải. Đây là khoảng rừng có ít cây to do bị chặt phá nhiều, những cây con còn chưa kịp cao nên hơi trống trải. Vì vậy, Bảo lão liên tục giục hắn phải đi thật nhanh qua cánh rừng này để kịp đến khu rừng rậm trước khi trời nắng to.

Thỉnh thoảng, sau những tảng đá bên đường, một vài con rắn chừng 2 - 3 thước bất thình lình vụt ra, chạy ngoằn nghèo trước mặt họ, hoặc phành phạch mấy con gà rừng hoảng hốt bay vút lên từ đám cỏ lau cao cỡ đầu người.

Gần đến giữa trưa, họ đã đến bên rìa cánh rừng già. Đây là nơi con người ít lai vãng đến nên cây cối xanh tươi, cao lớn khác thường.

Rất nhiều cây to và cây cổ thụ cao vút trên nền trời xanh. Ở dưới mặt đất, chen chúc rất nhiều bụi cây rậm và nhiều dây leo cỡ cổ tay lòng thòng, đây đó lẫn lộn vài bụi dương xỉ cổ đại to vật xen lẫn xác da rắn. Không khí có vẻ rất âm u, ẩm thấp và hoang dại.

Bảo lão dừng lại, lão ngó nghiêng rồi đi tới một gốc cây cổ thụ cành lá rậm rạp, rễ cây lô nhô trên mặt đất. Tới nơi, lão từ tốn hạ cái gùi xuống rồi ngồi trên một cái rễ cây lớn. Quẹt tay lau mấy giọt mồ hôi trên mặt, lão nói:

"Nghỉ ở đây một lúc, chúng ta ăn trưa rồi tiếp tục lên đường". Lão quay đầu nhìn hắn, chỉ đạo.

"Vâng". Từ lúc vào rừng, hắn vẫn lẽo đẽo đi sau lão. Giờ đã đến gần trưa nên trời khá nóng, mồ hôi hắn chảy ròng ròng trên tấm lưng trần, vừa thở phì phò, hắn vừa lẩm bẩm:

"Bây giờ mà không nghỉ thì tý nữa, có mà đi bằng mông".

Bọn họ dừng lại nghỉ ngơi một chút rồi lôi gạo rang, nước lã ra. Đến khi ăn đã cảm thấy đủ, lão bảo hắn ngồi nghỉ rồi xách dao vào mấy bụi cây, chặt lấy hai đoạn trông như hai cây gậy chừng hơn thước. Sau khi đã chặt xong, lão đưa lên ngang mắt ngắm nghía rồi quẳng cho hắn cây bé, còn cây to lão xách về vứt gần chỗ ngồi.

Trước khi đi tiếp, lão cho tay vào giữa cái gùi lục lọi rồi lấy ra một cái bọc lá chuối, bên trong có một thứ nan nát, dinh dính, xanh xanh vàng vàng như sản phẩm được tạo ra bởi cơm thiu trộn dưa khú mà hệ tiêu hóa của con người thải ra ngoài.

"Bôi cái này lên người, chống vắt, muỗi và côn trùng cắn". Lão nhắc nhở.

Rồi lão cho hai ngón tay vào ngoáy ngoáy, móc ra một cục xanh xanh vàng vàng bôi lên khắp người từ đầu đến chân. Ngay lập tức, người lão bốc ra một mùi nồng nồng khai khai, vằn vện như trang phục đặc nhiệm chống khủng bố, đang xông vào tiệm massage bắt mấy em bán trôn.

"Cái này làm bằng gì vậy, thúc?". Hắn nhăn mặt hỏi.

"Lá lim non, gừng, củ tỏi giã nát trộn với vôi tôi và nước tiểu". Lão trả lời thản nhiên.

"Hả, cháu tưởng là bôi... bã lên người". Hắn cười méo cả miệng.

Nghe hắn nói, lão ngớ ra rồi nhìn xuống, bỗng nhiên lão cười sằng sặc. Một lúc sau, định thần lại, lão gật gù:

"Giống thật, giống thật. Trước kia, ta không để ý lại giống như vậy, ha... ha".

Bọn họ lại tiếp tục lên đường, đây đã là giữa rừng già. Bảo lão đi trước, tay trái lão cầm gậy gạt mấy bụi cây vẹt ra, rồi cẩn thận ngó ngiêng lách vào, tay phải lão lăm lăm con dao như sẵn sàng chém xuống. Lão bước thong thả, chậm rãi và cẩn thận, vừa đi lão vừa nói:

"Phải để ý rắn cắn. Thường trên các bụi cây thấp hay có rắn lục, ban ngày, bọn chúng gần như mù chẳng thấy gì. Nhưng thấy động là chúng vụt ra đớp, chẳng may bị chúng cắn trúng mà cứu không kịp là xong đời".

Hắn lẳng lặng đi theo sau lão, vừa đi vừa chú ý trên mặt đất và các bụi cây xung quanh. Thỉnh thoảng trên mặt đất lại có vài con vắt nâu, vắt trắng bằng chiếc đũa, ngóc đầu lên ngoe nguẩy đánh hơi. Thậm chí có con vắt xanh lè còn búng người đánh veo dính vào người hắn, nhưng khi bám phải cái thứ xanh xanh vàng vàng bèn quằn quại rớt xuống.

Thỉnh thoảng, trên các ngọn cây cao lại ào ào bóng lũ khỉ di chuyển, vừa đu chúng vừa hú hí vang động cả khu rừng.

Địa hình đã bắt đầu lên cao dần và rừng cây cũng ngày càng rậm rạp. Đến khi mặt trời gần khuất núi, bọn họ đã đến bên một cái hồ rất lớn, nước trong vắt nhìn thấy cả cuội dưới đáy. Xung quanh hồ là một dải đất trống cây cối thưa thớt, dường như nước hồ rút xuống làm lộ ra dải đất này. Mặt hồ lăn tăn, in bóng khung cảnh núi rừng trông thật hùng vĩ.

Sau khi đến bên bờ hồ, Bảo lão cẩn thận hạ cái gùi xuống đứng quan sát. Một lúc sau, lão tay dao tay gậy, cẩn thận đi vòng quanh mấy cây to ven hồ xem xét rồi mới quay lại.

"Chúng ta chuẩn bị nghỉ ở đây thôi". Lão nói.

"Vâng". Hắn nhẹ nhàng hạ chiếc gùi nhỏ xuống đất rồi ngồi phịch xuống thở một hơi.

Bọn họ đã đi suốt từ trưa đến giờ, thỉnh thoảng mới dừng lại nghỉ dăm phút, đến giờ đã thực sự mệt.

"Hồ này là hồ gì hả thúc?". Hắn hỏi.

"Đây gọi là hồ Nhật Hạ, mọi người đi rừng đều gọi như vậy. Chắc là trước kia, do một lão mặt trời rơi xuống". Lão trả lời.

"Một cái hồ trên núi". Hắn lẩm bẩm, nếu là do thiên thạch rơi xuống, chắc khá sâu.

Hắn lò dò bước xuống mép hồ, sau khi tiến xuống vài thước đã thấy nước lên đến tận đầu gối, hắn dừng lại. Mấy đàn cá nhỏ ven hồ thấy tiếng động, lập tức bu lại rỉa rỉa vào chân hắn nhồn nhột, nhưng chỉ rỉa được vài cái là chúng bơi mất, chắc mùi lá nát trên người hắn làm chúng không mấy hứng thú.

Từ từ tuột phăng cái khố rồi ném lên bờ, hắn rùn người xuống rồi té nước lên người, kỳ cọ cho sạch hết mồ hôi nhầy nhụa, lẫn lộn với lớp bã xanh vàng, thứ này dính trên người thật là cực hình.

"Ấy ...ấy. Sao ngươi lại rửa hết đi như vậy, ngày mai lấy gì mà bôi?". Bảo lão hét toáng lên:

"Đám lá nát xanh vàng này, hiện đã bôi gần hết, không thể phí như vậy được". Lão bực bội lắm.

"Cháu thấy nó dinh dính, khó chịu quá". Hắn nhún vai phân trần.

"Ngươi phải biết chịu khổ chứ, mới đi được một ngày đã không chịu được thì mấy ngày nữa, biết làm sao?". Lão càu nhàu.

"Hì hì, ngày mai cháu sẽ cố chịu đựng vậy". Hắn nhăn nhở.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn tồng ngồng lên bờ nhún nhảy một hồi cho ráo nước rồi nhặt cái khố lên, mặc vào.

Bảo lão đã nhặt được một nắm lá khô và ít cành cây, lão gom chúng lại một đống gần mép hồ rồi rút bùi nhùi ra nhóm lửa. Chỉ giây lát sau, một làn khói xanh bốc lên giữa đám lá rừng, tỏa ra trên mặt hồ mờ ảo như sương mai buổi sớm.

Sau khi đã nhóm lửa xong, lão lấy một ống nước ra uống một ngụm rồi lấy bọc lá ra, đưa cho hắn:

"Cầm lấy, chỉ còn từng ấy thôi, tý nữa bôi vào nếu ngươi không muốn làm mồi cho muỗi". Lão hăm dọa.

"Vâng". Hắn giơ tay cầm lấy bọc lá của lão rồi đặt xuống cạnh đống lửa.

"Tối nay, chúng ta ngủ ở đây hả thúc?". Hắn hỏi.

"Ừ, tối nay nghỉ ở đây thôi, tý nữa ngươi đem cắm các ống nứa thành một vòng tròn chĩa ra phía ngoài, sau đó lấy dây chăng xung quanh phòng thú dữ. Sau đó nhặt ít lá rải xuống đất mà nằm, ta sẽ đi chặt thêm một ít cành to để đốt". Lão căn dặn.

"Sao chúng ta không ngủ trên cây? Mấy ống nứa này có ngăn được thú dữ không ạ?". Hắn lo lắng hỏi.

"Yên tâm đi, ngươi đã từng nghe câu "hổ sợ giang nứa, trăn sợ sắn dây" chưa? Cứ làm theo lời ta, đảm bảo đêm nay ngủ ngon". Lão động viên.

"Vâng, nhưng "hổ sợ giang nứa, trăn sợ sắn dây" nghĩa là sao hả thúc?". Hắn tò mò.

"À, đây là câu nói của bọn đi rừng. Nếu gặp hổ, chỉ cần gõ vào ống nứa, nghe tiếng gõ, hổ sẽ tránh đi. Còn trăn, nó chỉ sợ dây sắn, chỉ cần ném sợi dây sắn lên người nó là nó nằm im chịu trói. Hai con này thuộc loại đáng sợ nhất trong rừng đấy".

"Vậy ngoài hai loại trên, còn loại nào đáng sợ hơn không hả thúc? Như heo độc, bò tót, voi, chó sói... chẳng hạn".

"À, nhiều lắm. Nhưng quan trọng là loài nào cũng sợ lửa, chúng ta đốt lửa lên thế này, chúng không dám lại gần, cứ yên tâm". Lão an ủi.

Nói xong, lão xách dao vào mé rừng. Nhìn theo bóng lão biến mất sau mấy gốc cây to, hắn lưỡng lự rồi đi theo về hướng lão. Tới mấy bụi cây, hắn cẩn thận ngó nghiêng rồi bẻ mấy cành lá to, xong quay lại bên đống lửa, trải xuống đất tạo thành hai chỗ ngủ khá lý tưởng.

Sau khi đã dọn dẹp xong hai chỗ ngủ, hắn lôi mấy ống nứa đựng nước của Bảo lão ra cắm rải rác thành mấy cái cọc quanh đống lửa theo mệnh lệnh của lão. Hắn còn lấy dây thừng ra, buộc quanh các ống nứa thành một vòng tròn.

Bảo lão đã quay về bờ hồ, lão ôm một đống củi to khệ nệ, sau khi vứt phịch đống củi bên đống lửa, lão tới bên bờ hồ, khỏa nước rửa tay.

Bọn họ ngồi quanh đống lửa cháy tí tách, vừa bốc gạo rang ăn, vừa nói chuyện.

Chỉ một chốc sau, màn đêm nhanh chóng bao phủ mặt hồ. Không gian xung quanh chìm dần vào màn đêm mù mịt không còn nhìn rõ đâu với đâu. Ven bờ hồ, ủng oảng vang lên tiếng ếch kêu và tiếng côn trùng ri rỉ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro